Lấy một viên tạo hóa đan đi làm mồi câu cá, nếu như thế gian mà có người thứ 4 biết hắn làm việc này e rằng...hắn sẽ bị người ta mắng cho lên bờ xuống ruộng.
Thế giới mà biết hắn làm như vậy nhất định sẽ nước miếng dìm chết hắn.
Lấy một viên thiên đại kỳ dược ra làm mồi câu...
Móa...đây là bảo dược mà người người đều mơ ước đến đỏ mắt ah, dù là các đại thế lực cũng vạch mặt tranh cướp bỏ cả tài sản.
Một viên đan dược có thể dẫn đến gió tanh mưa máu như vậy mà hắn...hắn lấy ra làm mồi câu.
Cho hắn nghèo chết cũng đáng
“Tiêu ca ca ah....ta hiểu tại sao huynh lại nghèo ah, vật như vậy mà huynh đem đi câu cá, không nghèo chết huynh đi”
Doãn Kế Anh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
“Không sai...tiêu ca, huynh cũng thật quá hoang phí đi”
Doãn Minh Anh tiếc hận
“Nếu cái tên Hoàng Chiếu đó mà như huynh...hồi xưa ta tự vận chết mất rồi còn hơn ah” Doãn Lục Anh chọc ghẹo
“Các nàng thật là quá cô lậu quả văn đi...”
“Cô lậu quả văn...chàng nói là sao, chê ta không có mắt nhìn phải không..” Doãn Kế Anh chống nạnh.
“Không sai...các nàng chính là không có mắt nhìn, xưa nay vật có giá trị thì phải dùng đúng chỗ thì mới là giá trị”
“Tạo hóa đan này...ta muốn có bao nhiêu mà không được, tên Hoàng Chiếu đó của nàng...hắn, chính là thua ta ở điểm đó”
“Tiêu ca...ý huynh là một con cá mặt trời còn quý giá hơn tạo hóa đan sao..”
“Hừm...” Thiên mặc định không nói
Cá mặt trời chỉ là cái tên dân gian đặt cho nó, cũng không phải chỉ có lúc buổi trưa nắng gắt nó mới xuất hiện mà chẳng qua là không có được vật gì hấp dẫn nó thôi.
Tinh thần lực của Thiên là cỡ nào, chỉ khẽ động niệm là đã phủ trọn cả cái hồ này, có bao nhiêu con cá mặt trời hắn đều biết thậm chí bên dưới còn có một đầu giao long đang lột xác hắn cũng biết.
Mấy con cá mặt trời này bất quá cũng chỉ là thần thông của đầu giao long kia thả ra để hấp lấy dương khí về bổ túc cho mình mà thôi.
Điểm thú vị là loại thần thông này cũng khiến Thiên cảm thấy hấp dẫn, những con cá mặt trời là được kết từ một tia tinh khí, một tia thần hồn và một loại phân thể thần thông phù văn nhưng khi tạo ra một con cá nguyên vẹn lại có đầy đủ sinh mạng, trí khôn và năng lực phát triển không khác gì một đạo phân thân.
Con giao long này thậm chí có thể tạo ra được tới 10 con cá mặt trời để làm tay chân, điểm đáng sợ là nó còn có thể hấp phệ được cả một chút khí vận lực từ nhân loại và như vậy, dần dần nó sẽ có được thiên mệnh riêng và tự mình tu luyện.
So với Thấu Thiên Kính thì môn thần thông này cũng có mấy phần giống, chỉ là yếu đi rất nhiều tuy nhiên nếu là đối với Thiên thì vẫn có tác dụng rất lớn đặc biệt là nếu với người khác thì sẽ càng là tuyệt thế thần thông.
Có điều thứ Thiên chú ý cũng không phải chỉ có một mình nó. Phía dưới đáy hồ này vẫn còn một di tích bị phong bế hệt như truyền thuyết đã miêu tả, chỉ là nó bị một tầng trận pháp cường đại ngăn lại.
Không sai, chính là trận pháp...một thứ mà ở trung thiên vực này gần như chưa từng chứng kiến qua.
Từ khi Thiên tới Thiên Phù Giới này mới chỉ thấy 3 nơi có trận pháp, thứ nhất là ở Thiên Kiếm Môn, thứ 2 là trong bức Càn Khôn Đồ và thứ 3 chính là ở đây.
Có thể thấy được trận pháp là thứ hi hữu đến cỡ nào
Trận pháp ở Thiên Kiếm Môn là nhân tạo, ở trong càn khôn đồ là nhân tạo và ở đây cũng là nhân tạo.
Càn khôn đồ thì khỏi nói, chính là 1 vị đại năng tạo ra, Thiên Kiếm Môn lại nghe nói từ truyền thuyết xa xưa đến từ tay một vị thần chân chính.
Như vậy trận pháp ở đáy hồ này tuy kém hơn một chút nhưng cũng không thua kém gì 1 trong 63 trận dưới các ngọn núi Thiên Kiếm Môn.
“Tiêu ca...huynh trầm ngâm gì vậy”
“Oh...ta thấy được thứ thú vị thôi, uhm...lần này chúng ta lời to”
“Lời to.. ý huynh là...” Doãn Lục Anh còn chưa nói xong thì chợt thấy Thiên hiện lên một chút nghiêm túc, trên tay truyền ra một loại lực lượng kỳ dị chấn rung cần câu sau đó từ ngón tay, một chiếc lá lục diệp thảo mầu tím liền vươn ra.
Chiếc lá này phả ra mùi thơm tươi mới dọc theo dây cần mà rơi vào mặt hồ
“Ục...ục..ục...” tự như có cái gì hấp dẫn, mặt hồ bắt đầu lăn tăn gợn sóng rung động phao câu.
Trong thuyền, miệng Thiên cong nên một nụ cười vui vẻ, tay hắn kéo mạnh, chiếc lá Lục Diệp Thảo cũng kéo mạnh.
“Pựt...chủm” một đạo hồng quang sáng rực chiếu rọi từ đáy hồ lao vút lên không trung sau đó rơi vào một chiếc du thuyền.
Ở đó, Thiên đã sớm chìa tay cầm một cái hũ thủy tinh ra tiếp lấy đạo hồng quang này.
“Chủm....” con cá to bằng bắp đùi người lớn dễ dàng lọt vào cái hũ thủy tinh ngơ ngác không hiểu tình tình một chút sau đó kịch liệt dãy dụa tông vào thành bình.
Đáng tiếc ah, Thiên làm cái bình này là để chuẩn bị sẵn cho nó thì làm sao nó có thể thoát ra được.
“Ah....là...là cá mặt trời...thật xinh đẹp” Doãn Kế Anh lập tức xông lên ôm cái bình ngắm nghía, 3 nữ líu ríu trầm trồ yêu thích không nỡ buông tay.
“Yên tâm còn 9 con nữa...” Thiên lại tung cần, mồi câu rời khỏi mặt nước khiến mùi dược hương tỏa ra xung quanh khiến một đám người lại hít hà.
Ở một chiếc du thuyền khác, ngồi là một thanh niên đẹp trai, mặt đầy cao ngạo, ánh mắt lại lộ rõ một sự nhỏ nhen ích kỷ
“Ah...quả nhiên câu được cá...khốn nạn, dùng đan dược trân quý để câu 1 con cá mặt trời...tên khốn kiếp này quả thật là trời tru đất diệt”
“Vương công tử...huynh định làm gì, hồ này thuộc quản lý của hoàng gia không thể động thủ”
Nói chuyện là một cô nương có gương mặt trái xoan khá xinh đẹp chỉ là sâu trong đáy mắt lại không dấu được một chút chua ngoa.
“Hừ...bổn công tử là ai, một vài tên nhãi ranh mà còn không giải quyết được sao, hoàng gia còn phải nể mặt cha ta mấy phần, đại hoàng tử nhìn mặt ta còn phải lấy lễ mà đối đáp...thiên hạ này còn chỗ ta không thể đánh người sao”
Lúc này trong thuyền, Thiên một tay nắm cán cần, một tay cầm bình cá quan sát.
“Uhm...”phệ dương phù”, “dẫn linh phù”, “dẫn khí phù”, “thủy linh phù”, “tụ thần phù,...lấy 6 đoạn nhỏ thần thông kết hợp thành từ một cái “tiểu thôn thiên phù“....kết hợp với tinh khí giao long và đại trận tương dung...thì ra là như vậy...”
Không tới 5 phút sau, trong quy nguyên đan điền đã có thêm một đạo “tiểu thôn thiên phân thân phù” bản hoàn chỉnh.
Không sai, chính là vô cùng hoàn chỉnh, chính là 6 đạo phù văn hoàn mỹ kết nối lấy nhau, hoàn toàn giữ lại tinh túy không chút khiếm khuyết, đặc biệt là tiểu thôn thiên phù bản mạng của đầu giao long kia lại càng thêm hoàn mỹ.
Nếu là phân thân phù hay tiểu phệ thiên phù thì chính cái này mới chân chính là đầy đủ hoàn thiện chứ không phải bản chắp vá rời rạc như trước kia.
Thần thông của đầu giao long này chính là tiểu phệ thiên phù, các phù văn khác hẳn là do nó trường kỳ nằm trong trận pháp di tích mà lĩnh ngộ ra.
Cái di tích này vừa là nhà ở mà vừa là cơ duyên của nó, đáng tiếc nó không thể tiến vào bên trong.
“Tiểu Anh...ta kiếm được bảo bối..haha..” Thiên cười đê tiện
Doãn Kế Anh đã sớm quen với giọng cười đầy giả tạo này của hắn.
“Nè ta nói chàng nha...giả đê tiện cũng phải giả cho giống một chút chứ...nhìn chàng, thật quá giả đi”
Thiên vuốt mặt, mắt trợn lên.
“Ta...con mẹ nó, ta là dâm tặc xấu xa...còn phải giả bộ sao, chờ đó đi...mấy bữa ta sẽ cho nàng biết ta là vô sỉ đê tiện tới cỡ nào...haha...” Thiên cười giống như đê tiện hữu khí vô lực nói
“Phi...có sắc tâm không có sắc đảm, ta còn sợ chàng không dám đó..”
“Nàng...bà nội nó, chờ đó đi...ách, hình như chúng ta có khách”
3 vị mỹ nữ đều đưa mắt ló ra ngoài.
“Ai trở trong thuyền...lập tức đi ra cho ta”
Một giọng nói nam nhân sắc lạnh vang lên chứa đầy tính uy hiếp
Lúc này 3 nàng đại mỹ nữ ló đầu ra, lập tức dung nhan xinh đẹp tuyệt mỹ hiển hiện khiến tên nam nhân phía đối diện trực tiếp ngây ngẩn, xung quanh một đám người trai gái lẫn lông vốn mở khoang thuyền xem kịch vui cũng lập tức ngây ngẩn.
Một tia ganh gét cực độ nhất thời lóe lên trong đáy mắt nữ nhân có khuôn mặt trái xoan bên cạnh nam tử họ Vương
Trong lúc này đây không ngờ nam tử mà bình thường luôn xem nàng như vàng ngọc lại đổ dồn hết tâm tư si ngốc nhìn một người con gái khác.
Lúc này đây, nàng thậm chí cảm thấy mình trở nên thấp kém và nhục nhã.