Trong thời gian này Thiên trong Thiên Kiếm Môn tạm thời trải qua một đoạn cuộc sống bình yên.
Hắn yên lặng tu luyện củng cố tu vi nghiên cứu phương pháp đột phá, một bên lại cùng các nàng Thượng Quan Hồng, Thượng Quan Tuyết chơi đùa
Từ lúc Thiên bế quan đến bây giờ 3 người Trương Đại Không, Lam Y Nhược, Trình Tú Anh đã không gặp, nghe nói là họ cũng bị sư phụ mang đi rèn luyện kiếm đạo, chuyên tâm luyện sở trường riêng.
Quanh quẩn chăm sóc bên Thiên bây giờ cũng chỉ có 2 cô bé này mà thôi.
”Thiên ca....hôm nay ta vừa luyện thành Tuyết Hoa kiếm pháp đó nha, huynh có muốn xem không?” Thượng Quan Hồng nhảy nhót khoe trước mặt Thiên.
”Uhm...được vậy nàng múa kiếm ta xem đi”
”Được...hihi”
”Keng...” Thượng Quan Hồng rút ra một thanh bảo kiếm trong suốt tuyệt đẹp dĩ nhiên lại là một thanh địa kiếm sơ phẩm.
Kiếm vừa ra khỏi vỏ liền phát ra ánh kiếm khiến người rát mắt, chỉ tiếc rằng thanh kiếm này linh tính quá cao độ hòa hợp với nàng còn yếu rất dễ hiểu là nàng vừa nhận được nó còn chưa kịp luyện hóa nhập thể.
”Víu....xẹt...keng...keng...” một bộ Tuyết Hoa kiếm được nàng múa ra khá suôn sẻ tuy còn nhiều khuyết điểm nhưng trong vô thức lại phát ra một loại “thế” đơn giản khiến kiếm pháp càng thêm đẹp đẽ.
”Thế” này khiến cho địa ý trong trời đất cùng với linh tính trong thanh tuyết hoa kiếm và ý cảnh trong kiếm pháp hòa hợp, dẫn động ra những bông hoa tuyết xinh xắn trắng muốt, khí lạnh ngút trời.
Hoa tuyết xoay theo làn váy trắng xinh đẹp, hàn khí vẫn động quanh kiếm xinh đẹp mà lãnh diễm, sát khí dấu vào trong, mỹ diệu toát ra ngoài. Bộ Tuyết Hoa Kiếm này dĩ nhiên lại là một bộ huyền phẩm kiếm kỹ mang yếu quyết chữ “vẫn” và nếu như luyện đến đỉnh cấp sẽ dẫn động tuyết lớn sinh băng hàn, sinh cự lực lúc đó kiếm tới liền mang theo thế lớn không thể đỡ đây chính là yếu quyết chữ “cực“.
Lúc đó Tuyết Hoa Kiếm sẽ bước vào cảnh giới địa phẩm.
Thượng Quan Hồng là người mê kiếm, từ trước khi gia nhập Thiên Kiếm Môn đã theo Thiên học 32 thế kiếm cơ bản tuy rằng còn chưa ngộ ra kiếm thế nhưng trong vô thức đã khiến kiếm đạo tự sinh một loại ý chí tự nhiên.
Loại ý chí này không phải thế nhưng cũng là thế, nó không phải bất kỳ loại “thế” nào trong trời đất nhưng chỉ cần nàng cầm vào kiếm “thế” liền tự sinh.
Là vô sắc vô hình
Vô định vô tính
Không có bất kỳ tính chất, không có sự phụ thuộc, cho nên khi nàng luyện Tuyết Hoa Kiếm “thế” của nàng liền hóa thành “tuyết thế“.
Thế này tuy chỉ là mỏng manh như vừa ngộ nhập nhưng lại hoàn mỹ phù hợp với kiếm pháp, bộ tuyết hoa kiếm này ẩn chứa 2 tầng yếu quyết kiếm đạo chính là thứ phù hợp với nàng nhất.
Chỉ cần chờ nàng luyện thành tầng đầu Vạn Kiếm Quy Tâm pháp quyết liền sẽ đạp nhập cảnh giới kiếm thuật chân chính. Nắm giữ được “ý” liền sẽ dẫn ra con đường kiếm đạo chói lọi không thể ganh đua.
Vạn Kiếm Quy Tâm là trấn phái kiếm quyết của Thiên Kiếm Môn, Thiên mới chỉ có 2 tầng đầu nhưng hắn cũng hiểu được sự đáng sợ của nó.
Bộ kiếm quyết này có tất cả 9 tầng, cơ bản nhất là tầng đầu “kiếm tâm” có thể giúp người luyện ra một viên hạt giống kiếm đạo sau đó dung nhập vào bản mệnh linh kiếm liền thành.
Khi “kiếm tâm” vừa thành, kiếm khách liền có được sự lĩnh hội vượt bậc về kiếm đạo, lấy ý chí trong kiếm linh trui luyện bản tâm khiến linh hồn đạt tới tình trạng như nhân như kiếm, nhân kiếm nhất thể, lúc đó khi luyện kiếm pháp sẽ lập tức sinh ra một loại hiệu quả khiến người người đều điên cuồng.
Tăng 30% tỷ lệ luyện thành Kiếm Ý.
Tuy không phải nhiều nhưng 30% này sẽ lập tức khiến ngươi có được vô số cơ hội lĩnh hội được trong truyền thuyết “kiếm ý” mà ngươi căn bản trước kia không hề dám nghĩ tới.
Kiếm ý, vì thế ở nhân gian hiếm hoi đến đỏ mắt nhưng ở Thiên Kiếm Môn này lại có không ít là vì như vậy
Vị môn chủ Tuyết Hoa Phong này dậy cho Thượng Quan Hồng Tuyết Hoa Kiếm có lẽ chính là ngắm trúng vào “thế” rất đặc biệt mà nàng có sẵn, chờ bộ kiếm pháp này luyện ra tinh túy rất có thể sẽ lại được truyền bộ kiếm pháp khác cao thâm hơn và đó mới là chân truyền.
Tâm tư nữ nhân cẩn mật, tâm tư vị phong chủ này cũng không kém.
”Keng....keng....ầm...rắc..”
”Thiên ca....huynh xem, có đẹp không?”
Rõ ràng là múa kiếm nhưng Thượng Quan Hồng vừa múa vừa cười tươi rói như hoa không ngờ lại lấy bộ kiếm pháp cơ sở này ra xem như múa cho Thiên coi, thật là hết chỗ nói
”Uhm....không tệ, nàng lại đây...” Thiên kéo tay Thượng Quan Tuyết lại một chỗ, sau đó Thượng Quan Hồng cũng thu kiếm vào vỏ trở về ngồi bên cạnh hắn
Thiên nhìn vào mắt nàng chậm rãi hỏi
”Hai nàng đã học công pháp chưa?”
”Uhm...vẫn chưa, nghĩa mẫu nói chúng ta căn cơ còn kém lại chưa hoàn thành luyện thể nên chưa gấp luyện trấn phái công pháp”
”Phải rồi, nghĩa mẫu còn nói trấn phái công pháp áo nghĩa rất đặc thù, người bình thường rất khó tu luyện, nếu không có căn cơ kiếm đạo vững chắc sẽ không bao giờ luyện thành, cho nên bây giờ muội mới phải chăm chỉ luyện kiếm nè”
”Uhm....nói không sai, bất quá...” Thiên lẩm bẩm
Thượng Quan Hồng bị cách nói chuyện của hắn làm cho hấp dẫn, so với bất kỳ ai nàng đều là người hiểu rõ hắn nhất, thứ hắn có thể làm được người khác dù có mơ cũng không nghĩ ra.
”Bất quá thế nào...”
”Bất quá...có ta ở đây cái gì khó cũng qua được hết...”Thiên cười cười
”Thiên ca...huynh mau dậy muội đi” Thượng Quan Hồng nũng nịu
”Hi..được, đưa kiếm đây coi”
Thanh tuyết hoa kiếm mà nàng vừa mới nhận được này tuy bất kham khó thuần, người bình thường muốn tiếp xúc còn khó huống chi là cầm nhưng mà Thượng Quan Hồng không hề nghi ngờ năng lực của Thiên, nói xong liền cầm kiếm đưa qua.
”Keng...” Thiên xòe tay cầm vào bao kiếm, Vô Sắc Lĩnh Vực từ lâu đã thấm vào kiếm trấn an, kiếm này bình thường khó tính kén người nhưng lại không hề ngăn cản hắn, cảm nhận hơi ấm từ tay hắn thân kiếm còn hơi rung lên kích động.
”Keng....” Thiên nhẹ rút chuôi kiếm ra nhìn ngắm, ngón tay chậm rãi vuốt ve từng chi tiết
”Uhn....kiếm làm không tệ, băng sương phù văn huyền giai thượng phẩm...đáng tiếc..”
”Thiên ca, đáng tiếc cái gì..” Thượng Quan Hồng rất không hiểu, kiếm của nàng rõ ràng là rất tốt mà, ngay cả tông chủ cũng khen kiếm này là vật hiếm có.
”Tiếc gì sao....”Thiên cười không nói tay phải lại chậm rãi lướt qua lưỡi kiếm tinh mịn trong suốt.
”Leng keng.. “ linh tính trong kiếm tựa như bị cái vuốt tay này mà sống lại tựa như hưởng thụ lại tựa như gặp phải sự thuế biến lột xác nào đó.
Tay Thiên mang theo một loại rung động kỳ lạ nào đó không ngừng kích thích lên thân kiếm, một loại lực lượng khó hiểu từ tay hắn tràn ra đều đặn nhập vào thân kiếm.
Chất kim loại trong kiếm tựa như hoàn mỹ bây giờ liền nhấp nhô sần sùi, hình dáng từ từ hóa từ đẹp thành xấu từ tinh hóa thô nhưng mà ý chí bên trong
Lại tựa như đang sống dậy, tựa như một đầu cự long rục rịch thức giấc sau cơn ngủ say, một loại lực lượng kinh người đang từ từ sống lại.
Phong chủ Thượng Quan Hồng Nguyệt lúc trao kiếm cho nàng vẫn còn một điều chưa nói, đó là kiếm này bản thân vốn là một thanh địa phẩm trung kỳ kiếm phôi nhưng lại gặp một chút thiếu sót, trong chất thép còn không có cách nào hoàn mỹ dung hợp, phù văn băng sương vốn là địa giai trung phẩm phù văn nhưng lại khắc không đủ thần vận bị giáng chức thành huyền giai trung phẩm.
Đối với loại nghé con ngây thơ như Thượng Quan Hồng tất nhiên sẽ không muốn vật khuyết thiếu như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn tới tinh thần luyện kiếm.
Nếu cứ để nàng mang tâm lý hoàn mỹ bước vào kiếm đạo thì tất sẽ suôn sẻ hơn cho nên Thượng Quan Hồng Nguyệt không nói và Thiên cũng không.
Ngón tay Thiên mang theo lực lượng chính là một chút mỏng manh giới thần lực cùng với ngàn vạn loại ý chí băng hệ phù văn trong Quy Nguyên Đan Điền.
”Leng keng.... Leng keng.. “ chẳng mấy chốc dị biến liền phát sinh