Giới Thần

Chương 58: Chương 58: tam đại đế trùng.....phản nghịch​




Thiên phẩy tay 1 cái, cả 2 đã xuất hiện ở Thiên tháp, cũng tại khu dị năng bây giờ đã có thêm 1 gian phòng đặc thù

Gian phòng này chính là liên thông với ma giới, lại có thêm âm dương tụ linh trận, lấy tử vong và ma khí làm âm dương mắt trận tạo ra 1 âm dương quỷ linh trận.

Xung quanh vòng tròn không ngừng lượn lờ ma lực, còn gian bên kia vẫn là 1 gian phòng bình thường như trước, tất cả chỉ cách nhau 1 cánh cửa.

"Sau này...đây sẽ là nhà của ngươi..."

"Cẩn xin cám ơn chủ thần.." hít được ma khí nồng đậm ở đây, sâu độc này hưng phấn quỳ mọp

Thiên lấy ra 3 con sâu đã được tiến hóa đến cực hạn trong tiểu thế giới

Nhìn thấy 3 con sâu với 3 mầu, trắng, xanh, đỏ đang ngoan ngoãn nằm trên tay Thiên. Tên sâu độc này kích động đến run rẩy

Trong ngày hôm nay không ngờ hắn không những may mắn được gặp chủ thần, mà còn được quá nhiều ân huệ như vậy...hắn thề..cả đời này..dù có chết trăm ngàn lần..hắn cũng phải hoàn thành nhiệm vụ mà chủ thần giao cho

Lúc chết đi rồi, vốn dĩ chí phấn đấu đã phai tàn, nhưng không ngờ lại được vào ma giới thần bí, được tu luyện, hắn đã giống như được sống lại 1 lần nữa.

Nhưng nơi này an bình, không có bất kỳ ai hắn không thích, lại càng không có kẻ thù. Không cần bất kỳ sự sát phạt nào...hắn không luyện lại sâu độc

Nhưng như vậy không có nghĩa là hắn mất đi khát khao với lực lượng, cho nên bỏ ra trăm cay ngàn đắng hắn vẫn như cũ tu phục lại được dị năng kiếp trước chỉ chờ 1 ngày hắn lại tìm được mục đích sống mà hắn mơ ước

Nhưng không ngờ ngày đó lại trở về quá nhanh như vậy, nhìn vào 3 con sâu trên tay chủ thần

Tinh, khí, thần đều no đủ, lông mượt, đầu to, kìm cứng, thân thể không ngừng phát ra ánh sáng linh động. Hắn có thể chắc chắn 3 con sâu này chính là bá vương trong vạn sâu..không...không...phải là đế hoàng của vạn trùng mới đúng.

Hỏi sao, hắn không kích động cho được

Lúc này giọng Thiên thần thánh vang lên

"3 con sâu này vốn dĩ là ta sáng tạo nên từ con sâu trước kia của ngươi.."

"Nhưng chúng nó bây giờ mạnh mẽ và cao quý gấp hàng trăm lần con sâu đó...

"Ngươi xem

"Con mầu trắng này...là khống linh trùng...có thể đẻ trứng và khống chế phục tùng bất kể ai

"Con mầu đỏ này là khống huyết trùng...có thể thanh lọc máu, phệ huyết và thức tỉnh huyết mạch mọi sinh vật, thậm chí phân ra thiện trùng và ác trùng...có nó...ngươi có thể khiến mình hoạc bạn hữu tăng lên thực lực và trở thành ác mọng của kẻ địch"

Còn con mầu xanh này...chính là phệ thiên trùng...có thể nuốt cả trời xanh...là 1 loại sâu có tính hủy diệt cực cao"

"Trong 3 con sâu này ta đã để lại công pháp "thiên tằm cửu biến"

Sau khi dưỡng thành công, ngươi sẽ phải luyện cả 3 con này tới cửu trùng 3x9=27. Tức là phải luyện 27 biến...lúc đó..phi thiên độn địa không gì không làm được"

Sâu độc nghe thấy Thiên nói, hắn sớm đã mất hết cảm giác, hắn đã đi từ ngạc nhiên sang bất ngờ, sau đó chết lặng và bây giờ là hoàn toàn mất đi tri giác

Cái gì là sức mạnh...như chủ thần nói..đó không phải là sức mạnh mà hắn hằng mong ước đó sao

"Cẩn.. cẩn..xin..tạ ơn..chủ thần..ban ân huệ...con xin thề cả đời vĩnh viễn trung thành...dù chết không từ"

"Được rồi...nếu ngươi tu luyện chăm chỉ...

Giọng Thiên xa xăm

"Thì trong cuộc hành trình trả thù của ta...có thể sẽ có thêm bóng dáng của ngươi đó...cố gắng lên..."

Thiên vứt lại 1 câu nói, mà hắn không hề biết rằng cũng chỉ vì 1 câu nói đó..

Trời đất này từ đó mà sinh ra 1 tiểu trùng độc điên cuồng nhất...máu tanh nhất...duy chỉ vì tăng lên thực lực...

Chỉ 2 chữ "thực lực" này thôi đã khắc sâu vào xương cốt hắn ..trở thành tia sáng duy nhất mà hắn hướng tới...là đức tin duy nhất trong tâm trí hắn

Và trong cuộc đời Thiên cũng từ đây mà luôn có thêm 1 bóng dáng luôn âm thầm dẫn đầu liều chết giúp đỡ

Sâu độc phát hiện ra, chủ thần của mình cũng có kẻ thù...có lẽ đó chính là ác nhân kinh khủng nào đó...nhưng mà sâu độc hắn không sợ...hắn thề...từ bây giờ địch nhân của chủ thần cũng sẽ là địch nhân của hắn..

Thiên đã đi được cả giờ rồi, mà hắn vẫn còn quỳ mãi như vậy, cho đến khi đứng lên hắn liền lập tức tu luyện...bắt đầu cuộc hành trình tu luyện điên cuồng của mình

......

lúc mà Thiên vừa xong việc cũng là lúc nghe thấy 1 đoạn quảng cáo thú vị

"...đến với bệnh viện hoàng thiên của chúng tôi...quý khách có thể yên tâm..mọi bệnh tật đều trừ..chỉ cần còn 1 hơi thở, đảm bảo cứu sống...các bạn muốn đẹp..các bạn muốn thẩm mỹ...nhưng lại sợ không an toàn...sợ đau...không sao...đến với chúng tôi...đảm bảo...không đau...không sẹo...tuyệt đối an toàn...và còn rẻ nữa chứ..."

Thiên nghe mà thấy cũng phát thèm luôn. Miệng không ngừng cảm khái "cái tên tam hổ này...đúng là không biết khiêm tốn gì hết"

"Côc..côc" tiếng gõ cửa vang lên

"Vào đi..."tiếc rằng tên không biết điều này lập tức gặp xui xẻo

"Rầm...phanh.." cánh cửa bị 2 mỹ nữ đạp mạnh

"Ha...cái gì vậy 2 mỹ nữ...bộ ta lại làm điều ác nhân thất đức gì với 2 người nữa sao.."

"Tên ngốc..anh nói đúng rồi đó..."

"Hả...

"Tại sao có 2 mỹ nữ ở đây...tới tận phòng anh ...còn lịch sự gõ cửa...tại sao anh không ra tận nơi đón tiếp hả...cái này chính là xúc phạm...là hạ thấp thân phận 2 chị em tôi...là không galang...la...là...vv

Tóc Thiên bị 2 mỹ nữ xối nước miếng mà dựng đứng lên

Đây là đạo lý gì

Chỉ không ra mở cửa thôi.

Chỉ nói có mỗi câu "vào đi" thôi.

Vạy mà ra nông nỗi này sao...giống như hắn phạm vào tội ác tày trời, nhân tâm phẫn hận lắm vậy

"Ah..hhhhhh...gõ cửa còn phải ra tận nơi dón vô...các em là bạn tui...hay là bà nội tui vậy...thấy tui hiền làm tới phải không"

Rồi xong, thế là 1 trận đại chiến lại diễn ra trong hỗn loạn và tất nhiên vẫn sẽ kết thúc bằng sự thất bại của con người đáng thương đó

May mắn cho hắn là 1 cuộc điện thoại gọi tới chính là của bác Thu Sương. Làm hắn nghe điện mất cả tiếng, vậy mới đủ thời gian 2 vị mỹ nữ quên giận

Xong việc thì đã là trưa trật trưa lòi 12h25 rồi.

Đáng tiếc là dù Thiên có van xin thế nào cũng không thể tránh được phải cùng 2 người đi mua sắm..

Đúng là cực hình

Lượn khắp các siêu thị, shop quần áo giày dep..rồi tới kẹp tóc, sữa tắm...lúc chọn cái này, lúc cái khác, lặt vặt li ti nhỏ to gì cũng có đủ hết

Thiên sắp sửa điên lên

Nhưng mà may mắn hắn đã có được niềm an ủi

"Anh đang làm gì đó.." tin nhắn của mai gửi tới

"Anh đang chở sếp đi sắm đồ...em ăn cơm chưa.."

"Giờ em mới được ăn nè..hồi nãy em bận quá..

.......

"Nè..tối em có được ra ngoài đi chơi không vậy..

"Dạ. Cũng được nhưng tui em cũng không hay đi chơi lắm..

"Vậy không biết..tối nay..anh có được may mắn hẹn em đi ăn cái gì đó không..hj

Ở đầu dây bên kia, mai vừa cầm bát cơm liền giữ luôn như vậy, miệng cô cười ngọt ngào tươi rói

Dường như đã quên mất phải trả lời

"Nè...đang ăn cơm mà cười là sao hà..mai"

"Hi..chị điệp...chị mặc kệ em đi..

Mai đang rất vui cô đã không cần ăn cơm nữa, không có cảm giác đói một chút nào.

Mặc dù điệp là 1 người lớn tuổi nhất phòng, xấu gái, vô duyên và ế nhất, cho nên vô cùng khó tính.

Nhưng vì điệp lớn tuổi có tiếng nói nên mọi người trong phòng vẫn có chút nể mặt.

Nhưng lần này mai không hề quan tâm điệp nghĩ gì, cô là đang hạnh phúc...và chỉ có vậy thôi..

"Nè...ăn đi...lập tức dẹp cái điện thoại...mau" điệp gắt gỏng

Trước giờ vẫn vậy, điệp luôn bắt kẻ khác phải sống như ý muốn của mình, không hề quan tâm cảm nhận của ai...và nếu như cô thấy ai có người yêu hay hạnh phúc với người con trai khác...cô lại càng trở nên gê gớm.

Đặc biệt là với mai, mai là cô gái đẹp nhất phòng, nhất khu KTX và cũng gần như là đẹp nhất cả trường ĐH sư phạm, con trai để ý mai nhiều đếm không hết

Và ngược lại với điệp.. điệp lại không có 1 ai để ý, và mỗi khi có con trai tới muốn tán mai thì điệp lại 1 lần nổi tiếng hơn,...chịu thôi...sự vô duyên và cái đẹp của điệp quá đối lập với mai ...ai thấy mà không nhớ đời chứ

Nhưng lần này mai cũng không giống trước, cô đã có được sự bảo vệ của 1 người con trai, dòng máu phản nghịch trong người cũng bắt đầu trỗi dậy

Đến cả 1 kẻ như hùng, đã ám ảnh cô suốt 3 năm, cô còn dám cãi lại..huống hồ chỉ là 1 người phụ nữ hơn cô 3 tuổi mà cô không thích lắm

Cô mặc kệ

"Hj..Ăn cái gì vậy anh.."tin nhắn được gửi đi

"Nè...tao nói mày không nghe hả..hay là muốn cuốn xéo đi.."Giọng điệp lại chanh chua vang lên..

Vẫn là làm ngơ

"Xuống ăn cơm đi mai.." hoa là bạn của mai, cô nhắc nhở

"Bé gái. Em thích ăn cái gì..." tin nhắn tới

Mai cười lên rạng rỡ, giống như quên luôn đang có 1 bà già đanh đá đang chửi ó mình bên kia

"Em thích ăn nhiều thứ lắm đó..anh đủ tiền không..." mai gửi tin nhắn đi

Lúc này "veo..." 1 cái. cái bát cơm bay tới

Điệp đã quá phẫn nộ, trước giờ ở phòng cô là người nói là kẻ khác phải nghe, cô vốn dĩ có 1 thân thể to lơn khỏe mạnh, lại có 1 người anh trai lưu manh có tiếng..cho nên trong trường chỉ có người gét cô nhưng không có ai dám thể hiện ra

Trong phòng cũng như vậy, bất kể là ai dám trái ý cô, đảm bảo sẽ không được yên thân..

Sự làm ngơ của mai hôm nay là lần đầu tiên của cô và cũng là của cả phòng...giống như 1 sự phản kháng đầu tiên, sự thách thức đầu tiên với điệp. Thử hỏi máu điên trong người sao có thể kìmai chế được

Tiếc rằng khả năng phản ứng của mai không phải kém, chân khí luyện thành, giác quan nhậy cảm không phải 1 người bình thường có thể sánh bằng

Chỉ nhẹ nghiêng cái đầu cô liền dễ dàng né được cái chén cơm

Và đáng buồn hơn là giường điệp ở trên cao bên cạnh mai và nằm sát tường lại không thể tránh khỏi cú lạc đạn này

"Choang.." 1 tiếng chén cơm văng vào tường vỡ tan sau đó rớt hết lên giường của điệp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.