“Đây...đây là băng thế, không thể nào...chỉ là 1 hình chiếu sao lại có thể lớn mạnh hơn chủ nhân mình được chứ”
”Võ thế...kính ảnh này mới chỉ nhìn thấy băng bạo quyền 1 lần, lần thứ 2 đã đánh ra băng quyền chi thế, tiến bộ thật là đáng sợ ah”
”Oh, nếu chỉ 1 lần đã đánh ra “thế” vậy 2 lần, 3 lần thì sao....không lẽ đánh ra được cả “ý” hay sao...cái này cũng thật là quá đi ah”
”Như thế này, đừng nói là 1 Vũ Đương Không...cho dù là cấp bậc thiên túng kỳ tài hơn nữa thì cũng không có hơn được ah, đặc biệt là 1 đạo kính ảnh này...nếu mà chiến đấu thì thế gian sẽ vĩnh viễn không có ai vô địch được cả”
”Không sai...loại bảo vật như thế này quả thật là vô địch ah”
Các vị trưởng lão Thiên Kiếm Môn lập tức như ong vỡ tổ bắt đầu lào xào.
Đặc biệt là 2 lão Âu Thành và Độc Mễ Thiên Tầm ánh mắt họ lấp lóe những tia tham lam cùng thù hận khi nhìn tới Thiên.
”bảo vật quả thật là không tệ,...Hoàng Thanh Thiên, nếu ngươi chịu 2 tay dâng lên...ta sẽ nương tình mà tha cho ngươi 1 mạng”
Tuyết trưởng lão cũng không thể nhịn được tham lam trong mắt nhưng mà lão lại vô cùng tự tin có thể khắc chế được bảo vật trên tay Thiên.
Mà với thực lực cấp luyện thể của Thiên thì chờ bảo vật bị khắc chế đi thì không phải sẽ trở thành cá nằm trên thớt hay sao.
”Hoàng Thanh Thiên...chớ nghĩ 1 món bảo vật nho nhỏ là có thể cứu được mạng ngươi, hạn chế của nó bổn xứ đã thấy rõ...ngươi còn không thành thật giao ra thì chớ trách bổn xứ hạ thủ vô tình”
Thiên chậm rãi nhìn qua vị Tuyết trưởng lão sắc thái lạnh lẽo khiếp người này.
Thấu Thiên Kính của hắn đã sớm nắm bắt được khí tức sinh mệnh của lão, từ 1 chưởng lôi long vừa rồi ngay cả thiên mệnh của lão cũng đã bị kính này sao chép, mặc dù võ học và trình độ tu vi vẫn chưa thể “soi” hết nhưng mà điều đó vẫn không đáng ngại.
Thấu Thiên Kính của hắn vẫn còn đang cần rất nhiều kính ảnh để trưởng thành, và một cường giả tu vi mạnh mẽ thân phận cao thượng như vậy chính là con mồi rất thơm ngon cho Thấu Thiên Kính phát triển.
”Ngươi hẳn là không phải người của Thiên Kiếm Môn đi....” Thiên lạnh nhạt hỏi ngược.
”Hừ, Thiên Kiếm Môn...môn phái nhỏ bé này mà có thể so sánh với ta...nghe cho rõ đây, bổn tọa Vũ Thiên Tuyết, là thái trưởng lão của đệ nhất đại phái Thái Huyền Môn”
”Uhm...Thái Huyền Môn...chưa nghe bao giờ...nhưng mà trông thái độ hống hách của ngươi hẳn là Thái Huyền Môn này cũng không phải con mèo có thể chơi chung được,...các ngươi hẳn là 1 con hổ lúc nào cũng có thể cắn người đi, Thiên Kiếm Môn sẽ là con mồi của các ngươi”
Thiên một câu quỵt tẹt nói sạch sành sanh. Miệng hắn 1 câu “ngươi, 2 câu “ta” chẳng hề có một chút nào xem Thái Huyền Môn con cọp hung hăng này ra gì.
”Hỗn xược....tiện dân, ngươi quá to gan rồi...Thiên Kiếm Môn này nhỏ bé như con kiến còn không đáng cho bổn tọa đặt chân, ngươi tiện dân này còn dám xấc láo...”
”Hừ...các ngươi giáo dục đệ tử như vậy sao....”
Tuyết trưởng lão sở dĩ lui nhượng chính là đang thực hiện kế hoạch của mình, hắn đã chắc chắn được nhược điểm của Thiên..
Nghe được lời Tuyết trưởng lão, mấy vị trưởng lão Thiên Kiếm Môn lập tức rùng mình 1 cái.
Âu Thành lập tức chỉ vào mặt Thiên quát lớn.
”Nghiệt súc...còn không mau lại đây quỳ gối xin lỗi thượng xứ”
”Hoàng Thanh Thiên...có thượng xứ ở đây mà ngươi còn không biết điều...chớ trách ta không nương tay”
Thiên hừ lạnh.
”Một lũ chó săn...”
”Hoàng Thanh Thiên...ngươi muốn chết, hôm nay ta sẽ giáo huấn loại đệ tử bại hoại không biết trên dưới như ngươi...” vừa nói xong Độc Mễ Thiên Tầm liền bộc phât ra tu vi địa cảnh tầng 4 của mình một kiếm kinh thiên liền bổ tới khí thế rợp trời.
Có sự dẫn đầu này của lão, các vị trưởng lão khác trong Thiên Kiếm Môn liền xuẩn xuẩn dục động muốn thể hiện mình trước mặt thượng xứ Thái Huyền Môn.
Ở phía đối diện, Thiên vẫn bình chân như vại đứng đó, một kiếm này của Độc Mễ Thiên Tầm chính là bổn tộc kiếm pháp.
”Triền ti tiêu dương kiếm” kiếm xuất ra trông thì đại thế ngập trời nhưng kiếm khí bên trong lại như vô số sợi tơ dính như keo 502.
Kiếm này lấy đại ý giống hệt như 1 con nhện, đại lực làm chính nhưng kết dính là chủ đạo, kiếm này liên miên bất tuyệt, kiếm kiếm liền mạch, chiêu chiêu nối tiếp.
Chờ tới khi kiếm chiêu hoàn thành, kẻ thù đã bị thiên la địa võng bủa vây, đối thủ đã bị quấn chặt thành con mồi bất lực chờ chết.
Kiếm này gần như không có thiên địch, nó không sợ ngũ hành, không sợ cấm kỵ chi lực, không sợ cả thiên đạo thẩm phán, vô cùng khó chơi
Nhưng mà trước mặt Thiên, 1 kiếm như cái lưới lớn này vẫn yên hơi lặng tiếng biến mất ngay trước mắt.
Sau đó sự việc lại 1 lần nữa giống như Vũ Đương Không mà lặp lại.
Tại 1 kiếm thứ 2 sắp trảm tới thì 1 đạo kính ảnh giống hệt bản thể Độc Mễ Thiên Tầm đã hiện ra sau đó sao...
”Keng....keng....” 2 người họ cứ như vậy mà triền đấu nhau, Độc Mễ Thiên Tầm chỉ đánh ra 7 phần chân lực nhưng mà kiếm chiêu lại tinh diệu vô cùng.
Kiếm vừa ra liền mang theo Triền Ti kiếm ý như vô vàn con nhện qua lại nhả tơ, khắp một mảnh trời đất chẳng mấy chốc liền bị 8 thành kiếm ý này phủ kín, kiếm khí mềm mại kết dính như tơ nhện che trời phủ đất đâm ra, sắc bén không gì sánh nổi.
Kính ảnh chỉ chống cự được 6 giây liền bị phủ kín gói lại thành cái bánh tét.
”Phụp...”một kiếm cuối cùng của Độc Mễ Thiên Tầm liền chém đạo kính ảnh này thành vô số mảnh nhỏ ánh sáng.
”Hừ,....Hoàng Thanh Thiên, giờ tới lượt ngươi....khặc...” kiếm của Độc Mễ Thiên Tầm không hề dừng lại, nhất kiếm mang theo kình lực bén nhọn như trăm ngàn sợi tơ mảnh lại 1 lần chém tới.
”Xẹt.....” những đạo kiếm khí mảnh này chẻ dọc không khí chém tới, một mảnh trời đất như muốn rít gào.
Đáng tiếc, kiếm của lão ta vĩnh viễn cũng không bao giờ tới gần được người Thiên quá 5 bước tại vì ngay lúc đó 1 đạo kính ảnh phản chiếu lại xuất hiện sau đó cử lên 1 chiêu giống hệt lão chém tới.
”Ầm...ầm...” lần này Độc Mễ Thiên Tầm bị 1 kiếm bức lui.
”Xẹt...” bàn chân lão kéo lê trên đất 1 đường, ánh mắt không thể tin nhìn lại
Kiếm trên tay kính ảnh này bây giờ đã hoàn toàn không còn đơn giản như trước nữa.
Trên kiếm đã xuất hiện thêm 600 đạo kiếm khí mỏng manh như ti, sắc bén như dao nhưng lại dai như cước, kiếm chỉ này không cuồng bạo không chút đáng sợ nhưng lại tiềm tàng một lực lượng không thể tin nổi.
”Đây...đây không lẽ là cảnh giới Kiếm Ti cực hạn như trong truyền thuyết...không...không thể nào, chết cho ta”
Độc Mễ Thiên Tầm lại cử kiếm chém tới, kính ảnh cũng cử kiếm làm động tác hệt vậy nhào tới.
Nhưng mà không dừng lại ở đó, kiếm trên tay kính ảnh không vung loạn mà là đâm thẳng, 3 hư ảnh cự chu(nhện) xuất hiện trên tầng không, chân sắc bén như dao, 8 chân cùng nhả tơ nhện.
Cùng với lúc đó, trên thân kính ảnh còn xuất hiện vô số đường kiếm ti ngang dọc đan thành 1 cái lưới lớn.
”Là...3 thành kiếm ý, 5 thành kiếm thế....khốn nạn...”
Ngay tại thời điềm đó ác mọng của lão ta liền ập đến.
”Ầm...ầm...keng...xẹt...ầm...”
10 phút sau, kính ảnh rốt cuộc bị chém chết, Độc Mễ Thiên Tầm thở đốc xông lên.
Lần này 1 đạo kính ảnh tiếp theo lại tiếp chiêu lão, nó mang theo 6 thành kiếm thế, 4 thành kiếm ý.
6 thành kiếm thế tăng 42 lần kiếm lực.
4 thành kiếm ý tăng 40 lần kiếm lực.
Một đạo kính ảnh này mang theo uy lực bằng 82 lần bình thường rốt cuộc chiếm lấy thượng phong, chém cho Độc Mễ Thiên Tầm với 8 thành kiếm ý chỉ tăng phúc gấp 80 lần kiếm lực hộc máu.
Chiến trường đảo ngược trong tức thì, Độc Mễ Thiên Tầm lúc này muốn bảo toàn thực lực cũng không được.
Thập thành công lực bất ngờ bộc phát, 10 phút sau kính ảnh bị chém nát.
Nhưng lúc này đây, ác mọng chân chính liền hàng lâm.
Đạo kính ảnh thứ 4 lạnh lẽo bá đạo mà khủng bố xuất hiện, nó trực tiếp mang theo 10 thành kiếm thế và 10 thành kiếm ý, hợp lại thành một cảnh giới khiến ngay cả thiên địa đều run sợ.
Kiếm phách.
Một kiếm này trảm ra giống hệt như có sự sống, nó vừa bộc phát liền quyết tuyệt, quyết diệt, nhất kiếm xung thiên vừa ra liền che khuất một mảnh thiên không đâm tới đối thủ dễ như bẻ cành khô.
”Leng keng.... leng keng... “ toàn bộ kiếm trong tay các đệ tử và mọi người liền rung lên sau đó rời khỏi tay chủ nhân, triều bái hạ mình ngả người về 1 phía.
kiếm phách vừa ra - bá thế xưng vương - vạn kiếm triều bái.
”Keng....keng....” một kiếm phách thể khủng bố này vừa ra, Độc Mễ Thiên Tầm ngay cả năng lực phản kháng cũng không có, nhất kiếm trảm tới tất cả mọi bảo vật phòng ngự trên thân lão liền tức thì bị giảo sát không còn.
Kiếm chỉ mi tâm - mạng yếu tẫn vọng.
”Ahhhhhh....” ngay thời điểm sinh tử tồn vong này Độc Mễ Thiên Tầm bộc phát ra toàn bộ thực lực của mình.
Thiên mệnh chi trụ bạo phát uy thế kinh thiên chống ngược trời xanh, kéo rộng một mảnh không gian từ dưới đất lên thành cái cung, thiên ý dạt đi, đại địa tương trợ, lĩnh vực lấp vào.
”Ầm...ầm...ầm...” kiếm phách chẻ dọc mảnh kiếm vực xuyên tới như chẻ tre.
”K...é....t....két....két...r...o...ạ...c....”
Âm thanh như sắt thép bị cắt phá vang lên...
”Roạc.....” cuối cùng kiếm thế này dừng lại ở trong lĩnh vực đó cách cổ họng Độc Mễ Thiên Tầm không quá 10m.
Thở phào 1 hơi, Độc Mễ Thiên Tầm cuồng nộ như nhập ma, kiếm vực điên cuồng tàn sát bừa bãi trảm tới.
Ngay lúc này, Âu Thành lóe lên 1 tia thâm độc quỷ khí mầu xanh trong mắt.
”Nghịch tặc....ngay cả trưởng bối cũng muốn giết, ác tặc ngươi thiên lý bất dung...”
Sau đó quỷ khí trên thân ông ta bộc phát như luyện ngục tu la, mặt đất dưới chân tức thì bị quỷ khí xâm nhuộm thành 1 mầu đen rồi hủ thực đi.
Luyện kiếm quỷ vực triển khai.
Quỷ kiếm chi ý 7 thành bộc phát, Âu Thành vừa ra tay liền dùng toàn lực mà tới.
”Ầm...ầm...ầm...rắc...” nhất thời, trời rung đất chuyển, sơn hà đảo ngược, vạn vật như lâm vào tuyệt diệt, tuyệt tử...tuyệt đại địa ngục u minh.