Giới Thần

Chương 770: Chương 770: Tây Môn Khánh Tuyết




Nhưng sự việc còn chưa dừng lại ở đó.

Một thấu thiên kính mà Thiên dùng toàn bộ lĩnh ngộ Hỗn Độn đạo khắc thành lại thêm vô số thần thông cùng với một Thông Thiên Tràng làm căn cơ sao có thể chí có bấy nhiêu đó diệu dụng.

Thấu Thiên Kính này vừa luyện thành liền tương hợp với làn da vừa hoàn thành quá trình luyện thể sau đó cũng triệt để dung nhập vào vị trí thứ nhất trong Lục Hợp Luân Thông Thiên Tràng, trở thành thời gian chi đạo khởi nguồn đầu tiên.

Làn da Thiên đã luyện thể đạt đến cực hạn nhưng mà cũng không vì đó mà nó dừng lại như vậy cho đến cuối, tại vì bây giờ một món bảo khí nghịch thiên đã lấp đầy.

Kính này mang tên Thấu Thiên.

Tức là ngay cả trời cũng có thể nhìn thấu, vạn vật trong kính sẽ đều không thể giữ lại chút nào bí mật.

Kính này có có một tác dụng duy nhất đó là...

Soi.

Nhân loại soi vào sẽ bị sao chép lại vĩnh viễn, thiên mệnh, khí số, suy nghĩ, ngộ tính, võ học,...tất cả mọi thứ đều sẽ vĩnh viễn bị ghi lại.

Sau đó, dù hắn có là ở bất kỳ đâu, dù hắn có sống hay chết, dù có tu luyện đến cảnh giới gì thì lúc đó....kính tượng của hắn vẫn không ngừng dõi theo từng bước chân, soi xét sao chép hết thảy.

Bản thân hắn dù có thông thiên tới mức nào thì kính ảnh của hắn cũng sẽ thông thiên tới mức đó, nó là người hiểu hắn nhất, là tương khắc tương sinh lực lượng với hắn nhất, nó lại càng là thiên địch mà hắn không bao giờ có thể thắng nổi.

Một khi bị kính này soi vào, cả đời hắn sẽ không bao giờ trở thành vô địch được nữa, điểm đáng sợ đó là hắn không bị người ta khống chế nhưng lại bị kính ảnh của chính mình khống chế.

Bằng cách này, hắn sẽ không có bất kỳ cách gì hóa giải cách cục này.

Hắn mạnh lên, kính ảnh của hắn sẽ mạnh lên theo.

M hắn yếu đi, kính ảnh cũng không có yếu đi theo

Một kính này không có uy lực thông thiên, nhưng mà lại đáng sợ hơn bất kỳ loại bảo khí nào tồn tại trên đời.

Trong lúc mà mọi người còn đang giật mình sợ hãi vì điều bất ngờ này xảy ra thì ngay lúc này.

Tại vị trí kính ảnh nơi đó, một đạo lôi long chi trảo to lớn khủng bố bắt đầu chui ra từ kính sau đó mang theo uy thế như khai thiên tích địa bắt đầu ngược chiều bổ về.

Viễn cảnh này, giống hệt như một hình ảnh tương phản với hồi nãy không chút sai biệt, trảo này lật ngược lại rồi theo đường cũ ngược dòng bổ thẳng về phía Tuyết trưởng lão.

Đáng sợ, đó là một trảo này khi phản hồi lại tựa như càng thêm hung bạo, càng thêm mạnh mẽ càng thêm đáng sợ hơn vừa nãy Tuyết trưởng lão bổ ra.

Không nhiều không ít, vẻn vẹn chỉ 1%, một trảo phản ngược này chính là mạnh hơn chỉ 1% so với nguyên bản đánh ra.

Nhưng mà chỉ với 1% này tăng thêm, uy thế của nó lại càng thêm đáng sợ...

Nhìn thấy trảo này vồ tới, Tuyết trưởng lão hơi co lại đôi mắt, một cảm giác bất lành thoáng hiện ra, nhưng mà lúc này tất cả ngạc nhiên đều bị thay thế bằng ngập trời lửa giận.

”Bùm....” cơ thể Tuyết trưởng lão bùng phát lên một loại lực lượng đáng sợ mang theo đại thế trầm trọng khủng bố, mặt đất tức thì như gầm thét, vô số đất đá liền tụ tập.

Cánh tay phải của lão nắm lại thành quyền, gân cơ bắp thịt lồ lộ hiện ra, một quyền này như cử lên trọng thạch cự sơn.

]

Ngay thời điểm đó, toàn bộ cử động của lão đều đã bị Thấu Thiên Kính “soi” lại.

”Nghiệt súc to gan...”

Một quyền nện tới như khai sơn lấp hải, nguyên ngọn sơn phong dưới chân giống như sống lại hô ứng theo 1 quyền này mà vung tới.

”Rầm...oành..”

Một cự đại nắm đấm vung tới, vừa va chạm liền triệt tiêu toàn bộ với nộ lôi long trảo trên trời

Dư âm một quyền này tán đi, toàn trường liền lặng ngắt như tờ.

Đơn giản.

Đó là vì trước thực lực đáng sợ của Tuyết trưởng lão ở đây cũng chẳng có mấy người Thiên Kiếm Môn có đủ tự tin địch lại.

Nhưng mà một chiêu đáng sợ của hắn ta lại có thể dễ dàng bị một tấm kính kì lạ chống đỡ ngang tay.

Loại bảo vật như thế này, quả thật không thể tưởng nổi.

2 vị thượng xứ này tới đây thái độ vô cùng hung hăng vô lối nhưng mà không ngờ khi tới Luyện Khí Phong nay lại bị lâm vào hoàn cảnh này.

Bị một tên tiểu bối làm cho im lặng, bị một mặt kính trấn áp.Bụi đất tán đi, tâm lý mọi người dần lâm vào vô số suy nghĩ hoang đường trong đầu, đặc biệt là Âu Thành và Độc Mễ Thiên Tầm.

Thấy hoàn cảnh này, người thất vọng không ai khác ngoài 2 lão.

Tiếng oanh minh rền rỉ mãi mới dần tán đi, lôi minh tan tác, thổ địa vỡ vụn, lúc này bụi bẩn dần tán đi, một thân hình lại hiện ra.

Hắn.

Là một nam thanh niên trẻ tuổi đẹp trai, trên thân chỉ mặc 1 bộ kiếm bào bằng vải thô không chút trang sức.

Hắn.

Là một thanh niên tầm thường hơn bất kỳ ai...nhưng mà.

Hắn.

Lại tồn tại một thái độ ung dung khiêm tốn, bình lặng thâm thúy, cặp mắt của hắn ẩn chứa một loại bình đạm không nói nên lời.

Hắn...không có kiêu ngạo, không có cao cao tại thượng, lại càng không có một chút thái độ rụt rè sợ hãi. Nhưng mà

Hắn lại lộ ra một sự yếu đuối nhỏ bé, cái yếu đuối này khiến hắn trở nên bình phàm, đáng tiếc...hắn không kiêu ngạo nhưng loại khí chất trên thân hắn phát ra lại bẩm sinh bộc lộ một loại chí tôn kiệt ngạo khí tức.

Dưới mắt hắn không xem vạn vật như giun dế kiến cỏ, nhưng vạn vật xem hắn lại như thần linh cao không thể với tới.

Loại uy nghi chí tôn khí chất này tựa như một loại năng lượng có sãn từ trong máu huyết, từ trong linh hồn, không cần tự thể hiện cũng không thể che dấu được mắt người khác.

Hoàng Thanh Thiên.

Chính là hắn, bước ra từ trong bụi bặm nhưng toàn thân hắn không nhiễm một hạt bụi, ánh mắt bình tĩnh nhẹ đảo qua từng người, thái độ lạnh nhạt mà hờ hững.

”Hừ...tiểu tử ngươi chịu ló đầu ra rồi sao...để 2 vị thượng xứ Thái Huyền Môn tới tận nơi mời ngươi ra, ngươi còn làm kiêu không xuất hiện....tiểu tử ngươi đúng thật là quá kiêu ngạo ah nha”

Độc Mễ Thiên Tầm lập tức nhào ra chỉ ngón tay vào mặt Thiên mà mắng.

”Không sai....Hoàng Thanh Thiên, cẩu tặc tử ngươi thật là to gan, còn dám ló mặt ra...thấy thượng xứ và các vị trưởng lão còn không quỳ xuống trịnh trọng ra lễ” Âu Thành mở miệng lạnh lẽo quát lớn.

Tuyết trưởng lão và Vũ Đương Không hơi nhếch cái cằm lên, thái độ kiêu ngạo nhìn xuống rõ ràng là thái độ chờ đợi Thiên quỳ xuống.

Ánh mắt Tuyết trưởng lão vẫn không hề giảm đi nộ khí, không những vậy tức giận của lão bây giờ còn chuyển thành nồng nặc sát khí.

Vũ Đương Không sau khi thấy Thiên liền trắng trợn đưa tới một ánh mắt khiêu khích.

Thấy loại ánh mắt này Tây Môn Khánh Tuyết liền như thấy ác ma, thù hận như hỏa sơn bộc phát.

”Lách cách.... lách cách “ móng tay hắn bấm sâu vào da thịt, hàm răng nghiến lên kẽo kẹt, ánh mắt đầy vằn đỏ. Vết thương đau đớn trên da thịt lúc này trở nên nhỏ bé trước nỗi đau linh hồn.

”Hừ,...phế vật bẩn thỉu ngươi thật là vướng mắt,...cút đi, đừng để ta bực”

Nhưng mà lời Vũ Đương Không hắn nói ra lại chỉ càng làm Tây Môn Khánh Tuyết càng thêm căm phẫn.

Sống chết đối với hắn bây giờ đâu còn chút nào ý nghĩa chứ.

Tu vi tận phế, thương tích khắp người, bằng hữu từ bỏ, bạn gái xa rời, sư phụ vứt bỏ, huynh đệ sỉ nhục.

Chết...bây giờ đối với hắn thật là nhỏ nhoi.

Thấy Tây Môn Khánh Tuyết không phản ứng lại, Vũ Đương Không cảm thấy như uy nghiêm bị xâm phạm, trừng mắt một cái hắn quát lên.

”Phế vật....ngươi muốn chết” vừa nói xong tay hắn đã vung mạnh một cái gió lớn liền tụ lại hóa thành một ngọn đao gió lớn.

Đao gió này sắc bén như thần binh bảo khí, vừa rời tay Vũ Đương Không liền xé gió phá không trảm tới, mục tiêu chính là đỉnh đầu Tây Môn Khánh Tuyết.

Nhìn thấy cảnh này, mấy vị trưởng lão Thiên Kiếm Môn đều không dám nói 1 câu, trong lòng không những không thấy tức giận vì đệ tử mình mà còn âm thầm đánh giá thực lực thật sự của Vũ Đương Không

”Hừ...giun dế, được chết trong tay ta...chính là diễm phúc của ngươi” Vũ Đương Không nhếch miệng khinh bỉ, nhưng mà hắn không hề biết rằng lúc này hình ảnh của hắn đã bị 1 tấm gương vô hình lưu lại.

Nhìn thấy ngọn đao gió sắp chém tới, Tây Môn Khánh Tuyết vừa thù hận lại vừa không cam lòng, cả người phỉ trong máu tươi, hắn vừa bi quan cho thảm cảnh của mình lại vừ uất ức.

”Ta...ta không lẽ cứ như vậy chết đi, để cho kẻ thù cười hả hê...ta không cam lòng, ta thật là vô dụng”

Hắn trợn mắt lên nhìn ngọn đao gió chém tới chờ đợi cái chết của mình nhưng mà ngay lúc này, một giọng nói lại bất ngờ vang lên.

”Không sai...ngươi thật là vô dụng, ngay cả sống cũng cũng không dám đấu tranh...quả thật là vô dụng”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.