“Con đã biết thân phận của mình rồi đúng không....”
“Uhm....thân phận quái gì, còn quan trọng nữa hay sao....cha mẹ thì bị
người ta giết chết rồi....cái thân phận chó má gì đó....còn quan trọng
nữa sao...” Thiên rất tự nhiên trả lời lại vertuypaosan
“Có chứ,...con đã thiệt thòi nhiều rồi, để ta bù đắp lại cho con....”
Thu Sương nói
“Bù đắp....bây giờ thì không cần,....tiền tài hay thân phận gì đó con đều không cần nữa....”
“Thiên ah....con có biết là bây giờ con đang rất là nguy hiểm
không.....những trưởng lão trong tộc....họ mạnh lắm, mạnh không tưởng
nổi, kể cả khi ta là thần cấp nhưng vẫn không dám đối mặt với họ”
Vertuypaosan chen ngang
“Không sai....ngoài ra còn có tộc trưởng tablespoxit và con trai ông ta
max....cả 2 người này đều rất mạnh,....quan trọng nhất là 2 người
này....tất cả đều không muốn con sống”
“Ông nội con đã mở cuộc họp gia tộc và đấu tranh gay gắt với họ mới có
thể giành được cho con 1 cơ hội để trở về đó....con biết không..”
“Ồ...nhưng mà để làm gì ah..” Thiên hỏi
“Để cứu con....ở gia tộc mới là nơi an toàn nhất cho con....ở đó, ta có thể chăm sóc và bảo vệ con....” Hoàng Chính Hào nói
“Ay za....lão hào....lão thật là đề cao thực lực mấy đứa trong tộc lão quá đó....”
“Nhân ngoại hữu nhân, Thiên ngoại hữu Thiên...con đừng xem thường...”
“Nhóc..Thiên...về với ta đi con...” Thu Sương năn nỉ
“Về cái gia tộc Fifteen Targeted gì đó sao....tại sao lại phải về...”
“Đó mới nên là nhà của con....là gia tộc của con....là người thân của
con...sao con lại không nên về...” vertuypaosan gân cổ lên răn dậy
“Nhà quái gì....lúc con đi bán vé số....lúc con bị người khác bắt
nạt....lúc con làm việc tới khuya....lúc con không được ăn no...lúc con
bị chửi rủa....sao không thấy có người thân nào bên cạnh..”
“Người thân....và nhà ở...hay là tình thương...bây giờ con đã có đủ hết
cả....có lão hào và dì Thu Sương ở đây...như vậy không phải tốt hay
sao...”
Tròng mắt Thu Sương và Hoàng Chính Hào đỏ lên
“Không....ta không thể ở đây mãi được....nếu ta không về, họ sẽ giết
ta..,.mà nếu ta về, ta sẽ phải xa con nữa....ta ích kỷ....ta không muốn
mất con” Thu Sương mếu máo
Không khí lập tức trầm lại...
Thiên liên tục hít vào từng hơi thật sâu, ánh mắt hắn xa xăm
Cả lão Hào và Thu Sương đều trông mong nhìn tới
Trong lòng Thiên rất là mâu thuẫn, hắn yêu 2 ông bà là lão Hào và dì Thu Sương....2 người mà đáng nhẽ là hắn phải gọi là ông bà nội này
Nhưng hắn lại không thích cái gia tộc đó 1 chút nào, chẳng hiểu sao....hắn không hề cảm nhận được sự thân thương từ 2 từ đó
Hắn còn nhớ, lần đầu tiên đến đây, chính là hắn trọng sinh trên thân thể này
1 cậu bé mới học lớp 11 còn mặc áo trắng đi bán vé số, trong đầu còn có 1 cái tinh thần đao đã trảm nát bấy linh hồn
Còn trong tim vẫn còn 1 con sâu độc đang không ngừng gặm phệ sinh mệnh
Đây là 2 dị năng đã làm thân thể cũ của cậu nhóc này chết đi, và nếu như hắn không đến, thì quả thật là đã chết thật sự rồi
Dị năng giả ám sát sao....2 dị năng giả mà phải bỏ công đi ám sát 1 cậu bé tay không tấc sắt sao.
2 dị năng cùng trảm tới, giết con người 1 cách vô cùng triệt để, nếu đây là 1 vụ tai nạn thì không thể rồi
Vậy thì ai....ai đã muốn giết hắn...là Nhị Thiếu gia....1 người đáng ra Thiên phải gọi hắn 1 tiếng anh sao
Họ 5 lần bẩy lượt phái người tới ám sát...cuối cùng thậm chí cả 4 cô gái Tứ Liên Sát kia cũng phái tới luôn....
Cái gia tộc này....tốt quá....tốt quá đi mà
Cha mẹ hắn là bị họ giết....đến đời hắn cũng bị họ không ngừng ám sát....
“Cho con hỏi 1 câu được không...”
“Uhm..con nói đi..
“Người giết cha mẹ con....là ai..”
“Uhm...cái này....”
“Nói thật đi...”
Hoàng Chính Hào thở dài 1 hơi
“Là...anh trai của ta...tộc trưởng gia tộc....năm đó cha của con là do
cuộc tranh đoạt chức vị tộc trưởng của ta và hắn cho nên....”
“Uhm....tốt rồi....con sẽ về...”
“Ah...tốt quá ...” Thu Sương mừng quá
“Nhưng với điều kiện...”
Thiên nhìn thẳng vào mắt lão Hoàng Chính Hào, sau đó nhìn tới vertuypaosan, miệng như chém đinh chặt sắt
“Không được ngăn cản con ...giết người...”
“Con....”
“Yên tâm....con sẽ không lỗ mãng....ngoại trừ 2 tên đó ra.....những kẻ
khác,..con cũng không có hứng bẩn tay...trừ phi là họ muốn chết”
“Haaiiiii.....con phải biết...5 vị trưởng lão trong tộc...ai nấy cũng đều vô cùng mạnh mẽ...mạnh hơn nhiều so với chúng ta...”
“Nếu như con làm họ phật ý....họ sẽ giết con...”
“Um...lão hào nè....không phải ngũ trưởng lão đâu....chỉ có tứ lão thôi”
“Con...ý con là gì...”
Thiên đưa tới 1 ánh mắt chứa đựng vô tận tự tin và sắc bén, khí chất trên người hắn bất chợt khiến người khác xem mà sợ hãi
Không hiểu sao...1 loại dự cảm xen lẫn sợ hãi bất chợt mọc lên trong lòng 3 người
“Ý của nó nói....không lẽ...”
Thổ Lão...chết rồi....