Dương gia chủ mạch
“Gia chủ...gia chủ...không xong...”
“Có chuyện gì?” đây là một giọng nói vô cùng uy nghiêm được phát ra từ miệng một nam tử trung niên cao lớn vạm vỡ khí tức mạnh mẽ, thần thái cao ngạo khó gần.
“Là mệnh bài...mệnh bài của Dung trưởng lão đã vỡ”
“Cái gì...”
“Không lẽ...thế lực hậu thuẫn cho nó lớn như vậy sao....thật gan lớn, bám đùi được 1 thánh giả liền lòng mang phản nghịch...loại huyết mạch như thế này nếu không thể thuần phục dưới trướng thì còn giữ mạng lại làm gì”
“Gia chủ nói không sai....loại cứng đầu, bản tính khó thuần như chúng căn bản chính là họa không phải phúc”
Người này chính là Dương Khang, một bán thánh có bản tính đa nghi cực đoan, lại nhỏ nhen ích kỷ gét người tài, lần trước truy sát Dương Tiêu chính là do ông ta tự mình lĩnh quân.
“Gia chủ...hãy để ta triệu tập nhị vị trưởng lão đi tru diệt người này...một quần phản nghịch này tuyệt không nên giữ”
“Khoan...tuy Dương Tiêu này vừa về đã liên kết thế lực khác mưu sát thánh cấp Dương gia ta, hành động này quả thật là có tâm phản nghịch vốn đã không thể thuần phục nhưng mà...”
“”Dương gia ta là một đại môn phái căn cơ sâu dầy tuyệt đối một tên tạp chủng như hắn không thể tưởng được....ta tin rằng hắn dù lòng mang bất chính nhưng tuyệt không dám lỗ mãng chính diện đối kháng ta, tất nhiên là hắn vẫn e ngại...nếu đã như vậy....chi bằng tương kế tụ kế”
Người nói chuyện là một vị trưởng lão râu dài tu vi tiếp cận bán thánh có tên là Dương Trung
“Không sai...thế gian không có gì không thể mua, chỉ cần lợi ích đủ lớn...ta tin rằng giữa lợi ích và nguy hiểm Dương Tiêu hắn sẽ làm ra lựa chọn đúng đắn”
“Gia chủ, chi bằng để cho hắn trở về dòng chính đi, cho hắn làm tạm một danh nội đường tàng thư các sau đó ban cho hắn thêm 1 tầng Lục Dương Công...ta có 6 thành đảm bảo hắn sẽ cúi đầu”
“So với giết một người thì thuần hóa một người sẽ không phải càng vang dội uy danh Dương gia ta sao?” Dương Trung nói
“Được...nếu vậy việc này giao cho ngươi, nếu Dương Tiêu này biết điều thì còn tốt nếu không....hắn nhất định phải...chết”
...........
Đồng dạng oanh động cũng đến với 2 gia tộc lớn, Vương gia và Lục gia. Nhưng tình hình đột ngột như vậy họ đều không dám manh động chờ thời cơ.
Sự việc như vậy liền tạm thời lắng xuống
........
Lúc này tại Dương phủ
“Tiêu ca....vừa nãy là huynh luyện cái gì vậy?” trong bữa cơm Doãn Kế Anh không nhịn được hỏi.
“Phải rồi ca ca...muội cũng không hiểu, ca bỏ nhiều công sức như vậy để làm cái đó...có tác dụng gì ah”
4 ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía hắn.
Thiên nhe răng cười miệng phun ra một câu đáng đánh.
“Thiên cơ bất khả lộ”
2 nàng Dương Tiểu Thanh và Doãn Kế Anh lập tức nghiến răng nghiến lợi quăng cho hắn một ánh mắt giết người.
“Doãn cô nương ăn đi...hôm nay Dương phủ có việc vui, thật sự rất hân hạnh được đón tiếp nhị vị cô nương tới chơi...đây, để Dương Chí Vĩ ta kính nhị vị 1 ly”
Dương Chí Vĩ rất hiền hòa, ánh mắt tuy đầy sắc buồn nhưng lại không mất đi sự ấm áp và cương trực.
“Bá phụ...Tiểu Anh xin chúc mừng ngài...” Doãn Kế Anh cười rạng rỡ, đôi má phấn thoáng lộ chút e lệ xinh đẹp đến rung động.
“Tiểu muội, xưng hô thật thân mật nha...còn quá sớm đó” Doãn Minh Anh lập tức chọc ghẹo.
“Dương tướng quân...kính..”
Đôi tỷ muội xinh đẹp này mỗi người một vẻ, xinh đẹp mà lộng lẫy, một bàn ăn có được thêm Tiểu Thanh nữa là 3 người xinh đẹp thế này quả thật là sáng bừng lên.
“Uhm... Doãn cô nương không hợp khẩu vị sao?”
Doãn Kế Anh lập tức hơi nhăn cái mũi xinh đẹp.
“Bá phụ ah....không phải tiểu chất kén ăn, cũng không phải tại đồ ăn không ngon mà là.....tại hắn đó, tất cả đều là do hắn đó” nàng hung hăng chỉ ra thủ phạm.
“Uhm...” Thiên đang uống ngụm nước liền suýt phun, mắt trợn lớn.
Bất quá, xưa nay thiên tính con người đều nghiêng về phía cái đẹp, đặc biệt là với thân nữ nhi mềm yếu và cái bộ dáng oan ức của Doãn Kế Anh, thật sự là mọi người đều không nhịn được phải bán tình thân nghiêng lập trường về phía hung thủ.
Lập tức bị mấy cặp mắt không tốt nhìn tới, Thiên liền biến thành thế gian người tàn ác vô lương nhất.
“Con mẹ nó...đây là vì sao..ta...bộ trên mặt ta có nhiều đặc điểm giống ác nhân lắm sao...sao nhìn ta như vậy”
“Minh Anh cô nương....chắc cô sẽ không tin muội muội không tốt của mình đi...” Thiên đưa ánh mắt nhìn quanh rốt cuộc tìm được một người có khả năng làm minh hữu cao nhất.
“Uhm....ta hiểu tính muội muội mình...”
“Hi...hiểu là tốt...haha..” Thiên nhe răng cười
“Ở nhà...nó là thật thà nhất...” Minh Anh bình thường rất nghiêm chỉnh nhưng trong không khí này tự nhiên nàng lại nổi tính nghịch ngợm.
“Cái gì...”
Xong...minh hữu duy nhất đã ngả về phía giặc.
Thiên gục đầu, trong lòng bao nỗi ấm ức không thể chia sẽ, cái nỉa liền nhắm vào thức ăn mà trút giận.
“Tiểu Thiên...con năm nay đã 21 tuổi, hẳn là đã đến tuổi có thể lấy vợ rồi..” Dương Chí Vĩ đột nhiên nói, lão nhìn thấy 2 tiểu cô nương nghiêng thành nghiêng nước ở đối diện, tâm tư làm cha liền bắt đầu rục rịch
“Cha không có tu vi, sống tàn e rằng cũng không được bao lâu nữa...Dương gia ta chỉ còn một mình con, ta hi vọng trước khi chết sẽ có thể được tự mình uống rượu mừng rồi được ẵm cháu...hahaha...” Dương Chí Vĩ cười một nụ cười vừa vui mà vừa thảm.
Ở đối diện, Doãn Kế Anh đã sớm đỏ bừng mặt, Doãn Minh Anh cũng cười thầm nhìn muội muội
Dương Chí Vĩ hiển nhiên không cố gán ghép cũng không gượng ép con trai nhưng ông cũng thật sự muốn như vậy, ông nói là để cho Thiên một chút áp lực.
“Dương tướng quân, nữ nhi hào môn chúng ta không được tự chủ trương trong hôn nhân...ngài cũng biết đó...”
Tất nhiên Doãn Minh Anh nàng không phản đối chuyện tốt của muội muội mình nhưng mà ở tại Kinh Châu này, nữ nhi đều bị hoàng triều quản lý chuyện hôn nhân, tình yêu nam nữ dù có nồng thắm thế nào cũng không chống lại nổi được hoàng quyền.
Đó chính là bi ai của nữ nhi dưới chân thiên tử đặc biệt là với những nữ nhi đẹp như họ.
“Hừ....chỉ là một hoàng tộc mà thôi, ta muốn cưới ai thì cưới...ai cản ta...ta sẽ san bằng gia tộc của chúng, cha không cần lo lắng....với lại, ai nói là cha tu vi đã phế”
“Uhm...ca ca, đan điền không còn không lẽ còn không bị phế tu vi sao” Dương Tiểu Thanh lập tức hỏi.
“Ngu ngốc...ai nói đan điền không còn là không thể tu luyện”
“Nhưng mà...đây...”
“Nàng không nhớ Miêu Miêu của nàng sao “ Thiên nói một câu làm Tiểu Thanh mở lớn mắt.
“Cạch...” đôi đũa trên tay lập tức rơi xuống đất.
Dương Tiểu Thanh lập tức nhớ tới lúc Thiên cứu Miêu Miêu, đó hoàn toàn là khởi tử hồi sinh ah, sau đó hắn lại luyện một viên tinh hạch giúp Miêu Miêu có thể tu luyện. Đó không phải là sờ sờ biến một người không thể tu luyện thành cường giả sao.
“Không sai....không sai...cha...cha sẽ có thể tu luyện lại...cha sẽ có thể tu luyện lại..với lại đôi chân....đôi chân của cha sẽ lại đi lại được...hihi..ca ca, huynh mau giúp cha đi...”
“Thật sao...Tiêu nhi..” Dương Chí Vĩ kích động
“Không vội...chờ ta kiếm đủ vật liệu sẽ nghiên cứu một cách chu toàn nhất giúp cha, cả nhị thúc nữa...chờ ta kiếm đủ dược liệu đã”
“Cái gì...Tiêu nhi..ý con là..tay phải của ta...” Dương Tiến lập tức như bừng bừng sức sống.
“Uhm...chỉ là một cánh tay thôi mà, ta có tới cả hàng trăm cách để tìm lại cánh tay khác cho thúc...vấn đề này...bộ khó lắm sao?”
Thiên cũng hơi chút khó hiểu, mặc dù phục hồi cánh tay ở trong Thiên Kiếm Môn điển tịch cũng chỉ có vài cách nhưng mà đối với Thiên hắn lại thấy có rất nhiều cách để thử, trong thế giới võ giả, thiên đạo vô số, thần thông li kỳ cổ quái gì cũng có, chuyện chữa bệnh cứu người, lắp tay thế chân là bình thường, thậm chí khởi tử hồi sinh, xác chết mục rữa rồi còn có thể lấy linh hồn phục sinh...đó đều là có thể.
Lắp một cánh tay....bộ khó lắm sao?
“Tiêu nhi...con...con cần những gì, mau nói ta sẽ lập tức chuẩn bị”
“Tiến thúc...thúc là lấy công pháp chí dương làm chủ, tu vi đã tiếp cận bán thánh, lát nữa thúc lấy cửu dương công tu luyện làm quen...3 ngày sau ta sẽ bắt đầu”
“Cha...cả cha cũng vậy...”
“Gia gia, trong phạm vi tứ thiên trụ này chính là nơi vô cùng hữu ích với địa cảnh, ngài ở đây tu luyện không những có thể chữa lành thương thế mà còn có thể ngộ ra thương ý, tấn cấp một tầng”
“Tiêu nhi...tứ thiên trụ này diệu dụng tới cỡ này sao...”
“Không...đó chỉ là tác dụng kèm theo mà thôi...gia gia, ngài có biết tại sao tứ trụ này lại có 4 cái không”
“Uhm...không phải ngẫu nhiên sao?”
“Không...4 đoạn bàn long thương là ngẫu nhiên, 4 tên thánh giả cũng là ngẫu nhiên nhưng khi ta luyện thành tứ thiên trụ này, lại không còn là ngẫu nhiên nữa..”
Thiên vừa nói, ánh mắt lại cố ý đảo qua từng người trong nhà.
“Ca ca...không lẽ tứ trụ này là ứng với 4 người chúng ta sao?”
Dương Tiểu Thanh buột miệng nhưng lời nói vô tâm người nghe hữu ý.
“Tiêu nhi...4 người, là thật sao?” Dương Tiến nhậy cảm nhìn thấy ánh mắt của Thiên.
“Uhm...chính là vậy, tứ trụ là tứ thánh, cũng chính là 4 người...chỉ cần 4 người dung hợp vào trụ sẽ lập tức có thể phát huy ra thánh cấp lực lượng và trong thời gian ngắn nhất tu vi cũng sẽ tấn thánh....thời gian hẳn là không quá 1 tháng nữa”
“Cái gì...”
Tất cả mọi người lập tức bị 1 câu này của Thiên làm cho choáng váng.