Khi vừa tiến vào phòng, Thiên liền chậm rãi thu lại khí tức rét lạnh trên thân sau đó trước ánh mắt sợ hãi của Doãn Kế Anh, mầu tóc và mầu mắt của Thiên chậm rãi chuyển mầu thành mầu nâu, quần áo bằng vải thô ngắn tay tầm thường trên thân cũng hóa thành một bộ kim bào cẩm phục trang nhã mà hoa quý, mái tóc dài phất phơ đầy phiêu dật, áo bào thắt đáy ôm eo lộ ra thân người hoàn mỹ kiện toàn đến không thừa không thiếu một tấc.
Khí chất trên thân chuyển từ bình dị hóa ái sang lãnh ngạo cao quý.
Doãn Kế Anh ở đối diện nhìn thấy hắn đẹp trai mà ngây ngẩn, sự thay đổi này bỗng chốc nàng liền thấy “tiêu ca” của nàng trở nên hấp dẫn đến khó hiểu, đẹp trai đến khó hiểu nhưng mà...lại xa lạ đến khó hiểu.
Không hiểu sao, nàng lại cảm thấy thích một Tiêu ca thật là bình thường của trước kia.
Một tiêu ca suốt ngày làm nàng giận, nàng tức tối, nàng cười vui và nàng ỷ lại.
Một Tiêu ca ca ngày ngày nấu ăn cho nàng, quan tâm hỏi han chăm sóc cho nàng, một Tiêu ca ca cười nói chọc ghẹo nàng làm cho nàng cười mãi.
Sự biến đổi này của Thiên cũng lập tức khiến Dương Tiểu Thanh thay đổi sắc mặt, tương tự...nàng cũng giống Doãn Kế Anh thích một Ca Ca của trước kia hơn.
”Làm sao vậy...bộ bị sự đẹp trai của ta mê đắm rồi sao...đừng tơ tưởng ca, ca chỉ là trong truyền thuyết” Thiên lại cười một nụ cười đáng đánh đó rồi chọc ghẹo 1 câu.
Nhìn thấy Thiên như vậy 2 nàng ai nấy đều thở ra 1 hơi yên tâm sau đó chạy lại mỗi người 1 bên ôm lấy cánh tay hắn.
”Được rồi, đừng làm rộn...” Thiên nghiễm nhiên liền trở thành một người dẫn đầu bắt đầu nghiêm chỉnh đi về phía trước.
Phòng trưng bày này có 2 phần, một phần sẽ trưng bày các loại vật phẩm và các tác phẩm bảo vật phần khác sẽ là phòng đấu giá.
Kèm theo đó là một gian giám định thất có thể giám định bảo vật và nhận đồ tham gia đấu giá.
Thiên chính là hướng tới chỗ này mà đến.
”Vị đại gia này, không biết muốn giám định vật gì ah”
Nói chuyện là một ông lão tay cầm một món bảo kính.
Thiên lấy ra cái bình nhỏ đưa cho lão.
”Ngươi là giám định sư, hẳn là có thể giám định được đan dược đi”
Giọng Thiên không quá cao ngạo nhưng cũng đầy đủ khí phái
”Đương nhiên, ngài đây là muốn giám định đan dược trong bình sao”
”Không sai..”
Lão đầu này chậm rãi mở nắp bình ra cầm lấy 1 viên đan dược thơm nức mũi, sắc thái lão mê li hít lấy mấy cái, miệng lại chậc chậc than mấy câu rồi mới lấy cái kính bắt đầu soi, một lúc lại lấy móng tay gẩy một chút đan phấn bỏ vào miệng, sắc mặt mấy lần biến đổi.
”Công tử...cho hỏi đan dược này, là tên gì không?”
Thiên không nặng không nhẹ phun ra 1 câu.
”Tiểu Hỗn Nguyên Đan”
”Uh....tiểu..hỗn....ahhhhh...ngươi nói cái gì...”
”Tiêu ca...huynh vừa nói gì....” Doãn Kế Anh hét nhỏ
”Ca ca...huynh không nhầm đi” Dương Tiểu Thanh cũng ngây ra.
”Không sai...chính là Tiểu Hỗn Nguyên Đan” Thiên khẳng định
Lão đầu giám định sư lập tức liền run run tay rớt cái kính xuống đất
”Ta...ta...không thể nào...đây, không phải là vật trong giả tượng thôi sao...có thật...thật hay không...”
”Nếu ngươi không giám định được thì thôi...ta không cần nữa”
”Đừng.. đừng.....công tử, chờ ta chút xíu...cảm phiền chờ ta chút xíu”
Nói xong lão đầu này nhanh như thỏ liền đi ra ngoài
Không đầy 1 phút sau, cánh cửa đã bị đẩy ra sau đó là 2 người vồ vập tiến vào.
”Hỗn Nguyên Đan đâu....Hỗn Nguyên Đan Đâu...”
”Đại...đại sư, là đây...đây..” lão đầu giám định hồi nãy run run nói.
Ông lão râu tóc bạc phơ mới tới liền nhanh như chớp cướp lấy viên đan dược bắt đầu hít hà sau đó nếm thử...sau đó..đờ đẫn.
”Tốt rồi, trong đó có 5 viên...các ngươi bán đấu giá đi” nói xong Thiên nghếch cái mặt vênh váo nắm tay mỹ nữ đi ra
”Tiêu...tiêu đại ca, huynh thật sự định bán nó sao...huynh có biết ý nghĩa của Hỗn Nguyên Đan là thế nào không”
”Ui...một chút đồ phế phẩm thôi mà”
Đi ra ngoài, Thiên vẫn không khôi phục bộ dáng cũ.
”Ca...vậy ca còn không, cho ta 1 viên đi...”
Thiên cười cười thần bí.
”Hehe...2 nàng thì ta có...rồi” nhưng hắn còn chưa nói xong thì 2 bóng người đã lọt vào mắt.
Một người trong đó còn đưa tới ánh mắt cừu hận khiến cho nam nhân bên cạnh biến sắc mặt cười tự nhiên đanh lại chuyển tới chỗ Thiên, ánh mắt liền trở nên sắc nhọn.
”Ay za...không ngờ một tên tiện nhân ngươi lại có bản lãnh như vậy, không những ngụy trang thật tốt còn học được cách đi đứng của con người nha...làm Phong mỗ bái phục sát đất ah”
”Phong nhi, người con nói là hắn đó sao?...hắn còn chưa chết”
Một trận khí áp từ người vị trung niên này bốc lên sau đó hoành hành không kiêng kỵ ầm ầm đổ tới chỗ Thiên trấn áp xuống.
”Uhm...ta nói, tại sao ta và phong gia các ngươi lại gặp nhau nhiều như vậy, đặc biệt là lần nào cũng là các ngươi kiêu căng mà tới sau đó lại như con chó bò về....thật là làm ta cũng phát ngấy lên rồi ah”
”Hừ...” một tiếng hừ lạnh vang lên kèm theo sát ý kinh người ập đến.
”Trước mặt bổn tọa....còn dám mở lời nhục mạ, lớn mật”
”Uhm...chỉ là 1 tên bán thánh cũng tự xưng bổn tọa, đến cả năng lực độ thánh kiếp cũng không có còn muốn người ta cho ngươi mặt mũi sao...”
”Phụt..” Thiên trực tiếp phun ra 1 bãi nước miếng, thái độ vênh váo không xem ai ra gì rất điển hình của loại quý tộc chỗ dựa cao.
”Hừ,...còn thật cho rằng bổn tọa không dám giết ngươi sao....lại đây cho ta..” nói xong, khí tức trên người ông ta bộc phát trực tiếp bao trùm lấy Thiên sau đó tay phải hóa thành trảo muốn chụp lên đầu Thiên nhấn hắn xuống”
”Bành...”nền nhà dưới chân Thiên lập tức bị cự lực ép cho vỡ vụn.
”Quỳ cho ta....”
Sắc mặt ông ta sắc lẹm chất chứa uy nghiêm không thể cãi, khí tức trên thân như bá giả trời sinh.
Ở bên ngoài, mốt đám danh gia quý tộc liền tụm 5 tụm 7 bàn tán.
”Đó không phải gia chủ phong gia sao...nghe nói ông ta đã có thực lực chỉ dưới địa thánh ah”
”Không đâu, nghe nói Phong gia chủ đã thần thông quảng đại đến nỗi từng giết cả một tên địa thánh chân chính ah...hồi đó đại chiến ta còn thấy tận mắt, thật là không thể tưởng nổi”
”Tên nhóc này là ai, sao lại to gan dám đối đầu với cả Phong gia, thật là còn không biết chữ chết viết như thế nào ah”
”Hắn chết chắc...”
.....
”Gia chủ Phong gia sao...tên gì vậy Tiểu Anh”
Ở trong trung tâm khí áp, Thiên mở miệng hỏi 1 câu xanh rờn.
”Hắn...ông ta là Phong Thiên Lục, nhưng...Tiêu ca, huynh hỏi làm gì ah, còn không lo...ahhh”
”Cành...” trên người Thiên bỗng nhiên lập lòe một đạo ánh sáng kỳ lạ phản chiếu hết mọi hào quang sau đó sự việc quỷ dị liền diễn ra.
Chỉ thấy toàn bộ khí áp và bàn tay trấn áp đến chỗ Thiên đều tự nhiên như vậy biến mất tăm không còn chút dấu vết.
Bị hiện tượng này diễn ra làm giật mình, Phong Thiên Lục chau lại chân mày, sát ý lẫm nhiên phát ra mang theo tuyệt cường uy nghiêm.
Trên thân lại một lần nữa phát ra khí tức kinh thiên động địa, mục trừng mi nộ quát tới.
”Ta bảo ngươi...quỳ...”
Toàn bộ thực lực ông ta bộc phát ra, phong hệ thần thông như gió lốc áp tới, kinh khủng khí áp như thiên sơn ập xuống.
Trên người Thiên lúc này chợt lấp lóe một cái, khí áp và tất cả gió bão trên thân đều biến mất.
Ở đối diện, Phong Thiên Lục sững người một lát, tại vì trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, rõ ràng lão đã thấy được mình đã bị một loại kính quang nào đó soi kỹ hết tận mọi gốc gác, thậm chí lúc đó lão còn cảm giác như mình không còn là mình nữa.
Trong thế giới tinh thần của lão lập tức tràn đầy một loại ý nghĩ trái ngược với bản thân khiến hắn vừa mâu thuẫn vừa sợ hãi.
Khoảnh khắc này chỉ lướt qua trong chốc lát rồi biến mất như chưa từng diễn ra, sát khí trên thân lão vẫn lan tràn khí áp vẫn không tha người.
Nhưng lúc này, một giọng nói nghiêm nghị đầy lực lượng đã vang lên.
”Phong huynh...đây là hội đấu giá của bổn minh, xin nể mặt cho”
giọng nói này vang lên cũng là lúc toàn bộ lực lượng trên thân Phong Thiên Lục bị ép xẹp như quả bóng xì hơi.
Rất hiển nhiên người nói ra chính là một cường giả địa thánh, bình thường những tổ chức này đều có giới hạn chịu đựng của mình không phải ai cũng có thể tùy ý xâm phạm.
Càng là các đại thế gia thì gia quy phong tục càng rườm ra, cái gọi là uy nghiêm không thể xâm phạm đó cũng vì thế mà sinh ra, thuần túy là vì mặt mũi.
”Hừ...Dương Tiêu phải không...ngươi cứ chờ đó....sẽ không lâu nữa đâu” Phong Hạ nhếch lên 1 nụ cười chế diễu chứa đầy sự khinh miệt.
Thiên nhún vai 1 cái làm như chưa hề có chuyện gì xảy ra, mà quả thật từ nãy đến giờ hắn ở trung tâm cơn bão nhưng lại một chút chật vật cũng không có, hoàn toàn là tư thế đi dạo nói chuyện.