Độc Mễ Thường
Trong độc mễ gia xếp hàng thứ 8 trong top thiên tài gia tộc, xếp thứ 14 hoàng kim bảng.
Thực lực của hắn không phải tới từ tu vi kiếm đạo mà đến từ nhục thể.
Được mệnh danh là Thiết Cốt Đồng Xa, hắn tựa như một chiếc xe tăng bọc thép nặng nề nhưng oai lực vô cùng.
Nghe đồn rằng hắn một thân luyện thành 2 loại luyện thể thần công đẳng cấp đạt đến địa phẩm sơ kỳ, nhục thân mang theo lực lượng thậm chí tiếp cận địa thánh.
Lần này tới đây, không chỉ có mình hắn mà bên cạnh còn có một đám thiên kiêu trong gia tộc.
Thiên liếc mắt qua Độc Mễ Thường đến từng gương mặt trong đó cuối cùng dừng lại ở một tên thanh niên bệnh yếu vô lực.
Thanh niên này trông hệt như một bệnh công tử nhưng khi ánh mắt hắn đảo tới chỗ Thiên lại hiển rõ sự coi rẻ, thậm chí dù hắn nhìn tới chỗ Độc Mễ Thường cũng y như vậy, nhìn các thiên kiêu gia tộc khác cũng vậy, loại khinh thường này ẩn chứa một sự cổ lão tang thương lẫn cả sự vô địch uể oải không tìm được đối thủ.
Thiên cơ nhãn mở ra
Thiên liền hơi bất ngờ, ánh mắt hắn đầy thú vị nhìn lại tên đó một lần
Độc Mễ Thiên, kẻ này không ngờ lại giống hệt như Lang Thế Thiên, là một kẻ nghịch chuyển luân hồi tái hợp thiên đạo.
”Tiểu tiện nhân....khiêu chiến ta chính là khiêu chiến quyền uy Độc Mễ gia....ngươi hẳn là phải biết hậu quả chứ” giọng Độc Mễ Thường lạnh nhạt mà phả ra hàn khí.
Trước ánh mắt khiêu khích không cúi đầu của Thiên nhìn tới hắn thật sự đã cảm thấy nổi giận, tuy nội tâm cao ngạo vẫn chưa từng xem Thiên là vật đáng chú ý nhưng 7 tên hộ vệ dưới tay đã bị hạ, hắn còn không ra mặt e rằng thanh danh Thiết Cốt Đồng Xa sẽ bị gọi thành Rùa Đen Rút Đầu, có danh không thực.
Ở cái gia tộc này, danh tiếng là thứ tuyệt đối không thể bị bôi nhọ lại càng không thể bị người phạm đến quyền uy bản thân
Thiên mang thân phận nô bộc thấp kém không chỉ đánh ngã hơn trăm người mà ngay cả 18 vệ thần, 7 vị cận thân hộ vệ cũng bị đánh thảm, thử hỏi có nhục nào lớn hơn nhục này.
”Quyền uy rắm chó....không dám lên thì cút” giọng Thiên vang lên đầy sắc bén, chém thẳng vào trái tim kiêu ngạo của đối thủ.
”Tốt...tốt...lá gan đủ lớn....” mái tóc Độc Mễ Thường bỗng không gió tự bay.
Tựa như một con hung thú đang từ từ thức tỉnh, một loại lực áp dần phả ra khiến người ngộp thở.
Ở đối diện, 2 mắt Thiên lập tức sáng rỡ lên, Quy Nguyên Đan Điền bắt được mạch đập lực lượng liền tìm hiểu ngọn nguồn.
Từ trong cơ thê Độc Mễ Thường, máu huyết đang cao tốc phún dũng, cơ thịt bành trướng, một đạo phù văn thần thông chậm rãi vạch ra những đạo hào quang trầm trọng phun ra nuốt vào đại địa phù lực kết nối lực trường mặt đất với khí cơ trong thân thể thành một tuyến
”Nhân Địa Nhất Tuyến Thiên...Độc Mễ gia thật là giầu có ah, không ngờ loại Bảo Thổ này mà cũng kiếm ra...” Thiên chậc chậc ca thán
Nhân Địa Nhất Tuyết Thiên là một loại đại bảo vật, cũng giống như thiên địa bảo sâm, Thanh Miên và Kiếm Lan của Thiên, món bảo vật này chính là trời sinh thiên địa bảo thổ vô cùng trân quý.
Nó không chỉ khiến nhục thể khế hợp với lực lượng đại địa sinh ra tuyệt cường lực lượng lẫn phòng ngự mà còn khiến nhân giả tu luyện dễ dàng lĩnh ngộ ra “đại địa chi thế”
Độc mễ Thường này được xưng là thiên tài hẳn là cũng đã lĩnh ngộ ra địa thế này, đưa công pháp luyện thể này đến tối cao rồi đi, nếu không hắn cũng không lựa chọn thêm công pháp luyện thể khác.
Lý do đơn giản là vì Nhân Địa Nhất Tuyến Thiên này tuy lợi hại nhưng cũng tồn tại khiếm khuyết rất lớn, đó là tốc độ.
Nó giúp ngươi hóa thành một tòa đại sơn, lực mạnh vô cùng nhưng khi ngươi không thể di chuyển thì ngươi đánh với ai.
Quả nhiên như Thiên nghĩ, lúc này trên người Độc Mễ Thường lại tiếp tục phả ra một loại lực áp mang tính dẻo dai nghiền ép, hơi nước phả ra dĩ nhiên lại là một môn thủy hệ luyện thể thần công.
”Ách....Khinh Nhu Thủy,...quả nhiên giầu nứt đố đổ vách ah, có 2 loại thiên địa thần vật như vậy hiệp trợ, dù là con heo cũng luyện thành thần tướng ah....” mặt Thiên nhăn nhó miệng lại không chút giữ lại
”Hừ....thần vật xưa nay chỉ giành cho người tài....là thứ tiện nhân ngươi vĩnh viễn cũng không có tư cách chạm tới...”
”Ay za....mở miệng 1 câu tiện nhân, đóng miệng một câu tiện nhân thật là phiền....heo thiếu gia, ngươi hẳn phải biết quy luật khi quyết đấu và hậu quả khi đấu thua đi....quả thật ngươi nói không sai “bảo vật...thật sự là chỉ dành cho người tài, không có chỗ cho phế vật...hahahahaha”
”Buồn cười, ngươi nghĩ ta có thể thua....chỉ với một tiện chủng như ngươi,...chết cho ta...” Độc Mễ Thường nộ khí xung thiên, thân người dịch chuyển, bước chân gõ lên mặt đất làm cái “uỳnh” cự lực phát ra khiến mặt đất vỡ vụn.
Một cước này dĩ nhiên lại bộc phát ra lực lượng vạn tinh.
Phải biết rằng cực hạn lực lượng nhân cảnh đỉnh là 8000
Luyện thể 400 tinh
Nhân cảnh sơ kỳ 4000 tinh
Nhân cảnh trung kỳ 6000 tinh
Nhân cảnh đỉnh 8000 tinh
Địa cảnh 8 vạn.
Trung kỳ 12 vạn.
Đỉnh 16 vạn
Chỉ 1 cước này của hắn dĩ nhiên đã vượt hạn lực lượng nhân cảnh, sắp tiến vào địa cảnh uy lực
Đôi mắt Thiên sáng lên
”Tốt....chỉ một môn luyện thể, một mon bảo vật trực tiếp đưa lực lượng thân thể lên gấp 10, thật là đồ tốt nha”
Ngay lúc này bỗng nhiên một dòng hơi nước phủ tới, thủy áp sinh ra, một màng ngăn bằng nước trải rộng khắp tầng không.
Hiệu quả của Khinh Nhu Thủy sinh ra, cả người lập tức cảm thấy nặng nề đi, chân hệt như đá bàn không thể di chuyển
”Cót két.... “ hơi nhấc chân ra liền sinh ra một âm thanh tựa như máy móc, chân hắn di chuyển một chút liền bị trọng áp nghiền ép càng thêm trọng, hệt như mạng nhện vấn quanh càng động càng quấn.
Thiên không sợ lại mừng, cũng vào lúc này Quy Nguyên Đan Điền vận chuyển.
2 đạo phù văn thần thông dàn khung liền vận chuyển.
Nhìn thấy Độc Mễ Thường tựa như một tòa núi lớn đang chậm rãi bước tới, tựa như muốn gây sự khủng hoảng tinh thần cho địch thủ, sau đó lại nhìn những dòng nước xiết chảy qua đầu, một ý tưởng dần hiện ra trong đầu Thiên.
Sơn sơn...thủy thủy, nếu họa thành tranh thì sao ah....bất chợt Thiên nở ra một nụ cười nguy hiểm