“Ác tặc to gan, có bổn hiệp nữ ở đây...”
”Xẹt...ầm...” một đạo cực quang kiếm khí lấy tốc độ không gì sánh nổi bắn tới vô cùng chuẩn xác liền bắn trúng thanh đại đao của Hắc Phong trại chủ.
Một âm thanh bạo tạc khủng khiếp bạo phát ra, thanh cự đao lập tức vỡ tung thành nhiều mảnh sau đó chảy ra thành thép lỏng, tên Hắc Phong trại chủ tu vi nhân cảnh đỉnh cũng bị dư âm bắn ra xa đó 10 mét mới đứng lại được thân người.
Lúc này đại chiến 2 bên cũng vì thế mà dừng lại sau đó vô số cặp mắt đều hướng về một phía mà nhìn, ngay cả vị tam tiểu thư Duyệt gia cũng cầm kiếm vừa mừng vừa sợ nhìn tới hướng đó.
Ở đó, 2 người 4 thú không nhanh không chậm bước tới, nổi bật nhất là một cô gái váy trắng tinh xinh đẹp khả ái thân hình mũm mĩm tròn lẳn đang ngồi trên lưng một con mèo lớn.
Con mèo này giữa trán có một chùm lông trắng điểm xuyến cho thân hình thon dài, bộ lông trắng tinh dài mượt, móng vuốt nhẹ bấu xuống đất liền rạch ra những cái khe hẹp nhỏ, khí thế trên thân phiêu diêu mà trầm tịch.
Điểm đặc biệt là bên cạnh đó là một con mèo giống hệt vậy chỉ là nhỏ hơn vô số lần mà thôi sau đó là một thanh niên mặc áo vải thô ngắn tay, tóc đen, mắt đen, thái độ ung dung hời hợt nhưng lại thật tầm thường, trên vai còn đậu vắt vẻo một con hồ ly 4 đuôi lông trắng trắng phớt hồng xinh đẹp mê người, tương phản là dưới chân lại ngoe nguẩy một con chó đen thui đuôi cụt.
”Các ngươi là ai, dám to gan xen vào việc của bổn trại...không muốn chết thì...” tên Hắc Phong trại chủ này còn chưa nói xong chữ “cút” thì miệng đã ngoác ra khi nhìn thấy nhan sắc của Dương Tiểu Thanh.
Một đám thổ phỉ cũng trợn lớn mắt nhìn theo nhan sắc của nàng.
Thiên nhậy cảm nhìn xuống đám người bên dưới, đám thổ phỉ này quần áo đủ loại, vũ khí đủ loại, số lượng có tới gần 3 ngàn.
Điểm đặc biệt khiến Thiên chú ý đó là đội hình của họ đứng, trông thì như một đám ô hợp vênh váo hung tàn nhưng vị trí đứng lại nghiêm cẩn chỉnh tề, trên thân sát khí nồng nặc, đặc biệt là trên tay họ còn ẩn ẩn vài vết sần trên cùi tay và ngón trỏ rất không phù hợp với cầm đao.
Đặc biệt là tu vi, mỗi người ở đây tu vi thấp nhất cũng là nhân cảnh, thậm chí còn có nhiều tên lâu la tu vi tới nhân cảnh cao cấp, khí tức trên thân là hoàn toàn dùng chung một loại công pháp
Một đám thổ phỉ nhưng lại có được sự chỉnh tề cần có, trông thì cực loạn nhưng lại có trật tự.
Còn phía bên kia lại là một đám chỉ 60 người tất cả đều là tu vi cao cường, đã chết hết quá nửa, nhóm người này áp tải một đám hàng hóa có lẽ là dược liệu quý, số lượng chỉ trong 10 cái rương lớn
Dẫn đầu là một cô nương tuổi độ 18 trên mặt có một bông hoa mầu đen che kín khuôn mặt chỉ để lộ ra một chút làn da bên má phải trắng muốt tinh xảo như ngọc, mũi cao, mắt đẹp, tóc dài óng ả, thân hình thon thả mềm mại mà nữ tính, xinh đẹp thùy mị không thể tả, chỉ nhìn thôi cũng khiến người vô hạn mong muốn lật ra bộ hóa trang kia để xem chân diện mục.
Trước tình thế cấp bách này không ngờ nàng vẫn có một sự bình tĩnh hiếm có của một người con gái.
”Ngươi là hắc phong trại chủ sao....”
”Không sai, bổn tọa trấn thủ nơi đây khai sơn lập núi mở ra hắc phong trại, kẻ nào đi qua sẽ phải nộp phí bảo kê”
”Nộp phí....vậy sao ngươi còn cướp còn giết người ta...”
”Một lũ ngu xuẩn mà thôi, đi qua chỗ ta còn muốn giữ lại chút của để dành....vậy thì ta cho chúng đi tìm dưới địa ngục luôn...đáng đời”
”Thật là vô pháp vô thiên, xem mạng người như cỏ rác...ác ma...”
”Hahahahaha...không sai, mạng người trong mắt ta chính là cỏ rác....là súc vật...hahahahahaha...”
Hắc Phong chủ đê tiện cười lớn làm một đám người thổ phỉ bên cạnh đều ngả ngớn cười theo.
”Tiểu cô nương thật xinh đẹp ah...dám đi qua Hắc Phong sơn của ta lại còn dám quản chuyện bất bình....tốt, loại thiếu nữ mới lớn tinh khiết thế này bổn đại gia thích nhất.....hahahahaha....anh em, bắt sống cho ta....chúng ta có thịt tươi..”
Vừa dứt lời, một đám thổ phỉ mấy ngàn người liền ồ ạt xông tới, tiếng chém giết ngút trời lại vang lên.
”Lũ ác ôn này...hôm nay bổn cô nương sẽ đại khai sát giới...giết sạch các ngươi” Dương Tiểu Thanh hóa thành một đạo tàn ảnh xông lên, cực quang khí kiếm của nàng uy lực vô song, nhất chỉ là nhất mạng, không ai cản nổi.
Miêu Miêu cũng rời khỏi chủ hóa thành một con Linh Miêu nhỏ nhắn biến mất tại chỗ, nhưng mà đường nó đi qua là nhân mạng như ngả rạ rơi rụng, tốc độ không thua gì chủ.
Thiên vỗ đầu Tiểu Miêu, con mèo nhỏ này liền hưng phấn xông lên, công kích của nó nhanh gọn dứt khoát mà sắc bén cực kỳ, nó lướt qua giặc cướp lấy mạng địch như trò đùa, quả thật là một pháp bảo sống, trời sinh để chiến đấu.
Giữa đại chiến, một nhóm hộ vệ Doãn Minh Hội trong trùng trùng nguy cơ, đao quang loạn trảm, kiếm trùng loạn phá..nguy cơ sinh mạng như chỉ lành treo chuông này, nhưng lúc này một đạo tàn ảnh mang theo máu tươi phun đỏ và sinh mạng ngã rạp đã lướt tới.
Tiểu Miêu vừa gia nhập liền khiến chiến loạn được bình định áp lực giảm mạnh, thế công trở ngược, đám hộ vệ vừa thoát chết liền dũng mãnh hăng hái xông lên.
Trong chiến đoàn, Dương Tiểu Thanh như một tiểu chiến thần mà lại như tiên nữ phủ xuống, váy trắng tung bay, tóc dài bay múa, thân pháp lại phiêu miểu phù du ngự mình trước gió xinh đẹp tuyệt trần.
Kiếm quang nàng dung nhập từ cửu sắc tinh quang của công pháp và kiếm khí từ “kiếm cốt” bộc phát ra uy lực kinh người, giữa quân địch hung tàn nàng vẫn nhẹ nhàng hạ gục từng đám từng đám lớn.
Với đan điền căng nứt rạn vỡ của nàng thì chiến đấu là việc vô cùng nguy hiểm nhưng mà Thiên vẫn để mặc cho nàng mặc sức phóng thích mình.
Không sao..
Gặp Tổn thương hắn sẽ chữa....đau đớn hắn sẽ dỗ dành, mệt mỏi hắn sẽ chiều chuộng....dù có chết hắn còn cứu được huống chi chỉ là 1 cái đan điền.
Tiểu Thanh bây giờ cần chiến đấu.
Không phải chiến đấu chỉ đơn giản vì nghịch ngợm nữ hiệp gì đó mà chiến đấu để lấy lại tự tin, để lấy lại bản sắc vốn có của mình, chờ nàng có được đầy đủ lòng tự tin thì bóng ma yếu đuối sẽ bị đánh đuổi.
Thiên có cảm nhận rằng đám thổ phỉ này thân phận không tầm thường, nhất định là có người điều khống phía sau nhưng không sao....trời lật xuống hắn sẽ lo, chỉ cần Tiểu Thanh nàng vui là được
20 phút sau một toán thổ phỉ nửa vạn người đã bị nhóm mấy người này giết đến sợ, 5 ngàn cũng chỉ còn ngót 1 ngàn.
”Các ngươi thật to gan...chết cho ta” Hắc Phong trại chủ này rút một cây thương bên cạnh khí thế như bão táp xông lên nhắm thẳng Dương Tiểu Thanh mà công tới.
Từ khi nhận Miêu Miêu làm sủng vật nàng cũng bắt đầu kế thừa được ở nó một chút bản năng ưu tú trong chiến đấu, sự nhậy cảm với hoàn cảnh vô cùng tốt, thương này vừa tới nàng liền có phản ứng.
Cánh tay nàng phất một cái, kiếm khí từ trong tay phải xương cốt liền tràn ra ngoài hóa thành một thanh kiếm ảnh kéo dài, 5 ngón tay như ngọc chụp lại mở ra hóa thành thêm 5 thanh tiểu kiếm linh động xoay quanh.
”Keng...”Trường kiếm mang theo cực quang nóng rực vừa chém vào liền chặt đôi cây thương thép trên tay Hắc Phong chủ sau đó nung nó thành nước thép vung vẩy khắp nơi, 5 thanh tiểu kiếm lại có tính đàn hồi cao nhân cơ hội này liền công vào yếu phạt, chốc lát liền đâm ra 5 cái lỗ máu trên người hắn quả thật là thế không thể đỡ, diệu như tinh hoa.
Kiếm tay phải đâm tới xong nàng lại xoay mình từ xương cột sống hóa thành một thanh cự kiếm hư ảnh khí thế kinh người từ trên chém xuống, tay trái lại thêm một thanh cự kiếm khác, 5 ngón tay vẫy động 5 mầu kiếm khí.
”Keng...phanh....xẹt...hự...” đến kiếm thứ 2 liền chém đứt tay phải Hắc Phong chủ, kiếm thứ 3 liền chẻ đôi hắn ra tại chỗ.
Nhất chiêu mạt sát một đối thủ đồng cấp kinh nghiệm chiến đấu phong phú như giết heo, thực lực thể hiện ra khiến mọi người nhìn vào đều kinh tâm mà ngay cả chính nàng cũng giống như khó tin vào mình.
Thấy thủ lĩnh đã chết, một đám thổ phỉ liền tán loạn chạy trốn.
Dương Tiểu Thanh khí thế dâng tràn, máu huyết sục sôi mở miệng kiều thanh hét lên.
”Đám ác nhân này....không thể buông tha...giết hết không chừa một tên”
Ở đối diện đó, Thiên nhẹ nhàng cười...mục đích hắn muốn đã hoàn thành, bất quá lúc này chân mày hắn lại nhíu lên, ánh mắt cau lại nhìn về 1 phía nhưng sau đó lại thu lại miệng hét lên.
”Tiểu Thanh, không được quá sức...”
Lời của hắn vừa nói xong thì Tiểu Thanh đã sựng lại giữa không trung, lăng không hộc ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch rơi xuống.
Thiên cũng không nhào lên tại vì lúc này đã có một người khác ở gần hơn kịp làm điều này.
Tam tiểu thư Doãn gia: Doãn Kế Anh.