Sáng ngày thứ 2, Thiên như cũ cùng đám người tới tham gia võ hội.
Mặc dù hắn không thi đấu cũng không có hứng thú thi đấu nhưng mà hắn giống như bảo mẫu không thể thiếu để giúp mấy nữ nhi bảo an tinh thần.
Trên đường đi còn chưa tới thì Thiên đã bị vô số lời bàn tán nhập lỗ tai.
”Ngươi nói xem, lần này Âu Chánh Nam, Độc Mễ Kim Tiền và Hoàng Thanh Thiên ai sẽ thắng”
”Ngươi nói đùa, Hoàng Thanh Thiên hắn có bạo tạc phù..ai mà đấu lại hắn, với lại Bất Tử Ma Kiêu của hắn không phải đã từng đả bại Âu Chánh Nam và Độc Mễ Kim Tiền rồi sao “
”Xuy, ngươi nghĩ Âu Chánh Nam mệnh danh “thần toán”, Độc Mễ Kim Tiền mệnh danh “diệu thủ” là tự nhiên mà có sao, Hoàng Thanh Thiên tuy lắm lá bài tẩy nhưng thực lực của hắn ngươi xem, còn chưa tới nhân cảnh ah, phế vật tu vi, thấp hèn bối cảnh, ti tiện chủng tộc....hắn có cái quái gì mà sánh được 2 vị công tử”
”Không sai, Hoàng Thanh Thiên nếu như hắn không có vài món bảo vật hộ thân thì quả thật chẳng là gì, 2 vị công tử lại không phải người ngu...haha, trận chiến này đáng xem..”
........
Lúc này Thiên đã đi tới quảng trường, lập tức vô số cặp mắt hướng tới, bầu không khí im lặng kỳ dị, hết mọi chú ý của ngàn người nờm nợp đều nhìn tới hắn.
Trên 2 đài thi đấu, Độc Mễ Kim Tiền ngồi trên một cái khiên mầu đen tròn ngự không lơ lửng tầm cao, mắt nhắm hờ thái độ lười biếng híp mắt nhìn tới chỗ Thiên.
Đài số 4, Âu Chánh Nam thần tình bình đạm vô vi, đẹp trai sáng sủa điềm nhiên thư sinh, như ngọc lộ như cam minh, đứng ở đó như hạc giữa bầy gà mọi ánh mắt đều đưa tới mang theo ngưỡng mộ.
Rất nhiều nữ nhi đều chỉnh chu xinh đẹp ánh mắt gợi tình đảo tới nhìn hắn chỉ tiếc không hề khiến hắn động nhãn, trên thân tự phả một hào quang mầu ngọc thắm, làn da như tinh bích sáng bóng, hơi tức tự nhiên luân chuyển dĩ nhiên là bạch ngọc bảo thể đã đại thành.
Nghe nói bạch ngọc bảo thể khi luyện thành có thể khiến nhân cảnh tự nhiên tăng 1000 tinh lực lượng bản nguyên, một con số khiến người mơ ước
Bộ luyện thể công pháp này xưa nay rất hiếm nghe thấy có ai luyện thành cũng gần như chưa từng có tiền sử người luyện thành, không ngờ Âu Chánh Nam tên này lại dĩ nhiên đưa nó luyện tới đỉnh, thiên phú không thể nói là không cao.
Hơn nữa trên người hắn còn ẩn ẩn phát ra kiếm ý tuyệt mỹ không thể thu liễm, nhất định là một trình độ rất cao và cũng vừa mới luyện thành.
Lần này khiêu chiến với Thiên, dĩ nhiên là hắn có đủ vốn liếng, đủ tự tin
Ánh mắt hắn nhìn tới Thiên không chút nào che dấu tính xâm lược và miệt thị.
Giọng hắn thanh mảnh không thiếu sự trí giả khinh người nhưng lại hàm ẩn phẫn nộ
”Hoàng Thanh Thiên, thì ra ngươi cũng dám tới đây?”
”Còn tưởng ngươi ngoại trừ chỉ biết làm con rùa rút đầu và suốt ngày chỉ biết dùng bảo vật, sủng vật ra che chắn chứ, làm Bổn công tử cũng từng thử đánh giá cao ngươi rất nhiều...rất nhiều lần, đáng tiếc như cũ vẫn không thể ah”
Giọng hắn miệt thị mà lại lãnh tĩnh dấu sâu nộ ý vào trong, hơn nữa giọng nói này dập dờn mang theo cường đại sóng âm ba dịu nhẹ.
Loại âm ba này không khiến âm thanh trở nên bạo tạc tăng cường mà lại khiến âm thanh như dải lụa miên man kéo dài đến vô tận.
Âm tần rất thấp, âm lực dai mềm, đây là thần thông âm ba trời sinh diễn sinh nhờ Bạch Ngọc Thể mà thành, một câu này nhờ có đặc thù âm ba thần thông này mà nhanh chóng lan tràn ra khắp một phạm vi cực rộng, Thiên Kiếm Môn này e rằng không có bao nhieu người không nghe được.
Đây là một lời khích bác, rõ ràng mang ý châm chọc, ai cũng có thể nghe ra dụng ý này của hắn.
”Hoàng Thanh Thiên, nếu ngươi là một người đàn ông, bên dưới có nam nhân chi căn, trong võ đạo chi tâm còn có liêm sỉ và đủ dũng cảm thì....chiến với ta, dùng thực lực bản thân ngươi...chiến với ta”
Đây là dương mưu.
Khiêu khích thế này đã đưa Thiên vào 2 loại hoàn cảnh bắt buộc.
Một. Chiến thì dùng thực lực cấp luyện thể của mình ra chiến không bảo vật.
Hai. Không chiến thì hắn dĩ nhiên đã mặc định mình không phải là nam nhi, dưới đũng quần không phải nam căn, hơn nữa không có dũng cảm mà một kiếm võ sĩ cần có.
Như vậy, hắn đấu thì như châu chấu đá xe mà không đấu thì cả thân mang nhục đời đời bị chửi rủa, Thiên Kiếm Môn không có đất sinh tồn.
Chiêu này vô cùng đơn giản nhưng lại ác độc thâm hiểm vô cùng, chỉ có điều hắn tìm nhầm đối thủ hay nói đúng hơn là hắn hiểu về đối thủ của mình quá ít.
Lời Âu Chánh Nam vừa ra, toàn trường liền nhôn nhao bàn tán, ai nấy công khai miệt thị, công khai mắng chửi, độc miệng độc mồm lời thế nào cũng có.
”Hoàng Thanh Thiên...ta biết ngươi là kẻ nhút nhát, Thiên Kiếm Môn nào có chỗ cho tiện nhân như ngươi ô uế thanh danh...cút đi, nếu không dám chiến thì làm con chó cúp đuôi cút đi....hahahahaha”
”Đứng trước mặt Âu công tử, có phải cảm thấy thấp hèn rồi phải không...có phải cảm thấy sợ hãi rồi phải không, ta biết...ngươi chắc chắn không dám chiến....ngươi là cái gì mà đòi chiến với Âu công tử, ngươi có tư cách này sao”
”Hoàng Thanh Thiên...ngươi ngoại trừ có mấy lá phù và vài món bảo bối ra ngươi chẳng là cái thá gì hết, thân phận ngươi thấp hèn như nô như tiện, tu vi thấp kém như dế như giun, hơn nữa ngươi nhìn mầu mắt mầu tóc đi...là mầu đen, hahahaha...là siêu hạ đẳng nhất trong các chủng tộc, hắc đồng nhân tộc ah...là chỉ được xem như nửa gia súc, thấp kém còm không khác gì cả gia súc....zui...thật làm bẩn mắt ta..”
”Hung hăng đi...sao không hung hăng nữa, không phải mấy ngày trước ngươi hung hăng càn quấy lắm mà, giết người không gớm tay, thái độ rất khốc...hahaha...bây giờ ta xem nha, chỉ tốt hơn con chó chút thôi” nói xong tên này còn dang chân ra vênh cằm chỉ tới Thiên nói
”Chui háng đi....tiện nhân thấp kém, chui háng đi Âu công tử nhân nghĩa tha ngươi khỏi chết”
........
........
Một đám a dua nịnh hót lập tức buông lời cay nghiệt, thái độ vênh váo hung hăng khiến người xem mà ứa gan
Ở bên cạnh Thiên, đám người Sương Nhi, Nhan Nhi đã tức đến run người
”Cheng....cheng....cheng....” 4 tên Âu Quyết, Thiết Vô Danh, Vu Tiểu Sài, Tiểu Xá Bình tức đến nghẹn đỏ mặt, kiếm ý mang theo cuồng nộ run run sát khí chỉ tới.
”Rẹt...rẹt...rẹt....” kinh khủng kiếm ý cấp tông sư từ trên thân họ phả ra chấn cho một đám ngông cuồng bên cạnh Âu Chánh Nam sinh ra ác hàn, miệng cay nghiệt châm chọc co vòi lại.
Nhưng mà chỉ chốc lát sau đó chúng lại mượn hơi Âu Chánh Nam tiếp tục hung hăng tự đắc chửi tới.
Nhìn thấy kiếm ý khủng bố đến vặn vẹo hư không của đám người này, Âu Chánh Nam và Độc Mễ Kim Tiền lập tức hiện ra trong mắt biểu tình bất ngờ.
Có điều, Sương nhi, Thiết Vô Danh, Tiểu Xá Bình, Vu Tiểu Sài, Âu Quyết, 5 người này thực lực thấp kém còn chưa thể chèo chống được cường đại kiếm ý, mỗi tên chỉ thả ra được 5 thành kiếm ý đã là cực hạn thân thể.
Chỉ có Nhan nhi, nàng nhờ có đan dược nhồi nhét mà vào địa cấp, bây giờ nhận được thập thành kiếm ý mới lại trúc cơ rèn lại nhân đan đúc ngược lại nhân trụ, không những thực lực tăng mạnh mà còn có thể đưa kiếm đạo luyện ra kiếm văn thần thông, giờ khắc này chỉ có mình nàng là bộc phát ra được tông sư cấp kiếm ý 10 thành, mười phần hoàn mỹ.
Kiếm ý này đã chạm đến kiếm chi áo nghĩa, uy năng đủ rạch phá hư không.
Có điều, lúc mà nàng nổi giận phát kiếm ý thì một bàn tay Thiên đã kịp đưa ra, không cho nàng phát tiết, bí mật của nàng cũng nghiễm nhiên vì hành động này của hắn mà nói ra tất cả.
Nhan nhi hơi xấu hổ e thẹn dấu mặt đi, có điều dưới lớp ngụy trang đi ngược này của nàng thì thứ đẹp sẽ phản nghịch thành xấu.
Nhan sắc dưới lớp hóa trang này xấu đến khiến nam nhân rùng mình, Âu Chánh Nam lập tức ném tới ánh mắt chán gét, miệng phẫn nộ thét lên
”Tiện nhân xấu xí....cho ngươi 10 hơi thở thời gian, cút khỏi đây, không được làm bẩn mắt bổn công tử”
Có điều, hành động này của hắn là đảm bảo sau này sẽ trở thành hành vi đáng hối hận nhất trong cuộc đời.