“Tiêu ca, huynh có phải là nói tới tội ác chi thành không...”
“Uhm...còn có một nơi như vậy sao?”
“Có chứ...từ mấy trăm năm trước đã từng có một nơi như vậy, nghe nói nơi này là một tòa thành trì hỗn loạn nhất nhưng thực lực cũng cao nhất đáng sợ nhất, đến cả các quốc gia mạnh nhất cũng không dám hướng dã tâm mình tới nơi đó”
Doãn Lục Anh trí tuệ nói
“Uhm...vậy tại sao lại gọi là tội ác thành?”
“Tại vì nơi đó toàn ác nhân...tất cả các tội phạm từng bị các thế lực truy nã khi đến đường cùng đều tập trung về đây sau đó nghe nói là có một vị quân chủ thu dung họ, từ đó mà lập ra thành tội ác”
“Uhm...nếu vậy thì rõ rồi..”
“Tiêu ca...huynh đoán ra điều gì sao?” Doãn Kế Anh hỏi
“Mấy ngàn bộ xác thi tạp nham ở đây hẳn là cường giả thuộc tội ác thành...chỉ là họ không biết vì lý do nào lại kéo bầy kéo đàn đến đây chịu chết, tình nguyện làm pháo hôi cho người ta”
Một dàn kiến trúc mà nhóm người Thiên đi qua đa số đều đã trống trơn, thứ còn lại chỉ có xác chết và vụn gỗ.
Tất nhiên đối với Thiên thì thứ tốt hắn thu được cũng không phải là không có.
“Uhm...nơi này có vấn đề..” gian thư phòng mà họ đang đứng nhìn thì không có gì đáng chú ý nhưng trong cái bình thường lại lại ẩn chứa một loại lực lượng huyền bí và giao động không gian vô cùng cẩn mật mà e rằng nếu là người khác nhất định sẽ không nhận ra.
“Vấn đề...có vấn đề gì sao?” Doãn Kế Anh mân mê miệng nhỏ
“Uhm...trận pháp nơi đây cao minh hơn ở chỗ khác rất nhiều, giao động không gian, giao động lực lượng lại cực kỳ bé nhỏ...nàng nói xem có thể bình thường không?”
“Ah...huynh nhìn ra được cả những điều này sao...sao ta không thấy gì cả”
Thiên gõ đầu nàng 1 cái mắng.
“Nàng là một con mèo chỉ biết ỷ lại...nơi chết người này cũng chỉ như nơi dạo chơi của nàng thôi thì lấy gì mà thấy được..”
Doãn Kế Anh xoa xoa trán mon men nhìn theo hành động kỳ lạ của Thiên.
Chỉ thấy hắn chậm rãi dịch bước chân 6 bước nhỏ qua bên trái, 5 bước bên phải sau đó đi thẳng 10 bước kế tiếp lại đưa tay nắm vào không khí rồi xoay người về sau 2 vòng.
“Cọt cà cọt kẹt... “ một âm thanh lạ kỳ vang lên sau đó nguyên cái gian phòng nhỏ liền biến mất, mặt đất dưới chân hơi rung rinh một cái sau đó không khí tựa như bị bóc ra từng lớp không gian mờ ảo.
“Ah...thì ra là một cái ảo trận..” Doãn Lục Anh li kỳ la lên.
Không sai, quả thật là ảo trận, một loại ảo trận kết hợp với cơ quan thuật và không gian trận vô cao minh.
Có thể nói trong cả cái di tích này thì cái trận pháp ở đây là thuộc 1 trong 3 cái mạnh nhất và huyền bí nhất.
Ảo trận mất đi, không gian biến thiên khiến mọi thứ trước đây liền biến mất thay vào đó lại là một gian mật thất tối tăm.
“Không gian na di trận...thật diệu..” Thiên cảm thán, sau đó tay hắn búng một cái bật lên một ngọn lửa, nhưng ngay khi ngọn lửa nhỏ này lóe lên...toàn bộ không gian xung quanh liền chói lòa vô số ánh sáng lóa mắt.
Ánh sáng phản chiếu lại là một mầu vàng kim óng ả của vô số bảo vật lấp lánh.
Khi ngọn đèn trong tay Thiên đủ sáng để chiếu rọi tất cả thì lúc này cả đám đều ngây người ra như phỗng.
Kim ngân
Ngọc ngà...
châu báu
Đủ mọi loại sắc thái...mọi hình thức...mọi kiểu dáng
Bảo vật chia làm 4 phía, một phía xếp đầy kim tệ từng khối lớn chồng chất thành núi.
Một phía xếp đầy ngọc sức đủ loại hình dáng, lớn nhỏ không thiếu, tròn méo không ít, hào quang trong suốt lấp lánh tán xạ khiến người nhìn bị chóa mắt.
Một bên để kỳ trân dị bảo, kim loại, thú hạch, dược liệu...xếp thành từng hộp..từng hộp lớn nhỏ
Một bên lại xếp đầy bảo khí, thậm chí cả công pháp, trận pháp.
Không gian nơi đây rộng khoảng hơn nửa mẫu, tất cả đều xếp đầy toàn bảo vật, dưới nền nhà lại còn khắc một số trận pháp bảo tồn, nóc trần khắc không gian na di trận văn, bốn phía xung quanh khắc “bổn địa dung thiên trận” có thể hấp thu một tia vĩnh hằng bất hủ địa ý của trời đất về đây che dấu thiên cơ, bảo tổn vĩnh viễn những bảo vật bên trong.
Quy mô thật đủ làm người sợ hãi.
“Cạch...” Thiên rút một cây trâm cài xinh đẹp từ kho bảo khí ra nghịch ngợm cài lên mái tóc Doãn Kế Anh làm cô bé này đỏ ửng đôi má xinh đẹp mềm mại.
“Đây là một món địa phẩm bảo khí ah nha...có thể xem là vật đính tình không?” Thiên làm ra biểu tình vô sỉ.
“Hứ...chỉ 1 cái trâm cài cũng đòi chiếm đoạt người ta...nằm mơ..”
“Ờ...vậy thôi, ta không tặng nàng nữa...ta tặng Minh Anh..” sau đó Thiên làm biểu tình chuẩn bị rút cây trâm ra làm Doãn Kế Anh hờn dỗi tránh né.
“Uhm....thích thì nói mồ nó đi cho rồi, khẩu thị tâm phi làm gì ah...haha”
Sau đó Thiên chọn một cái vòng ngọc tinh xảo và một đôi bông tai, tay hắn nhanh như chớp trong thời gian ngắn ngủi liền khắc vào đó 2 cái tụ lý nguyên sa.
“Uhm...2 nàng vẫn chưa có không gian bảo vật đi...đây là một cái vòng tay và một đôi hoa tai, đều là địa phẩm bảo khí, 2 nàng chọn đi..”
Doãn Minh Anh dịu dàng bước tới sau đó vươn ra cổ tay trái trắng ngần mịn màng như ngó sen, dụng ý rất rõ ràng.
Thật ra nữ nhân trong giới quyền quý thường có một quy luật bất thành văn đó là tặng nhau bảo vật quý.
Nam quý tộc sẽ tặng bảo vật cho nữ nhân thường hay để trong những chiếc hộp rất sang trọng, nếu nữ nhân đồng ý kết bạn với hắn sẽ đặt một tay lên hộp ngả ý vừa lòng.
Còn nếu nàng đưa cổ tay cho ngươi tự mình đeo vào sẽ đồng nghĩa với nàng đã lựa chọn ngươi làm bạn đời, việc đeo trang sức cho nữ nhân sẽ khiến việc đụng chạm da thịt là không thể tránh và một người con gái đã đồng ý cho nam nhân chạm vào thì cũng tương đương đã trao thân gửi phận cho hắn.
Tất nhiên là nữ nhân cũng có nhiều loại, mấy cái loại lăng loàn trát nết dâm dãng, phẩm hạnh thấp kém thì khỏi phải nói rồi
Thiên trong hoàn cảnh này lại vô tình hữu ý mà làm một hành động làm quen thân mật của quý tộc và hắn lại ngu ngu ngốc ngốc nhận lấy một lời đồng ý cao nhất.
Tất nhiên là hắn chẳng biết cái gì con mẹ nó quý tộc lễ nghi, cái gì nam nữ chạm da thịt là đồng ý, lại càng chẳng biết cái gì người ta có đồng ý hay không....cứ như vậy là xong xuôi hốt một mẻ 3 vị mỹ nhân tuyệt thế về nhà mà không hề hay biết.
Thiên khéo léo đeo cái vòng tay vào cho nàng sau đó cầm đôi dây chuyền đi tới chỗ Doãn Lục Anh.
Doãn Lục Anh sớm đã gỡ đôi dây chuyền mộc mạc trên tai, khi Thiên bước tới nàng nhẹ mỉm cười ghé tai để hắn đeo vào.
Bình thường Doãn Lục Anh không xinh đẹp bằng 2 em, trên người chỉ nổi trội nhất là một cái duyên từ đôi má lúm nhỏ, đôi răng khển khả mị nhưng bây giờ đeo vào đôi bông tai này nàng liền như thay đổi thành người khác.
Bình thường nàng vì biết mình phải lấy nhị hoàng tử Hoàng Chiếu nên chán nản chẳng muốn trang điểm, sắc diện lại lạnh nhạt vô thần, bây giờ thì khác.
Nàng tâm lý được giải khai, miệng cười duyên dáng, nét hiền dịu yểu điệu bộc lộ, quả thật là đẹp không thể xiết
“Uhm...thật là đẹp..” Thiên nói một câu từ tận đáy lòng
“Ay za...2 người nha...làm gì mà liếc mắt đưa tình nhau dữ vậy, có biết là nơi đây rất nhiều người nhìn vào không?”
Giọng Doãn Kế Anh chua chua vang lên.
“Hihi...bộ nàng ganh tỵ sao...xấu tính nha”
“Hứ, ai mà thèm..”
“Uhm...bây giờ các nàng đã có không gian chứa đồ, giúp ta dọn dẹp chỗ này đi..”
“Tiêu ca...di tích này là huynh tìm ra, cả gian mật thất này cũng là huynh tìm, công sức đều là một mình huynh bỏ ra cho nên tất cả đều sẽ là của huynh, bây giờ tỷ muội ta sẽ giúp huynh cất giữ nó, chờ khi về Dương phủ ta sẽ....” Doãn Lục Anh dõng dạc nói.
Nhưng mà nàng còn chưa nói xong đã bị bản mặt đê tiện của hắn làm cho ngậm miệng
“Uhm...còn chưa về nhà chồng mà đã biết suy nghĩ cho phu quân rồi...không tệ đi...”
“Huynh....” Doãn Lục Anh đỏ bừng mặt. Nét xinh đẹp dịu dàng khiến người lâm vào mê muội
“Hahaaha....thôi như vầy đi, số châu báu, kim tệ kia ta sẽ lấy hết, đám tài liệu này ta cũng lấy hết, còn mớ bảo khí bảo vật này thì giao cho Doãn gia các nàng...ok”
“Ơ nhưng mà...”
“Nhưng mà cái gì nhưng mà...”
“Nhưng mà....ok là cái gì?”
Thiên đưa tay lên vuốt mặt một cái rồi mới ra tay phổ cập tri giáo dục đối với các nàng.
“Uhm...Tiêu ca, ở đây nhiều thứ tốt như vậy, huynh sao không chọn vài món bảo khí cho mình dùng ah...ta thấy huynh còn chưa có gì hết”
“Bảo khí bình thường đối với ta chỉ là vướng tay chân mà thôi”
“Vậy huynh cần là bảo vật kiểu gì...phẩm cấp ra sao”
“Ta sao....ta thích thứ ta tự luyện, còn phẩm cấp gì thì khó nói lắm..”
Thiên vừa nói vừa lật lên từng món bảo khí xem xét xơ qua rồi lại đặt xuống, Quy Nguyên Thụ tự hành thu thập thần thông trong vào thân cây rồi nhú ra những chiếc lá non nhỏ xíu.
172 món địa phẩm bảo vật, tất cả đều không có một thứ Thiên cần.
“Uhm...đây là..” Thiên cầm lên một cây rìu mầu đen thui trông thật bình thường đến cực điểm không khác gì một cây rìu bổ củi bình thường nhưng mà khi hắn nhìn vào chất thép liền thấy ngạc nhiên, sờ tay cầm vào liền cảm thấy trĩu nặng xuống, tròng mắt củ hắn lập tức toát ra ngạc nhiên khiếp sợ.