Giới Thần

Chương 33: Chương 33: cứu lại 1 cuộc đời




Đôi trai gái vừa đi được 1 lúc thì người dân mới phát hiện ra hiện trường đụng xe và báo công an

Nhưng xưa nay bọn đua xe ở đây hoành hành như "hung thần" xa lộ không hề có ai thiện cảm, việc người tới báo cảnh sát chỉ là lòng tốt mà thôi, chứ họ không hề có chút thương sót nào đối với lũ người này

Hiện trường có chút kỳ lạ, chiếc xe máy bị dập nát và vết xước trên đường chứng tỏ là 1 vụ té xe.

Nam thanh niên bị té trên đường mình đầy thương tích là nạn nhân, điều này dễ hiểu

Nhưng bên cạnh hắn lại có thêm 6 thanh niên khác đồng bộ về xe và quần áo, thậm chí mã tấu cũng là 1 bộ, điều đó chứng minh 7 người họ là 1 nhóm

Nhưng tại sao 6 người kia lại nằm tại đây, không hề có vết thương, mạch đập yếu, phần đầu cũng bình thường

6 người đều giống nhau 1 tình trạng không sai chút nào. Đây là cách chết gì hay nói đúng hơn là loại tổn thương gì có thể gây nên hiện trạng đó

Sự kỳ lạ này nhanh chóng khiến người dân cả phường đều tò mò đồn lên ầm ỹ hết cả lên

Công an thành phố cũng lập tức lập hồ sơ tra án, đi hỏi tìm bằng chứng khắp nơi

Đáng tiếc 2 tên tội phạm lại không hề có ai biết vẫn ngon lành dạo ngoài trời nắng

Đã đến nhà thím thảo, cái can rượu đã bị gửi luôn lại quán tạp hóa, đôi trai trẻ này như kim đồng ngọc nữ tung tăng nói cười trên đường tới nhà thím thảo

Cả 2 đều cởi tất cả áo khoác, chỉ mặc quần áo đơn giản trên người, làn da hấp dẫn ánh sáng tỏa ra 1 ánh hào quang khiến người khác nhìn vào liền cảm thấy thần thánh không thể xâm phạm.

Khác thường là dù họ ở đâu thì nơi đó cũng đều tràn đầy ánh sang, dù là áng mây đi qua che đậy mặt trời, nhưng chỗ khác tối thì chỗ họ vẫn sáng.

Chỉ mình chỗ họ thôi

Kể cả khi vào bóng râm thì cũng vậy

loại ánh sáng bình thường nhìn vào sẽ cảm thấy nóng bức khó chịu nhưng ánh sáng bên người họ lại dịu nhẹ và ấm áp, thậm chí cảm thấy mệt mỏi mất đi, tinh thần phấn chấn

Kỳ diệu

Bất kể ai đi qua cũng đều bị hấp dẫn, sau đó tò mò tiến tới, sau đó lại quyến luyến không muốn tách ra, sau đó lại "chậc..châc" xưng kỳ, sau đó lại đồng nhất 1 suy nghĩ " 2 người họ...không phải người phàm" sau đó họ có chút thành kính và nể phục đôi trai gái này

Mọi hành động của Thiên và mai cũng từ đó mà bị nhiều người chú ý, sau đó đều bị thần thánh hóa lên

Tuy nhiên vấn đề hiện tại của họ còn chưa tới mức đó, vẫn chưa tới mức thật sự thần thánh, mà 1 lát nữa sẽ có 1 sự kiện khiến họ thật sự bị như vậy

Nhà thím thảo quả giống như mai nói, cũng chỉ cách nhà mai 4 căn là tới

Trông xa còn thấy cái chóp nhà tôn cũ kỹ, tồi tàn, không biết nhà có đàn ông hay không mà tôn lả xả, xệch xoạc, kẽm cột từa lưa, dây điện giăng khắp khiến căn nhà có vẻ siêu vẹo đáng sợ

"Em..nhà thím thảo nghèo lắm hà"

"Dạ...cũng nghèo...nghèo chắc nhất cái xóm này"

"Sao vậy.."

"Bác trai từ 3 năm trước bị tông xe, vì chữa cho chú mà nhà thím trở nên như vậy đó, mấy năm nay thím khóc nhiều lắm...em rất thương thím"

Thiên nghe hoàn cảnh mà cũng thấy bùi ngùi

"Thím thảo...cháu mai nè"

"Ah..cháu mai hà...sao lâu vậy mới về con, chắc phải gần nửa năm ah...làm thím cũng thấy nhớ con đó..tiếc rằng mắt thím mờ quá không thấy rõ mặt con.."

"Thím..vào đây nè" mai dìu thím vào ngồi trong thềm

Đây là 1 người phụ nữ tuổi chỉ khoảng 50 nhưng lại già tựa như 60 vậy, quần áo nhăn nheo, tay chân vẫn khỏe nhưng mắt lại mờ đục gần như đã mù

Thiên dự đoán Hiện tượng mù này chính là do sự khô nước hoặc do não bộ bị kích thích quá mạnh mà mất đi thị giác tạm thời, nói chung là do cực độ đau buồn mà dẫn đến mù

"Thím...con là Thiên, bạn mai"

"Mắt thím sao vậy ah..."

"Ah không sao,...chỉ là mờ đi thôi..già rồi mà" dường như người phụ nữ này muốn tránh né nói đến chuyện gì đó

"Không phải thím già đâu...là do thím ..." lúc này lời Thiên chưa nói hết thì mai đã cắt ngang

Mai lắc đầu "anh Thiên" ý bảo anh không nên nói nữa

Đúng lúc này thì 1 giọng nói to từ trong nhà vọng ra

"Mai đó hả...có phải mai không" sau đó là 1 người đàn ông râu đen mọc dài đẩy xe lăn đi ra

"Chú...chú khỏe không" mai mừng rỡ nói

"Khỏe..vẫn khỏe..haha..lâu rồi không gặp...nhớ con gê,..nam ơi vô lấy cho ông bình trà đi" bác trai gọi tới 1 thằng nhóc cỡ 8 tuổi

Thằng nhóc dạ 1 cái liền thông minh bưng 1 bình trà sứt mẻ nóng hổi ra mời

"Em chào Chị mai...em chào anh" cậu nhóc chào hỏi

Mai tiến tới ôm cậu nhóc vào lòng rất thương yêu

"Nhóc nam giờ học lớp mấy rồi hà..."

"Dạ lớp 5.."

.....

Thấy mai mến con nít hỏi han, Thiên lại quay lại hỏi

"Ủa thím thảo...bác trai là sao vây ah"

"Ờ...ổng bị tai nạn, 2 chân đã bị dứt gân không cứu được, lúc đó cả nhà cứu được mạng ổng là đã cố hết sức rồi"

"Chỉ tại mấy thằng mất dậy đó, chạy xe nhanh ....thế nào...lại tông vô....sau đó chạy mất....chỉ...để lại...hu..uu" chưa nói xong thì thím giọng thím đã méo xệch lại, khóc tu tu.

Bao năm nay, người phụ nữ này vẫn hay khóc như vậy, cho nên đôi mắt mới mờ đục đi thế này, bà vẫn biết là khóc không được gì nhưng 1 người phụ nữ như bà đã vô lực trước số phận, nước mắt bà vẫn không cách nào kìm nén được

Mai vội tiến tới ôm người phụ nữ đầy đau thương này vào lòng.

Thiên có thể cảm nhận thương cảm tận cùng từ 1 người phụ nữ như thím

Người chồng thân yêu nhất là bị người ta tông gần chết, cả nhà thím phải bán sạch tài sản để cứu lấy sinh mạng ông về, còn lại đôi chân đã vĩnh viễn mất đi.

Nhìn thấy chồng mình vẫn lủng lẳng đôi chân mất cảm giác đẩy xe lăn, đứa con gái duy nhất lại không chịu được cực khổ bỏ đi lấy chồng giầu, để lại người phụ nữ này ngày ngày chăm sóc chồng

Vừa khổ chồng, vừa giận con, vừa áp lực kinh tế, người phụ nữ này đã sắp đến biên giới suy sụp.

Nếu không phải người chồng còn tại thế, e rằng bà đã không còn đủ nghị lực sống tiếp nữa

Thấy tiếng khóc của vợ ông chồng cũng rơm rớm nước mắt nạt vợ

"Em làm gì vậy, lâu lâu bé mai mới về thăm...em khóc vậy còn ra gì nữa"

Lúc này thím thảo mới nấc nấc dịu tiếng khóc xuống

Thiên đứng thẳng mắt nhìn lên trời thở dài sau đó lại đảo mắt nhìn người đàn ông ngồi xe lăn sau đó lại nhìn sang thím, miệng hắn trịnh trọng nói 1 câu.

Là 1 câu mà cả đời gia đình này cũng không bao giờ quên nổi

"Thím thảo"

"Uhm..gì con"

"Nếu như trời cho gia đình thím 1 cơ hội chữa bệnh...hoặc là chữa đôi mắt thím sáng lại...hoặc là chữa đôi chân chồng thím lành lặn...thì thím sẽ chọn cách nào"

Thím thảo lay lắt 1 hồi mới cảm khái nói 1 câu

"Haiii...nếu trời có mắt thì đã không phải khổ thế này, cả đời này vợ chồng tôi có làm gì ác đâu"

"Còn nếu ông trời mở mắt 1 lần cho cơ hội, thì đương nhiên thím muốn ông ấy lành lại rồi...còn thím giờ coi như đã không còn gì nữa...đứa con duy nhất cũng bỏ đi mất, mắt thì mù rồi,.."

"Tiếc rằng...chuyên đó sẽ không có đâu...không có đâu"

"Cám ơn vì câu trả lời này của thím...chỉ 1 câu này thôi là đủ rồi"

Nếu người phụ nữ này trả lời là chữa mắt cho mình, chỉ 1 chút ích kỷ nhỏ này thôi, Thiên cũng sẽ không bao giờ cho bà thêm 1 chút nào lòng thương cảm.

Nhưng mà bà không chọn cách đó, lòng ích kỷ đó không hề tồn tại trong tim bà, ngược lại sự hi sinh cao cả đó...quá đáng quý

Đáng quý tới mức bà có thể xứng đáng để nhận mọi ơn huệ trên đời

"Anh Thiên anh nói gì vậy" mai khó hiểu

"Trời đúng là không có mắt đâu...nhưng vẫn có thần mà"

Nói xong, từ cơ thể Thiên phát ra ánh hào quang hấp thu được từ mặt trời kết hợp thêm 1 chút mộc sinh khí tạo ra 1 anh sáng dịu nhẹ mầu xanh lá cây ngả vàng.

Trước con mắt khiếp sợ của mai,chú tịnh chồng thím thảo và cậu bé nam. Ánh sáng này bao phủ cả người thím thảo, sau đó lại tiến tới bao phủ lấy đôi chân chú tịnh

Chỉ trong cái nháy mắt này, dù chỉ vừa đủ để tất cả nhìn thấy, nhưng ánh sáng đó lướt qua liền khiến mắt người bị lóa mất 1 lúc.

Khi mọi người mở mắt ra, cũng là lúc chứng kiến 1 chuyện mà cả đời họ cũng không bao giờ quên

Thím thảo bên cạnh đang không ngừng run rẩy nhìn nhìn bàn tay, bàn chân của mình, nhìn chồng thím, bàn tay run run không ngừng sờ sờ chòm râu mọc đen lâu rồi không cạo

"Em...em....ahh...emm..thấy..anh..rồi" giọng thím không nói tròn chữ

"Haha..em..em sáng mắt rồi...em thấy anh không..đây là số mấy" chú tịnh đưa 2 ngón tay

"Hai...hai phải không"

"Ahhhh....vợ tôi...vợ tôi sáng mắt rồi" chú tịnh vui quá nhẩy cẫng lên ôm vợ

Nam và mai đều há mồm trợn mắt, miệng chỉ ú ớ không nói được 1 câu

"Em...em...coi..không những mắt sáng..mà nhìn em còn trẻ ra hơn nhiều đó.."

"Em xem...da tay này...đây nữa...tóc trắng...tóc trắng biến mất rồi"

"Em...em sao vậy...bộ không đúng sao...em...em nói gì đi...haha...có phải vui quá ..không nói được gì hà...haha"

Nãy giờ thím vui mừng là có nhưng từ khi tách khỏi cái ôm thắm thiết của chồng, thím đã hoàn toàn chuyển từ vui sướng sang ngây ngốc

Miệng chuyển từ ú ớ không nói ra biến thành không phát ra nổi 1 âm thanh, cứ nấc lên, nấc lên rồi lại nghẹn lại.

Cứ như thế, trước ánh mắt long lanh rạng rỡ của chồng thím nấc mãi mới nói được 1 chữ

"Chân"

"Ah...chân ah...chân em cũng khỏe mạnh rồi phải không...đúng chắc là vậy...."

"Chân..chân anh"

"Gì mà chân anh...chân anh vốn đã ...ah...ơ..u..ơ....chân...chân...ươ u" sự vui mừng của chú biến thành ngớ ngẩn

Ngớ ngẩn thật sự

Nơi bàn chân truyền đến cảm giác đó...là cảm giác đặt lên mặt đất,...là cảm giác thấy rõ ràng là đang ở trên không.

Đứng

Đó là cảm giác mình đang đứng

Đứng bằng chính đôi chân đã bị phế suốt 3 năm qua

Đứng bằng đôi chân đã lủng lẳng trên xe lăn bao nhiêu ngày tháng

Bàn chân đứng trên mặt đất tựa như hi vọng đã sống dậy, cũng tựa như cả sự sống trong người ông cũng đang đứng dậy

Là sự sống sau bao nhiêu năm bết bát thối rữa, mà hôm nay lại trở lại từ trong tuyệt vọng

Mọi u ám trong cuộc sống, mọi bi ai đều đã qua và mọi hi vọng bị chôn vùi bây giờ lại hé lộ. Và rồi..

"Oa....huhuhh..ahh..uh...oahhh.." cả 2 vợ chồng đều khóc lên thống thiết

Trong tiếng khóc này, họ trút đi tất cả quá khứ bi thương, dục hỏa trùng sinh lại trở lại thành 1 con người đầy triển vọng

Họ khóc cho đôi mắt và đôi chân đã trở về cơ thể nhưng lại vì hạnh phúc của nhau mà khóc

Vì 1 mái ấm đã mất di, giờ tìm lại được mà khóc

Cũng vì 1 ngôi nhà đã có lại tiếng cười mà khóc.

1 niềm hạnh phúc vĩnh cửu đã sống lại. Tựa như nó sinh ra là để con người không ngừng cố gắng, cố gắng duy trì...kiên trì qua mọi khó khăn...để rồi 1 ngày vượt qua được. Họ lại càng trân trọng loại tình cảm đó và sự cố gắng sỏi đá đó

Đó mới chính là giá trị thật sự của cuộc sống mà vận mệnh thử thách mỗi con người

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.