Từng mảng...từng mảng ký ức sâu chuỗi lại với nhau, truyền thừa tiên
long huyết mạch cũng kích phát 1 phần, từng người....từng người giác
tỉnh khỏi trầm mê....
Mang trong mình thân thể và máu huyết cao quý....mang theo 1 truyền kỳ
lịch sử huy hoàng...mang theo sinh mạng bản nguyên là đến từ long thể....
Nhưng bây giờ....bây giờ thì sao...bây giờ họ lại không hề nhớ đến nguồn gốc....không hề nhớ tổ tiên
Tội lỗi....tội lỗi suốt bao nhiêu năm ngu muội
Tội ác lập tức tìm được điểm đến
Tham luyến tìm được điểm đến
Thành kính, tìm được diểm đến
Và rồi, tổ đạo rốt cuộc cùng đến ngày tìm được điểm đến vĩnh hằng bất
diệt trong con tim nóng cháy của vô vàn nhân dân việt quốc...
.............
Tại thế giới sâu dưới lòng đất....
Từng luồng tín nguyện khổng lồ không ngừng truyền tới thân rồng, tựa như vô vàn sợi tơ huyết mạch bắt đầu trở lại thân thể, mang tới máu huyết
và sinh khí trở về cội nguồn
Các sợi tín ngưỡng mầu vàng, đỏ, trắng cũng tự động bị tan rã ra hóa
thành từng đoạn...từng đoạn tín nguyện ngắn nhỏ lả tả rời rạc lơ lửng
trong không trung
Phong ấn cũng không phá tự khai
"Xựt....pực..."nắp hũ bị bật tung ra, 1 long hình chủ hồn và 1 chủ hồn tiên nữ xinh đẹp thoát ra....
Họ nhìn nhau trong vô vàn xúc động rồi lại nhẹ nhàng nắm tay nhau đi
tới. Trong năm tháng bể dâu này...tình cảm thử thách họ đã quá nhiều,
quá dài dòng, quá gian truân....nhưng mà đến thời khắc này, họ vẫn vượt
qua, vẫn bước tiếp và vẫn lại 1 lần nắm tay nhau vì 1 tình yêu thương vô bờ bến
Vì 1 mối tình Tiên - Long vĩnh hằng...sông có thể cạn, núi có thể
mòn....nhưng đôi bàn tay này....chỉ cần vượt qua được hiểm trở và lằn
ranh sinh từ....dù có xa cách bao nhiêu thời gian và không gian....nó
vẫn sẽ lại 1 lần
Nắm lấy nhau
Long hồn dần hóa thành 1 nam nhân thân cao thước tám, khoác trên mình long giáp uy nghiêm, mặt chữ điền, mày rậm, mắt sáng
Giữa mi tâm ẩn chứa anh khí bừng bừng
Bên cạnh hắn Nữ tiên thân mặc váy dài, khuôn mặt hiền dịu, nhu mì nhưng
lại vững vàng cứng cỏi, khuôn mặt trái xoan, da trắng môi hồng...vòng eo nhỏ, dường cong tuyệt mỹ, thân thể ẩn ẩn tiên khí phiêu dật tô điểm cho nét đẹp lung linh như tranh vẽ
2 người nhẹ nhìn nhau, trong ánh mắt chứa tất cả tình cảm chứa chan như
sông sâu biển rộng....nhưng rồi họ lại nhanh chóng xiết bàn tay rồi
hướng về phía trước đi tới
Cảm nhận được khí thế dời non lấp bể và đế uy kinh khủng từ thân 2
người, đám người kiếm vương đều hốt hoảng, tròng mắt ảm đạm như tro tàn, ý chí kiên trì đã suy
Bất chợt, 2 mũi long đế hơi hít hít, "tiên cơ....nàng..." tựa như hiểu
được ý chồng, lời hắn còn chưa nói xong tiên cơ đã nói nốt
"Là cha....là hơi thở của cha..." 2 mắt nàng long lanh ngấn lệ
Khẽ nắm tay vợ, long đế gấp gáp bay về phía Hoàng Chính Hào....
"Ngươi là...."
Cảm nhận được thực lực cực mạnh của 2 người bay tới, Hoàng Chính Hào không hề sợ hãi định đưa ra 1 tay muốn bắt tay làm quen
Xưa nay, trong xã giao...chỉ có ai mà ông tôn trọng...ông mới chủ động
bắt tay trước, nhưng mà 2 người này có vẻ không hiểu cho lắm
Ngượng ngùng thu lại bàn tay Hoàng Chính Hào nói:
"Xin lỗi....tôi là Hoàng Chính Hào...."
"Tại sao trên người ông lại có hơi thở của cha....ông là quan hệ gì với cha..." tiên cơ gấp gáp hỏi
"Cha cô...cha cô là ai..."
"Tuyệt đỉnh yêu tôn...vạn mộc yêu tôn..một trong cửu đại chí tôn mạnh
nhất trong vũ trụ...." nàng nói 1 lèo, trong giọng nói gấp gáp là kích
động và kiêu ngạo
"Ah....không biết....người đó...tôi không biết..."
"Chủ nhân chỉ nói....tôi tới đây để giúp 2 người 1 tay, sau đó dẫn 2 người về nhà mà thôi...."
"Nhà....nhà....chàng....nhà chúng ta đó sao...yêu giới...thiếp nhớ nó quá..."
"Uh...chắc vậy đó....đợi xong việc....lát nữa ta sẽ về nhà..."
"Ông chờ ta 1 chút nhe...."
Hoàng Chính Hào gật đầu
Khẽ dời bước chân, long đế tiến tới gần tế đàn, nơi này đang có 4 người
đang nằm cố gắng chống cự để giành giật lại mạng sống từng phút 1
Đế uy tăng dần theo từng bước, áp lực cũng tăng dần, sức kháng cự của 4
con người này đã trở nên quá nhỏ bé, nhỏ bé giống như chính sinh mạng
của họ vậy
Đang lúc này 1 sự việc lại bất ngờ diễn ra.....
Thế giới lòng đất tối tăm không ngờ lại được quang huy chiếu rọi sáng chưng
Dịu dàng mà ấm áp, sáng nhưng không chói mắt. Theo truyền thuyết thì đây chính là....
Thần quang....
Không sai....đây là thần quang chứ không phải loại ánh sáng thông thường
Tên như ý nghĩa, thần quang chính là liên quan tới 1 chữ "thần". Tức là
chỉ có thần mới có thể phát ra, lúc mà Hoàng Chính Hào 1 câu chấn thương cả lục vương cũng chính là đã phát ra loại ánh sáng thần quang này
Ở nhân gian giới mà có thần quang thì chỉ có duy nhất 1 khả năng đó là 1 người lúc lột xác phàm thể tấn cấp thành thần sẽ nhận được thần quang
tẩy rửa đi tạp chất, bụi trần, thối luyện thần thể
Ám hậu....thần quang chính là phát ra từ người nàng
Bước chân long đế dừng lại, trong vô tình đế uy cũng dịu bớt, ông mong
đợi nhìn vào đốm thần quang yếu ớt đang phát ra, lặng lẽ hộ pháp cho
nàng
Bản tính ông là vậy, sẽ luôn tha thứ và bao dung cho tất cả...chỉ cần người đó không còn là kẻ thù của mình nữa
Thần vương, cha xứ, vô dục, song diện....trong thời khắc này, đầu họ giống như bị giáng 1 đòn thật mạnh mà trở nên ngây ngốc
Thần....
Đã quá lâu rồi....loại đại năng mang tính truyền thuyết này đã bị bụi
phủ không ai biết tới nữa....đã không còn ai tin vào sự thật này nữa....
Bao nhiêu đời chưởng môn côn luân chết già, bao nhiêu đời cao tăng viên
tịch....thần vương cũng chết....ai cũng chết...chết trước khi chạm tới
được cái gọi là "thần"
Khái niệm này...đã gần như mất đi trong con tim cường giả của họ....mặc
dù trong vương vị của họ vẫn có 1 chữ thần, nhưng không có nghĩa là họ
ngu muội nghĩ rằng đó là thần thật sự
Ngược lại, ai nấy đều liều sống liều chết để giành lấy được vị trí thần
vương này cũng vì 1 mục đích duy nhất đó là để có cơ hội được tấn thần
mà thôi
Nhưng mà không ngờ bao nhiêu năm cố gắng, bây giờ lại không bằng 1 cô gái vừa đầu hàng người ta....
1 cảm giác thất vọng chán chường lập tức lấp đầy tâm trí họ...nhưng mà
còn chưa đâu...ngay khi mà họ tưởng mình sắp buồn bực mà chết thì lại
cảm nhận được 1 áp lực khác dồn tới sau đó là 1 dải thần quang chói mắt
đập vào mắt họ
Ngay cả cảm giác quay đầu họ cũng không dám, họ sợ...khi quay đầu qua
nhìn....sẽ lại thấy 1 người nữa tấn thần....bên đó....ngay vị trí
đó....vị trí mà quỷ vương đang ngồi đó....chỉ gần trong gang tấc nhưng
mà xa tận chân trời...
Cảm nhận được thần quang chiếu xạ rõ ràng là sự thật không chút nghi
ngờ....nhưng mà họ không dám tin...họ không đủ can đảm để nhìn về phía
đó rồi sau đó lại cố gắng chấp nhận sự thật rằng 2 kẻ tầm thường lại tấn thần ngay trước mặt mình
"Ah....thần quang....là quỷ vương tấn thần thật sao....không thể nào..." kiếm vương tâm như sắt đá rốt cuộc là người đủ can đảm nhìn
trước...ngược lại người như vô dục thần tăng được mệnh danh là tâm như
bàn thạch lại không làm được
Nghe được lời này, sắc mặt 3 người còn lại lập tức như tro tàn, cảm giác uể oải lập tức lan tràn khắp châu thân
Nãy giờ chống cự lại đế uy, dù phải dùng hết cả sức bú sữa mẹ họ cũng
không bỏ cuộc, không chán nản....nhưng không ngờ lại chỉ vì nhìn 1 người thôi mà lại dễ dàng đánh tan ý chí của họ đến tận gốc rễ
Tan vỡ...tâm linh họ tan vỡ không còn 1 mảnh nguyên vẹn...
Nhưng mà còn chưa hết....ngay thời khắc mà họ sắp buông tay chờ chết thì 1 giọng nói lại vang lên....
"Đầu hàng đi....các ngươi sẽ được tấn thần..."giọng long đế truyền đến
Vô số mảnh vỡ tinh thần vừa tung tóe khắp nơi liền nháy mắt lại tan vỡ thêm 1 lần nữa....triệt để tan vỡ....
Thế giới quan của họ tan vỡ
Ý chí tu luyện cả ngàn năm của họ tan vỡ
Công bằng nhân sinh tan vỡ
Lần trước họ tan vỡ "sốc", và lần này cũng vậy
Nhưng không phải sốc vì tuyệt vọng, mà sốc là vì sự thật quá khó chấp nhận
Cả ngàn năm miệt mài tu luyện...vậy mà không bằng mở miệng nói 1 câu đầu hàng...
Thần vị trong mơ ước của họ lại chỉ đáng giá bằng 3 chữ này....
Thử hỏi nhân sinh...đây đạo lý gì