Giới Thần

Chương 807: Chương 807: Quỳ Lôi Phiên - Thiên Bảo Kinh




Tiểu hỗn độn đỉnh là bảo vật Thiên dùng toàn bộ ảo diệu luyện khí chi đạo mà luyện thành, đỉnh này lấy ý chí của Thôn Thiên Hỏa là khí linh.

Nhiệm vụ của nó là làm tất cả các công đoạn về luyện bảo bao gồm cả luyện khí, chế phù, luyện dược

Tất cả mọi kim loại khí tài, dược liệu khi tiến vào đỉnh này luyện hóa sẽ đều để lại bản mệnh thần thông lưu lại trên đỉnh, bằng cách này sẽ khiến sự tương dung của đỉnh này với vật liệu cao hơn, những lần sau luyện bảo cũng sẽ tự động dễ dàng hơn nhiều so với lần đầu.

Món lôi hệ bảo vật này của Thiên dự định tu luyện có tên là “quỳ lôi phiên”, chính là một món bảo vật có thể thu vạn lôi, khống vạn lôi, dung vạn lôi.

Từ thời hồng hoang thượng cổ tương truyền có một loại đỉnh cấp thần thú mang thần thông hệ lôi vô cùng khủng bố có tên là Quỳ.

Quỳ, có hình dạng như người, như chim lại có sừng, có đuôi mao vĩ, vũ dực đều được kết cấu bằng lôi, thân thể như người lại như ảo giả cấu, sừng như đế vương.

Trong thập đại dị thú, tứ đại thần thú đều không lưu danh nó, tại vì nó sinh ra trên đời là chỉ có duy nhất một con, một mình nó vừa thật vừa ảo, tự thân chưởng khống toàn bộ lôi hệ trong vũ trụ, thân nó như pháp tắc hư vô mù mịt mà cao thượng vĩ đại.

Điểm đặc biệt là đôi cánh và 4 cái đuôi của nó, cánh này phủ rộng cả trăm vạn tinh hà, mỗi lần mở ra sẽ có hình giẻ quạt lấp lánh, cùng với 4 cái đuôi, người ta mới nhận đoán được bản thể Quỳ ở đâu.

Thiên luyện Quỳ Lôi Phiên chính là dựa theo bộ cánh và 4 cái đuôi này mà phác họa.

Tốc độ luyện của Thiên vô cùng nhanh, các loại tài liệu bị hắn lấy ra rồi bỏ theo 13 đợt vào Hỗn Độn Đỉnh, mỗi lần đều không nhiều không ít.

Hỗn Độn Đỉnh nhìn thì nhỏ nhưng không gian bên trong lại vô cùng lớn, hơn 30 tấn khí tài vật liệu bỏ vào sau khi luyện thành tinh khiết chỉ còn lại 7 tấn.

”Ầm. Ầm...ầm...ầm...” một đám vật liệu đỉnh cấp sau khi được tẩy uế làm sạch liền sinh ra linh tính chấn động, các đại thần thông bản mạng bộc phát ra uy năng kinh người.

Sắc mặt Thiên lúc này bất chợt trở nên nghiêm nghị. Ngón tay xòe ra liền hiện ra một đạo hắc sắc lôi chủng linh động như có sinh mạng.

Hủy diệt ma lôi vừa tiến vào đỉnh liền khiến không khí im bặt đi, một trận áp bức không thể tưởng tràn ra ngoài.

Thiên vung lên kiếm chỉ, nhất kiếm vung lên, một ngón tay đã bị cắt đứt rồi ném vào đỉnh.

Ngay lập tức...

”U.....ỳ....n.....h........” một tiếng nổ kinh thiên động địa chấn vỡ màng tai vang lên.

Bàn tay Thiên chậm rãi sinh trưởng ra một ngón tay non múp khác nhưng sắc mặt hắn cũng thoáng trắng đi, ngay lúc này sắc mặt hắn lập tức trở nên nghiêm túc đến cực điểm, 2 tay nhanh như chớp kết thành vô số ấn ký.

Hàng ngàn hàng vạn đạo phù văn cấp tốc liền từ đôi bàn tay hắn được phác họa rồi ào ào đổ vào miệng đỉnh.

Nhìn thấy loại kết quả này, 3 lão đầu Miêu Hoành liền trợn mắt ngoác mồm.

Một đám đệ tử cũng không thể còn tâm trí nào mà tu luyện được nữa, nhìn thấy đại sư như thần như ma đang hô phong hoán vũ ở giữa, ánh mắt họ tựa như hiện lên 2 vì sao

Nhìn thấy sắc thái nghiêm túc đó của Thiên, Nhan nhi, Cửu Lý Minh Phượng và mấy nữ tính Sương nhi, Thượng Quan Hồng, Thượng Quan Tuyết đều khó nhịn ánh mắt say mê.

Ở giữa sân, Thiên vô tình đã trở thành tâm điểm của toàn bộ giảng sư đài, các ngón tay của hắn mềm mại uyển chuyển vận động không ngừng vung lên tạo ra vô số đạo tàn ảnh, những sợi năng lượng, phù tự và pháp tắc áo nghĩa quanh quẩn thành từng sợi..từng sợi trên ngón tay xinh đẹp như một điệu múa.

Những đạo ánh sáng nhảy múa trên tay phản chiếu lên khuôn mặt nghiêm nghị chăm chú của Thiên khiến hắn bộc phát ra một sự đẹp trai mà thần thánh khiến người nhìn đều quên mất cả xung quanh.

Trong đỉnh, vô số đạo phù văn huyền ảo đến cực điểm hóa thành những dòng thác lũ quấn quanh lấy dung dịch nóng chảy.

Một đạo hư ảnh “Quỳ” hiện lên, thân người thon dài cân đối, đầu hiện đôi sừng tuấn mỹ mà đế vương, chân đạp lôi vân, lưng là đôi cánh lớn che trời phủ đất, sau mông 4 cái đuôi rủ dài, lỗ tai nhọn dựng đứng, mắt chớp như 2 vì sao.

”Ầm..ầm...ầm...” bầu trời rộng lớn lập tức bị tách ra một mảnh thật lớn không gian bị phá vỡ chen chúc.

Hư ảnh này vừa hữu hình mà lại vô ảnh, vừa trong suốt mà lại vẫn vũ mầu xanh lam, vô số tia lôi điện bắt đầu quẩn quanh.

”Ầm....ầm...” bầu trời giống như bị cái gì đó kêu gọi bắt đầu gầm gừ, từng tia lôi điện tụ tập lại.

Trời dần tối đi, hư ảnh Quỳ to lớn mà bàng bạc, đại thế như vương giả, khí áp ngập trời khắc trên bầu trời lại càng rõ ràng hơn.

Ngay lập tức, toàn Thiên Kiếm Môn liền như trời long đất lở.

Thiên bảo....đây rõ ràng là uy thế chỉ có thiên bảo mới có.

Không ngờ Thiên chỉ mới dựng ra một đạo hư ảnh chưa hoàn chỉnh đã có được uy thế không thua gì thiên bảo.

Lần trước hắn luyện một Kiếm Nguyên Sa liền khiến lôi kiếp suýt phủ xuống, đẳng cấp đã vô hạn tiếp cận thiên bảo, người đời vẫn cứ tưởng là hắn không có cách nào vượt qua được giới hạn này, cứ tưởng rằng hắn chỉ là may mắn nhưng mà giờ đây....

Hắn cứ như vậy mà xây dựng nên một đạo hư ảnh liền sinh ra uy thế của thiên bảo, nhìn bầu trời lôi vân kia....

Nó che trời phủ đất, phạm vi kéo dài trăm vạn dặm gần kín cả Hạ Thiên Vực, thiên ý ẩn hàm thịnh nộ lẫn hủy diệt kinh khủng lực lượng nhưng mà....nó lại không dám phủ xuống.

Tựa như nó e sợ cái gì đó, tựa như nó đang giằng co.

Thiên bảo thì thiên bảo nhưng có cần khủng bố đến như vậy không

- Ngươi xem....ngươi xem, đó là...đó là cái gì...thật đáng sợ.

- Lôi phạt, đây là thiên cấp lôi phạt ah....là thiên bảo xuất thế, đạo hư ảnh bá tuyệt có cánh kia là cái gì....thiên bảo lại có hình dạng như vậy sao.

Không...không thể nào, thiên bảo ah....đó là đồ vật trong truyền thuyết, sao có thể hiện thế được, Thiên Kiếm Môn này có được thiên bảo hay sao.

- Ngươi điên ah, ngươi không thấy thiên bảo xuất thế là ở phía giảng sư đường sao....nhất định là hắn, nhất định là tên đó đang luyện khí....thật không thể tin được, tên hạ nhân tầm thường đó lại là một Thánh khí sư trong truyền thuyết.

- Ngươi là nói....là nói...Hoàng Thanh Thiên sao....

- Chứ Còn ai nữa.

........

Cùng lúc này, độc mễ gia mấy trăm người đều sợ hãi nhìn trời, ánh mắt sợ hãi nhìn tới phía giảng sư đường.

Tuyết gia sau một đêm bị đạo tặc “dọn sạch” nhưng vì có bí mật liên quan đến “băng đàm” nên nghẹn họng nín nhịn không dám tuyên bố ra ngoài, suốt một đêm hoang mang chán nản bây giờ đã bị cảnh tượng kinh người này đánh tỉnh.

Cổ gia một đám nam nữ cao lớn ngước đầu lên nhìn trời, ngay cả lão tổ cũng sợ hãi bị đánh thức từ trong bế quan.

Toàn bộ trọng kiếm phong mấy ngàn người cùng nhìn lên bầu trời, Lang Thế Thiên cũng chết trân nhìn trời miệng lẩm bẩm cái gì đó.

Thiên cơ tháp, thiên cơ lão bạc phát hồng nhan cũng nhìn lên trời cao.

Mấy trăm vạn đệ tử Thiên Kiếm Môn cũng nhìn lên trời cao, đám chấp pháp giả ở bên ngoài cũng há hốc miệng nhìn lên trời, đầu gối bị khủng bố khí áp ép cho nhũn ra đất.

Khắp mấy trăm dặm việt thiên quốc hàng tỉ dân chúng cũng nhìn lên trời.

Cách xa đó trăm vạn dặm, một đám mây xanh lớn bất chợt chậm lại, một đám Thái Huyền Môn cự đầu nhìn lên trời.

”Đây...là thiên bảo, ai đang luyện thiên bảo...”

”Có khi nào...là tên oắt đó không...là tên Hoàng Thanh Thiên đó không?,

”Nếu là hắn...vậy thì Thái Huyền Môn chúng ta...bằng mọi giá cũng phải bắt nó về...”

......

Chiến Thần Đà.

”Dị tượng này....là thiên bảo xuất thế....là thiên bảo sao, không thể tin nổi”

”Không thể tin nổi....sau bao nhiêu năm lụi tàn không ngờ ngày hôm nay lại sắp có thiên bảo xuất thế”

Giọng chiến thần quát lớn lên.

”Toàn bộ Chiến Thần Đà nghe lệnh....tập trung toàn bộ thái thượng trưởng lão...kế hoạch thay đổi, lập tức xuất phát Thiên Kiếm Môn, bằng mọi giá cũng phải bắt Hoàng Thanh Thiên về đây....bất kể có vạch mặt với Thái Huyền Môn, dù tổn thất cái giá cỡ nào cũng không được thất bại”

”Nghe rõ chưa....”

”Rõ....thưa Chiến Thần”

”Đà lão....lần này ngươi lĩnh quân, dùng tốc dộ nhanh nhất hoàn thành nhiệm vụ, tránh đêm dài lắm mộng”

”Rõ...thưa Chiến Thần.

............

Chiến thần quyết của Chiến Thần Đà chính là chú trọng ở bảo binh mà thành đạo. Nếu như có một món thiên bảo dung hợp thì cũng đã tương đương với có thêm ngay một vị thiên cấp cường giả.

Loại hấp dẫn như thế này ai mà có thể khống chế nổi, đối với môn phái khác đã là kinh thiên động địa mà đối với Chiến Thần Đà thì lại càng là bảo bối có thể hi sinh hết tất cả để đổi lấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.