Trong lúc mà Diệp Đại Tam hí hửng vui vẻ thì Thiên lại tranh thủ hóa hình ngụy trang về như ban đầu sau đó tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra cầm 1 triệu cống hiến điểm đi về phòng mình.
Những thứ ngày hôm nay học được có quá nhiều, 2 đại đan điền tuy có nghịch thiên phân tích nhưng cũng không phải 10 phân vẹn 10 như bề ngoài.
Vẫn có rất nhiều thứ phải tự mình tu luyện, tự mình lĩnh ngộ mới có thể nắm vững được chân ý đưa thần thông đó đến được chân chính đại đạo.
Thần thông đẳng cấp càng cao thì bên trong ẩn chứa chân ý đại đạo càng lớn, huyền phẩm ẩn chứa nhân ý cực hạn, địa phẩm ẩn chứa địa ý vĩnh hằng, thiên phẩm thì khỏi nói.
Vật gì khi đạt đến Thiên phẩm đều cực kỳ hiếm hoi, thứ bên trong chứa đựng chính là pháp tắc cực hạn, là thiên ý chi tạo vật, nhân loại không đủ tư cách chạm đến.
Như Thiên bây giờ còn có 3 đạo hỏa hệ Phượng chi thần thông chính là thiên phẩm cấp bậc, chỉ tiếc rằng hắn còn chưa đủ tư cách lĩnh hội phần then chốt cuối cùng, cho dù là 2 đại đan điền có được nghịch thiên năng lực cũng chỉ có thể dùng thời gian mài mòn từ từ lĩnh hội.
Lần này Thiên đọc sách thu hoạch lớn vô cùng, địa phẩm các hệ thần thông tuy không nhiều nhưng cũng không ít, chỉ khoảng gần 600 loại,, tất cả đều là những đỉnh cấp thần công tại các thế lực lớn ngoài hạ thiên vực.
Cùng với đó là vô số các loại tạp học đủ loại, thông văn, quẻ toán, định số, phân ti,....từ các ngành nghề may vá xây dựng đến cầm kỳ thư họa, số lượng to lớn đa dạng không thể tả.
Bất quá đại đa số đều là phẩm cấp thấp, tính ứng dụng trong đời sống cao nhưng không có nhiều tác dụng trong chiến đấu.
Điểm đáng chú ý đó là trong đám tạp học này còn lờ mờ thấy được một loại tri thức mới.
Trận pháp.
Từ khi mới gia nhập Thiên Kiếm Môn, Thiên đã gặp tòa đại trận hộ sơn chính là được cấu thành từ trận pháp, là một loại đại trận có phẩm cấp cực cao thậm chí rất có thể là cảnh giới trong truyền thuyết Thiên Cấp.
Bây giờ đọc nhiều tạp văn hắn mới hiểu, trong nhân gian quả thật cũng có tồn tại một dạng “trận pháp” hư vô mờ mịt được lưu truyền, các đời hành gia trí tuệ tại nhân gian sưu tầm được rất nhiều những loại trận pháp đơn giản trong tự nhiên và thậm chí còn thành lập một tổ chức chuyên gia nghiên cứu các loại học thức cao thâm này.
Ngồi bế quan gần 1 ngày, Thiên mới cảm thấy được lợi ích to lớn từ loại kiến thức này.
Trận pháp đối với người ta là thứ thâm ảo đáng giá để nghiên cứu cả đời nhưng đối với Thiên, nó lại trở thành những thứ đơn giản đến cực điểm.
Căn cơ trận pháp khi ở cửu giới hắn rất tốt, bây giờ gặp trận pháp ở đây cũng có mấy phần tương tự.
Chỉ là nếu dùng thiên đạo họa trận thì độ khó và phức tạp liền tăng lên rất lớn.
May mắn hắn có 2 đại đan điền, trận pháp khi vào tay hắn liền được tạo thành trận văn linh phù, Quy Nguyên Đan Điền tạo lập Trận giới thiết lập bố trí đầy những trận văn nhỏ lẻ.
Nhưng những trận văn này khi ở nhân gian hiệu quả bình thường không đáng nói phải cần thời gian rất dài mới nhìn thấy thì bây giờ.
Khi được thành lập thành linh trận, chúng liền có được hiệu quả lớn lao lại thêm căn cơ linh phù trong Quy Nguyên Đan Điền hỗ trợ, các linh phù nhập linh trận làm trận tâm, thậm chí lấy lĩnh vực nhập trận hiệu quả lại càng đáng sợ.
Một cái trận pháp lập tức liền sẽ có được tác dụng to lớn bằng hàng vạn đạo phù văn đồng cấp.
Nếu vài đạo lĩnh vực nhập trận, hiệu quả thập chí có thể khiến Thiên tăng 5, 6% tốc độ tu luyện.
Chỉ đáng tiếc rằng hắn bây giờ Thiên không có nhiều lĩnh vực cho nên không đủ bày trận.
”Aiii....nếu không có lẽ nên đi tìm vài tên đui mù gây sự ah, võ học thần thông...lĩnh vực....haiii”
Chợt hắn nhớ đến một thứ.
”Phải rồi....tòa đại trận hộ sơn”
Chỉ cần ngộ ra tòa đại trận này hoặc giả chỉ cần ngộ ra vài tia ảo diệu bên trong là hắn dám chắc còn thu được kết quả không thua gì chục ngày đọc sách.
Cười lên một nụ cười âm hiểm, hắn tách ra 3 đạo phân thân liền rời khỏi phòng.
Phân thân hắc công đức cầm theo Cống Hiến Bài đi thẳng tới Tàng Kiếm Các.
Phân thân niết bàn đi tới Thiên kiếm các.
Bạch công đức lại dùng Hóa Thân Thuật biến thành người khác sau đó đi về phía Độc Mễ gia.
Bản thể Thiên lại tiến vào Thất Diệu Phù Giới bế quan tu luyện, mài luyện thần thông
...........
Nhưng trong lúc mà hắn thực hiện âm mưu của mình thì tại lúc này khắp Thiên Kiếm Môn đã nổi điên.
Độc Mễ gia phát nộ.
Âu gia phát nộ.
....
Độc mễ gia sảnh đường.
”Rầm.....phành....khốn kiếp, là kẻ nào làm..” một vị trung niên nam tử quát tháo, nét mặt bạo nộ, khí thế mạnh mẽ thâm sâu. Cái bàn lớn bị một vỗ của ông đập thành mạt gỗ.
Bên dưới một đám nữ nhân ngồi bên cạnh xác Độc Mễ Thuấn vừa khóc vừa la liền khóc càng to hơn.
Chỉ có điều trong tiếng khóc của họ lại tròn vành rõ ý, giọng hơi khàn nhưng không hề bi thống, nếu Thiên có mặt ở đây nhất định sẽ nhìn ra sự giả tạo của họ, kể cả vị lão giả giận dữ đập bàn kia cũng chỉ là giận nhưng không hề có bi.
Một gia đình này tựa như không có bao nhiêu bi thống trước cái chết của con mà có chăng chỉ một chút ngụy tạo thân nhân.
”Chủ nhân, là một người tên Hoàng Thanh Thiên...đệ tử ngoại môn vừa gia nhập” một tên chấp sự tiến lên cung kính nói
”Hừ, chỉ là một tên nhãi ranh cũng dám giết nhi tử ta....to gan lớn mật”
”Tưởng rằng chuyện ngoại đường thì có thể phóng túng sao....tốt, vậy ta muốn hắn chết....cái chết thảm thiết nhất, Độc Lĩnh...”
”Có thuộc hạ...” một vị lão giả phía sau đi ra
”Bắt sống tên đó lại đây cho ta....”
”Uhm...” vị lão giả Độc Lĩnh này biến mất.
”Phong lĩnh...”
”Có thuộc hạ...” một vị lão giả khác đi ra
Ánh mắt Độc Mễ Thuấn gia phụ lóe lên tia hung tợn nói.
”Tìm và giết sạch....toàn bộ thân nhân bằng hữu của tên đó cho ta”
”Uhm...”
Nhìn thái độ của 2 vị thống lĩnh có thể thấy được địa vị của họ so với vị gia chủ này cũng không kém bao nhiêu. Kể cả thực lực cũng là không kém bao nhiêu
Lúc này vị chấp sự tiến lên.
”Chủ nhân, việc này có cần báo lên chủ mạch hay không...ta thấy tên Hoàng Thanh Thiên này có chút không tầm thường....”
Nhưng hắn chưa nói xong đã bị ngắt lời
”Không cần...chuyện ngoại đường chủ mạnh sẽ không quan tâm, đồng thời....một tên tiện cẩu mà thôi....giết thì giết”
”Phạm đến uy nghiêm tộc ta...đều phải chết”
............
Âu gia.
”Âu nhi....chuyện này còn làm, con tự mình giải quyết đi, nhưng mà bất quá...” ánh mắt Âu Thành gia chủ Âu gia này đảo tới vị quản gia Âu Tổng mặt mũi bèo nhèo đứng đó mà lóe lên những tia tà ý.
”Âu gia ta...xưa nay chưa từng có tiền lệ bị người khi mạo phạm, trước kia không có...bây giờ không có, tương lai lại càng không thể có....” giọng ông ta tựa như ma mị tựa như ma quỷ từ địa ngục vọng về, hơi thở tử vong tràn ra khiến người lạnh buốt.
Bên cạnh lão một vị công tử phong thần tuấn ngọc đẹp trai da trắng, diện mạo lãnh ngạo phiêu định, phục sức áo trắng thêu rồng, mũ mão đẹp đẽ bên hông còn đeo một cây sáo ngọc tuyệt đẹp.
Đây không phải ai khác, chính là vị công tử mà Âu Tổng nhắc đến, Bạch Ngọc Thần Toán Thư Sinh đại công tử Âu gia, xếp thứ nhì hoàng kim bảng Âu Chánh Nam
”Cha....hài nhi biết rồi, Hoàng Thanh Thiên...phế vật này là do hắn muốn chết, ngay cả ta mà cũng dám nhục....” Âu Chánh Nam nhếch lên một nụ cười tà mị một cách vô cùng đặc trưng.