Khách sạn Thiên Tâm
“Thiên...Mộc ...Mộc Lão đâu rồi” Hoàng Chính Hào bàng hoàng hỏi
“Uhm...không sao rồi...Mộc Lão kể từ đây ..coi như biến mất..” Thiên bình thản nói 1 câu khiến cả 3 người đều sợ hãi
“Thôi...được rồi đó, giờ chúng ta có thể xuất phát rồi..”
“Xuất phát...ah..ah...vậy chúng ta đi thôi” vertuypaosan giống như mất hồn trả lời
Có lẽ 1 câu “Thiên...con ruốt cuộc mạnh cỡ nào” là 1 câu mà lão luôn muốn hỏi nhưng lại không biết hỏi như thế nào
Tuy nhiên, dù nó có mạnh bao nhiêu...thì đó cũng vẫn là cháu mình...điều đó cũng không quá quan trọng nữa
Chiếc siêu cấp phi cơ của họ đậu trên tầng thượng đã bị dư ba trận chiến và loạn lưu không gian của Thiên phá banh xác ra từ lâu
Mặc dù số tiền bạc tỷ đối với 3 người vertuypaosan chẳng đáng vào đâu
nhưng mà không còn máy bay nữa, vậy thì họ buộc phải như người thường
Bắt taxi ra sân bay rồi mua vé mà về thôi
............
Trong thời gian này tại thập lục tiểu thiên địa trong Thông Thiên Tràng, kỳ hạn 10 ngày cũng qua đi...cũng là lúc nhóm người côn lôn phái bắt
đầu trở về côn lôn sơn thực hiện nhiệm vụ của mình
Lần này đặc biệt, Thiên không cho 3 người Độc Cô Thanh Tuyền về cùng vì lý do
“Các nàng là bạn của ta...không phải nô lệ....việc phản giáo thất nghĩa
vô nhân này các nàng không cần phải dính vào....ta muốn tâm các nàng
luôn trong sáng như bây giờ...là 1 cô nương thuần khiết vô tư nhất....đó mới là thứ phù hợp với cái đẹp trời đất đã ban cho 2 nàng”
Lời Thiên nói ra không văn chương, không xu nịnh nhưng mỗi 1 câu 1 chữ
hắn nói ra đều khiến con tim 2 nàng rung động mãi không thôi, tâm hồn
thiếu nữ lại 1 lần nữa xao động
có lẽ phải 1 thời gian rất lâu sau Thiên mới biết được những lời hắn nói ngày hôm nay đã khắc ghi vào tim 2 nàng 1 chữ cũng không sót
Cùng với 2 nàng, mẹ của Độc Cô Thanh Tuyền là Độc Cô Thanh Tâm cũng tương tự không cần phải đi làm nhiệm vụ
Thiên Cơ Hồng Nhan là người có đầy đủ mưu mô chước quỷ, tuy ả ta không
phải người hành sự quang minh lỗi lạc nhưng lại là người có thể hoàn
thành được những nhiệm vụ như thế này
Đế Thiên còn phái thêm kiếm vương con của Thiên Cơ Hồng Nhan cùng nhau
đi làm nhiệm vụ. Lần xuất chinh này...tuyệt đối phải thành công
...........
Độc Cô Thanh Tuyền Sau khi trở về hoa quốc liền không thể nhịn được che
miệng cười tủm tỉm suốt không thôi làm đám hoa nữ không ngừng hùa theo
chọc ghẹo
Còn Bạch Hân Nhiên sau khi trở về nguyệt tinh cũng tương tự, nàng không ngừng vuốt ngực cho nhịp tim mình mau hồi phục
“Hắn nói là ta đẹp....hắn nói là ta luôn trong sáng vô tư...hắn nói..ta là bạn hắn....hắn quan tâm ta...”
Bạch Hân Nhiên 2 tay sờ lên 2 má đang nóng hổi không ngừng cười nhẹ
Ở nguyệt tinh này tuy là hơi cô độc nhưng mà trong tim nàng...1 nam nhân vẫn luôn cùng nàng bầu bạn mỗi đêm...khiến cho nàng tương tư...khiến
nàng mong nhớ
..............
Cũng tại Nguyệt giới
Tiểu Nguyệt hiện giờ cũng đang chống cằm lên suy tư
Gặp lại được cha mẹ....nàng vô cùng vui mừng....nhưng mà nàng lại không được gặp lại hắn
Không phải vì nàng không nhớ hắn, mà là vì mấy ngày hôm trước
Cha nàng Tiêu Hoành Phong đã dùng huyền cấp uy áp với Thiên, miệng lại
nói bóng nói gió là Thiên không xứng với Tiểu Nguyệt, biết thân biết
phận thi nên cách xa ra 1 chút
Có lẽ những năm làm thương nhân đã rèn luyện cho cha mẹ cô 1 loại bản
năng so đo và lựa chọn thứ tốt nhất, do đó đối với những thứ tầm
thường....họ rất là kén chọn
Ban đầu là vì kính nể Thiên đã cứu con gái mình lại càng nghĩ là sau
lưng Thiên còn có 1 siêu cấp cao thủ cho nên Tiêu Hoành Phong còn niềm
nở
Nhưng khi Thiên khiêm tốn nói 1 câu “mình tu vi yếu ớt, lại không có gia thế, nghèo rớt mồng tơi” liền khiến Tiêu Hoành Phong xem thường ra mặt
Đáng tiếc cho lão, ông ta làm như vậy cũng không làm Thiên thấy nhục mà có chăng cũng chỉ làm con gái thêm buồn khổ mà thôi
Còn Thiên không hay tới gặp Tiểu Nguyệt...đơn thuần là vì hắn có quá nhiều việc bận
“Đã 3 ngày rồi hắn không đến thăm ta....3 ngày rồi đó....không biết là hắn đang làm gì”
Lúc này Tiêu Hoành Phong đi đến vừa lúc nghe thấy liền hừ 1 cái
“Hừm...nhớ 1 người không nên nhớ, yêu 1 kẻ không đáng để yêu....Nguyệt ah....nó không xứng với con đâu...”
Tiểu Nguyệt không quay đầu lại, mấy ngày nay cô nghe những lời khuyên kiểu này từ cha mẹ đã nhiều nhưng cô không quan tâm
Thiên là người thế nào cô không cần biết...hắn tầm thường hay cao siêu
cô cũng không quan tâm...cô chỉ biết là...cô yêu hắn...chỉ vậy thôi
Chỉ tiếc rằng cái bí mật về “tuyệt tiên trận” cô không được nói ra nếu không cha mẹ cũng không có nghĩ hắn tệ như thế này
“Cha ah....cha nhìn sai rồi...không phải là Thiên không xứng với con mà
ngược lại....chính con mới là người không xứng với chàng....”
“Hừ...cứng đầu không nghe ta đi.....rồi con sẽ rơi xuống vực thẳm do con tự đào ra”
Nếu không phải tu vi huyền tiên trung kỳ của Tiêu Hoành Phong cũng không đủ để trấn áp Tiểu Nguyệt thì rất có khả năng ông đã dùng mê thuật xóa
đi ký ức của cô hoặc là dùng bện pháp mạnh để cách li cô ra
...............
“Aiiii....ta ghét nhất là cảm giác chờ đợi...” vertuypaosan uể oải nói
Ngồi chờ sân bay mới có 30 phút đã khiến lão ta như gà sắp đẻ trong khi đó lại còn tới 1 tiếng rưỡi nữa máy bay mới xuất phát
Không biết tới lúc đó lão ta có phát điên lên không.
Hoàng Chính Hào và Thu Sương rất hiểu tính em, bình thường trông nó rất chín chắn nhưng thật ra lại hung bạo nóng tính như lửa, sức kiên nhẫn
rất là kém.
Đang định khuyên em mấy câu nhưng mà lời còn chưa ra miệng đã bị Thu
Sương níu lại, bà đưa 1 ngón tay lên miệng rồi nhìn qua Thiên đang ngồi
ghế bên
Bên cạnh bà, Thiên đang nhắm lại 2 mắt, khuôn mặt hắn thản nhiên bình
tĩnh nhưng mà 2 ngón tay phải hắn lại vô thức vẽ lên trong không khí
những đường cong quá mức thâm ảo
Vertuypaosan và Hoàng Chính Hào đưa mắt tới nhìn 2 ngón tay của Thiên
nhưng mà mới chỉ nhìn 1 chút đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, những nét
thâm ảo từ đó phát ra tựa như 1 sự cấm kỵ không phải những người tầm
thường như họ có thể hiểu được vậy
Dần dần, họ không thể không đưa mắt đi xa không dám nhìn nhưng mà trong lòng thì như sóng lớn ngập trời