Giới Thần

Chương 998: Chương 998: Cực Hạn Khinh Trọng - Chật Vật Hoàng Siêu




Cây rìu này không phải quá lớn mà ngược lại còn khá nhỏ, lớn bé chỉ bằng bàn tay, cán búa bằng sắt liền ngắn chỉ khoảng 30 phân.

Bề ngoài của nó chỉ là giống như chất thép bình thường nhất, mầu đen cũ kỹ, mặc dù bề ngoài trơn nhẵn bóng mịn như còn mới, lưỡi búa cũng không tính sắc bén nhưng trông nó nằm lẫn vào đám địa khí đủ mầu bảo quang kia lại trở nên bình thường đến cực điểm, bình thường đến nỗi tầm thường

Lưỡi búa 2 đầu một bẹt một lưỡi, phần lưỡi dát mỏng ra đầu lộ ra một lớp mỏng ánh kim ở phần cuối.

Phần lưỡi dẹt lại trông thật vuông vắn, thật sự nếu lẫn nó với những lưỡi búa bổ củi bình thường thì tuyệt đối không phân biệt được ra sự khác nhau.

Điểm kỳ lạ là phần cán búa lại có một đoạn ngấn có vẻ như có thể ráp nối vào cái gì đó.

Nhưng thứ làm Thiên chú ý tới nó lại chính là sự tầm thường đến kỳ lạ của nó.

Bình thường bất kỳ kim loại, phi kim hay vật dụng khoáng thạch gì trên Thiên Phù Giới này đều sẽ có hoa văn, đó là phù văn đặc trưng là dấu ấn của vật đó, chứng minh nó đã tồn tại trên thế giới này.

Phù văn đó quy định chất lượng, tính chất, trọng lượng, khả năng phản ứng và tất tần tật những thứ liên quan đến nó.

Nhưng mà cây búa này lại khác, chất thép chế tạo nên nó lại tuyệt đối không có bất kỳ hoa văn nào, một chút cũng không có.

Nếu là một cực phẩm bảo vật thì chí ít nó phải có được bảo quang phát tán hoặc là bổn nguyên ý chí.

Mà nếu là một cây rìu bổ củi bình thường thì chí ít nó phải có được phù văn của chất thép cấu tạo nên nó.

Điểm đặc biệt nhất mà đáng chú ý của nó nhất đó là trọng lượng của nó.

Khi Thiên cầm lên thậm chí với lực tay của hắn mà lại cảm thấy hơi nặng xuống.

Phải biết rằng với lực tay của hắn, dù là món ám khí Băng Châu mà bây giờ đã thành Băng Điệp chí ít cũng có trọng lượng 100 vạn tinh mới có thể khiến hắn cảm thấy có cảm giác hơi nặng.

Còn cây búa nhỏ này, không ngờ lại có được trọng lượng không thua gì cả một tiểu thế giới, 100 vạn tinh trọng lượng là một con số cỡ nào, là 1 triệu tinh ah....một địa thánh đỉnh vung ra cực hạn lực lượng còn không tới được con số này vậy mà một cây búa bình thường lại có thể.

“Tiêu ca ca...cây búa này, có gì đặc biệt sao....chỉ là một cây búa chẻ củi thôi mà”

Thiên không trả lời Doãn Kế Anh mà lại tiếp tục lượm miếng ngọc mà lúc nãy Thiên cầm búa lên đã để nó rơi ra.

Miếng ngọc này lại vừa vặn xếp vào vị trí đầu búa, lúc nãy hắn không chú ý nhưng bây giờ cầm lên liền không thể không bất ngờ.

Tay trái hắn cầm ngọc nhẹ lắp vào phần đầu búa, đó là một cái khe nhỏ chạy xuyên từ đỉnh đến giữa thân lưỡi.

Chiếc vòng ngọc bình thường này vừa tiến vào liền trượt qua cái rãnh rồi lọn gỏn rơi vào phần giữa lưỡi búa.

Ngay lập tức, cây búa lúc này liền trở nên nhẹ bẫng như lông vũ, thổi 1 cái có thể bay. Hàng triệu tinh trọng lực cứ như thế liền không dấu hiệu biến mất không còn chút tăm tích.

“Cực trọng....cực khinh...không ngờ thế gian này vẫn còn vật thần kỳ như vậy...”

Thiên cảm thán

“Tiêu ca...huynh lẩm bẩm gì vậy..”

Thiên đưa cây búa này đặt vào tay Doãn Kế Anh

“Nàng xem đi...”

Doãn Kế Anh tò mò cầm cây búa lên

“Uhm...thật nhẹ, nhưng mà...búa nhẹ như vầy thì làm sao mà bổ củi ah...ném đi còn sợ bị gió thổi bay nữa ý chứ”

“Không sai....đó là lý do khiến nó trở thành vô dụng và bị vứt vào đây không ai sử dụng”

“Uh....vậy thì vứt đi, nó vừa xấu xí lại vừa vô dụng...giữ lại có tác dụng gì”

Thiên gạt tay “ nàng đừng xem thường nó...sở dĩ nó vô dụng là do không có người biết dùng mà thôi”

“Tiêu ca...huynh nói rõ một xíu được không, thần thần bí bí ah”

“Nàng có biết trọng lượng thật của nó là bao nhiêu không?”

“Hửm...”

Thiên đưa 1 ngón tay lên, miệng chậm rãi nói

“1...triệu...tinh, là 100 vạn tinh trọng lượng”

“Cái gì!!!!!!!!!!

“Huynh...Tiêu ca, huynh không nói đùa đi..”

Thiên không nói nhiều, hắn rút miếng ngọc ra khỏi búa sau đó rất chậm...rất chậm rãi đặt lên mặt đất.

“Uỳnh....uỳnh....uỳnh....” mặt đất liền giống hệt như miếng đậu hũ non cứ như vậy liền lún xuống, mặt đất được lót bằng Kim Cương Thiết cứng rắn vô bỉ lại không thể làm chậm lại được tốc độ phá vỡ này, thậm chí ngay cả những vết nứt cũng không kịp sinh ra, kinh khủng trọng lượng đã phá tan màng ngăn cứng rắn này mềm nhũn sụt vào trong đất.

Chỉ trong thời gian chớp mắt Thiên vội thò tay lấy lại búa thì dưới đất đã để lại một cái hố hình rìu sâu hoắm.

Cả 3 vị mỹ nữ nhìn thấy cảnh này đều nhất loại bưng kín miệng nhỏ, trợn lớn mắt to.

Thiên đeo cái vòng tròn vào búa chậm rãi nói.

“Thứ này khi nặng là cực hạn của “trọng” nhưng khi nhẹ lại là cực hạn của “khinh” cho nên dù lúc nó nặng hay lúc nhẹ thì đều không có ai sử dụng được cả”

“Nhưng nếu người biết sử dụng sẽ có thể..Trảm Thiên...Phạt Địa...mạnh mẽ không gì sánh kịp”

“Tiêu ca ca....vật này...đáng sợ, Thật..đáng sợ như vậy sao?” Doãn Kế Anh hỏi

“Không sai...thứ đáng sợ không chỉ là cây búa mà còn cả cái khoen nhỏ kia...vật có thể lập tức tiêu trừ trăm vạn tinh trọng lực...sao có thể là tầm thường được” Doãn Lục Anh tỉnh táo quan sát.

Thiên nghịch ngợm vươn tay xoa đầu, nhẹ vuốt mái tóc dài của nàng

“Uhm...vẫn là Lục Anh của ta hiểu biết nhất, tầm nhìn rất tốt”

Doãn Lục Anh cũng không từ chối cái vuốt đầu của hắn, ngược lại còn e lệ cười nhẹ để lộ ra đôi má lúm và cái miệng xinh đẹp.

“Ê...dê xòm kia, lập tức bỏ cái tay ra khỏi người đại tỷ ta...có tin bổn cô nương sẽ dậy dỗ dâm tặc ngươi một trận không?”

Doãn Kế Anh lập tức nổi cơn tam bành

“Uhm...được rồi, vật này quy về ta...ok không?”

Tất nhiên là các đại mỹ nữ sẽ không phản đối hắn lấy đi một cây búa nhỏ này. Chỉ là một Doãn Kế Anh ngay hôm nay đã bắt đầu sinh ra cảm giác nguy cơ...vô cùng nguy cơ.

Nếu cứ đà này thì e rằng Tiêu ca của nàng sẽ...ai..za, ta đang nghĩ bậy bạ cái gì...

Thiên mặc kệ cái đầu nhỏ của nàng nghĩ gì, hắn tiến tới những cái giá để vật liệu bắt đầu kiểm kê

.........

Lúc này tại ngoại vi di tích.

Một nhóm người nghẹt nghét bây giờ đã phân tách ra khắp nơi.

“Ah...đây là...kho báu..hahahahaha....kho báu, thật nhiều kim tệ, thật nhiều bảo khí...hahahahahaha...”

“Mẫu thân....mẫu thân, ngươi không phải đã chết rồi hay sao...không thể nào....ông ta...”

“Ah mỹ nhân...mỹ nhân đợi ta...đợi ta....hahaahahaha...”

Trong ảo trận phạm vi ngoại vi lối vào một đám người cứ như vậy liền điên điên khùng khùng khóc khóc cười cười, nói nói sau đó một đám người liền như bị nhập ma rồi tách ra.

“Trấn cho ta....” giọng Hoàng Siêu mạnh mẽ vang lên khiến đầu óc một đám người bình tâm trở lại, nhưng điều này chỉ diễn ra được một lát liền biến mất.

Long hoàng khí trên thân Hoàng Siêu có thể diệt trừ hết mọi tà ma ngoại đạo, nhưng mà trong trận pháp này lại không có bao nhiêu tác dụng, thứ hắn có thể chỉ là trấn áp tinh thần họ được không tới 3 giây.

Đây là một môn thần thông âm ba thuộc vào Hoàng gia trấn tộc đế vương công pháp, nhưng mà âm ba lực này lại chỉ trị được phần ngọn không trị được phần gốc.

Ở bên cạnh hắn còn một vị thánh giả phủ lĩnh vực bảo hộ nhưng mà đều vô phương.

Trận pháp tại Thiên Phù Giới này vô cùng nghịch thiên, tại vì khi trận pháp đạt tới địa phẩm sẽ tự thành lĩnh vực, khi đó thánh giả bước vào cũng chỉ như cá bởi trong chậu, chim bay trong lồng mà thôi.

Lĩnh vực của hắn dù có mạnh hơn nữa thì cũng vô phương.

“Phá cho ta...” Hoàng Siêu gầm lên sau đó tranh thủ thời gian ngắn ngủi này hắn tựa như hóa thành một đầu giao long quẫy đuôi một cái liền quấn lấy một đám người phía sau lao vút đi như bay.

“Ầm...ầm..” một đám người bị hắn thả xuống mảnh đất như sa mạc cằn cỗi, sắc diện Hoàng siêu đầy nộ khí, trên thân mất đi sự điềm tĩnh vốn có, sắc diện trắng bệch do hư hao cực lớn.

“Hừ...một đám phế vật, mang các ngươi đi không những không giúp được bổn vương việc gì mà còn vướng tay vướng chân thêm”

Một nhóm người bây giờ mới hồi tỉnh lại từ ảo giác ai nấy đều nhá nhem xốc xếch, tu vi hao tổn, tinh thần hao tổn nghiêm trọng.

Trong nhóm đó còn có 3 cô gái tỉnh lại sau cùng, khi bị ánh mắt mọi người nhìn vào mới hoảng sợ kéo lại áo quần vừa cởi, mất đi sắc diện dâm đãng.

“Ây zu...Công tử, Lục Hàn chỉ là do ngày nhớ đêm mong với ngài quá sâu nặng cho nên lúc nãy là thiếp....thiếp tưởng đó là...” cô nương này vội vàng thanh minh cho hành động xấu hổ vừa rồi.

Lục Hàn cũng là một người Lục gia cũng chính là nhị tỷ của Lục Kết nhưng nàng lại có tu vi thiên phú vô cùng tốt, nhan sắc lại nổi trội trong 3 chị em cho nên từ lâu đã sớm gia nhập tiếp cận Hoàng Siêu, chỉ là tên hoàng tử này ngạo khí quá cao trước mọi hành động lả lơi câu dẫn của nàng hắn đều không thèm đoái hoài tới.

Cùng với nàng còn có 2 cô nương ai nấy đều nghiêng nước nghiêng thành, tuy không đẹp bằng chị em Doãn gia nhưng cũng thiên kiều bá mị, xinh đẹp quyến rũ lần lượt là thuộc Vương gia Vương Yến Nhi và Yến gia Yến Tương Tư.

“Hừ...” Hoàng Siêu trừng mục, khí thế bá giả phát tán khiến một đám người đều sợ hãi.

Ở dưới Hoàng Chiếu thèm thuồng dời ánh mắt khỏi người 3 cô gái sau đó nói.

“Đại ca...nơi đây tuy có chút lạ lẫm nhưng hẳn là an toàn....chi bằng chúng ta tách ra tìm kiếm cơ duyên đi”

“Uhm...ngươi đi đi, nhớ bảo trọng..”

Sau đó Hoàng Chiếu tách ra mang theo một nhóm 23 người.

Hoàng Chung cũng thật thà phúc hậu mang theo 5 người tách ra chỉ để lại Hoàng Siêu ở lại với 52 người, là một đám nhân tài khí độ bất phàm.

........

Cùng lúc đó ở một nơi khác.

“Ngoằm...keng...” Dịch Kiến Hành suýt bị một con cá sấu táp trúng, hộ phù trên thân bị tổn thương nghiêm trọng.

Trên tay hắn là một cái hồ lô nhỏ mầu xanh ngọc lấp láy hư ảnh 5 đầu độc vật, bước chân hắn thận trọng dựa theo sự dò đường của chúng mà bước tới, đáng tiếc là dù hắn có năng lực thông thiên thì cũng không thể ngăn được sự ra đi của Độc Sát Song Nữ trong ảo trận dày vò kia, đội nhóm này đã triệt để tan rã.

.,......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.