Một nhóm người mà Hoàng Siêu dẫn vào là có tới gần 200, nhưng tới bây giờ lại chỉ còn..vẻn vẹn có 52 người.
Số còn lại đã bị ảo trận mài mòn và lạc vào bình nguyên mật địa mất tích, 52 người mà Hoàng Siêu tận lực cứu đều là tinh anh ưu tú nhất không những tu vi cao mà khí vận còn lớn.
Có được một nhóm người này tụ tập, khí vận to lớn tập trung về một mối sẽ hữu ích hơn nhiều so với một đám ô hợp tụ tập và với luồng khí vận này, đế vương công của Hoàng Siêu sẽ có thể phát huy ra được công dụng to lớn, thủ đoạn bảo mạng cũng nhiều hơn.
Chỉ có điều mặc dù trí tuệ của hắn viễn siêu thường thân nhưng vẫn còn quá non nớt trước nguy cơ trước mắt.
“Ầm...bành...” cực hạn hỏa hành lực lượng ở đây cuồng bạo kinh người, một tên tinh anh công tử dẫn đầu không chịu nổi khí áp bị chấn ngất xỉu.
“Công tử...hỏa áp ở đây thật quá mức khắc nghiệt đi, ngài xem làn da ta...bỏng rát hết rồi ah” Lục Hàn mang theo một thân mồ hôi ướt đẫm áo dài để lộ ra vòm ngực ướt át cao vút chạy lại Hoàng Siêu tố khổ.
“Công tử...nếu cứ tiếp tục như thế này e rằng không ổn, ta tu luyện băng thần thông...không chịu nổi hỏa áp ở đây”
“Hừ....một đám phế vật” giọng Hoàng Siêu khắc nghiệt vang lên.
Nói xong trên người hắn bộc phát ra hơi thở đế vương sau đó chiếc hồ lô vàng trên ngực áo lấp lóe, một hư ảnh thanh kiếm nhỏ hiện ra kéo theo một long ảnh uy nghiêm thoát ra.
“Là thiên tử kiếm...thì ra công tử đã nhận truyền thừa Thiên Tử Kiếm, Hồ Lô Vương cũng không phải dưỡng kiếm hồ bình thường mà là Thiên Tử Dưỡng Kiếm Hồ”
“Hèn gì công tử có thể một thân ngự 12 thanh địa kiếm uy lực lớn như vậy....thì ra là ngài đã sớm thu được Thiên Tử Kiếm, lấy Thiên Tử Kiếm thì có thể ngự được cả bách kiếm ah...”
“Công tử đã nhận truyền thừa đế vương...chờ ta quyến rũ được hắn sẽ là hoàng hậu, Lạc quốc này còn không phải một nửa đã là của ta...”
....
Ngay lập tức một đám con người mang theo dục vọng bắt đầu trù tính mưu cầu trong đầu mình.
Long ảnh từ Thiên Tử Kiếm vừa ra liền tự động quây tròn một đám người vào trong sau đó dẫn động khí cơ từng người nhập vào long thân hợp lực lượng mọi người lại thành một tổng thể.
Hỏa áp lập tức liền giảm đi, tốc đôn đám người này liền nhanh hơn.
..........
Cùng thời gian đó Dịch Kiến Hành cũng đi theo một lối đi khác đã tiến vào được di tích, đối diện với một đám xác thi và một tòa kiến trúc to lớn hoang tàn.
“Crắc....Phụt...” bị một trận pháp khủng bố trấn áp khiến hắn không ngừng hộc máu vận dụng mọi thủ đoạn bứt ra.
“Ầm..ầm..ầm...” 5 đạo độc trùng hợp nhất bộc phát ra uy năng to lớn, Độc Hồ Lô bộc phát hào quang cực hạn.
“Ầm....rắc...” độc lực hủ hóa phủ một mảnh đất thành mầu xanh biếc
“C...Rắc....phụt..ầm” phun ra một ngụm máu tươi Dịch Kiến Hành liều mạng thiêu đốt huyết dịch bứt ra ngoài nhưng trên Độc Hồ Lô lại sinh ra một vết rạn nhỏ.
Nhìn cái hồ lô trong tay, Dịch Kiến Hành đau lòng vội vàng truyền vào độc lực chữa trị nhưng hiệu quả rất kém.
....,.
Tại một nơi khác.
“Gầm....grào....ầm..ầm...ầm...” một tiếng quỷ khóc sói tru và âm thanh phá hoại vang lên, bên trong là một đạo huyết quang mầu đỏ máu xen lẫn hắc khí man rợ hiện ra từng đạo hư ảnh quỷ vật ma nhân hóa thành lớp lớp quỷ hung không ngừng cào cấu phá vỡ cái gì đó.
“Ầm....bành....bành....ầm...” trận pháp quang tráo mạnh mẽ tới cỡ nào nhưng không ngờ vẫn bị kinh khủng huyết sát ma lực này cạo phá mài mòn
Ở bên ngoài, một vị nam tử trung niên thuộc Dương gia chủ mạch sợ hãi cảm thán.
“Haiiii...cũng may là có tên ma vật này dẫn đường ah...chất nhi, ngươi cố gắng lên...ta sẽ cổ vũ cho ngươi...” miệng thì nói thế nhưng Dương Phàm lại biểu lộ ra vẻ mặt vô cùng hả hê lẫn vui sướng.
Nhìn thấy cách vị trí Dương Bân phá trận pháp kia tới tòa lâu đài di tích chỉ còn một khoảng ngắn, ông ta liền không chút thương cảm nhìn Dương Bân thêm một lần, chân sải bước liền nhìn hắc khí áng chừng phạm vi trận pháp sau đó ngự không bay qua đầu hắn tiến vào trong.
“Hahahahaha...di tích này...còn không thuộc về ta thì ai....hahahahaha...” sau đó ông ta ưỡn ngực kiêu ngạo bước tới trước.
Nhìn thấy cửa vào còn có thêm mấy bộ thi hài tàn khuyết ông ta chán gét khinh bỉ đá chân hất mấy bộ xác thi này ra rồi tâm trạng kích động tiến vào.
Đáng tiếc....ông ta không qua được.
“Gào....gầm....” lập tức bước chân ông ta như bước vào một thế giới của ma quỷ, 30 đạo ma hồn máu me tàn khốc đã xông tới.
“Xẹt....ầm...” bị một đạo tia chớp lướt qua, ông ta không kịp phản ứng liền mạnh mẽ bị đánh bay, trên thân một kiện bảo giáp đã bị nghiền vụn.
“Ah....đây là...chết tiệt...trận pháp” sau đó lĩnh vực mở ra, dương khí hỏa hành nóng bỏng phun trào...
“Gầm...gầm...grao.....” ông ta mạnh nhưng trận pháp ở đây còn mạnh hơn, 10 đạo ma ảnh kia đều có thực lực không thua gì ông, chiến đấu lập tức rơi vào đường cùng.
.........
Cùng lúc này Vương Thiên Sầu từ một bụi cây cũng chậm rãi hiện ra, toàn thân biến từ trạng thái xanh biếc hệt như lá cây rồi chậm rãi tan biến hóa thành một dòng cát vàng nhẹ nhàng trườn theo vô tận hỏa diễm sa mạc mà tiến tới, một mình hắn tựa như một dòng dung nham chảy đi tốc độ không nhanh nhưng lại ổn định hơn nhóm người đại hoàng tử rất nhiều.
Ở phía sau hắn là đám người tam hoàng tử Hoàng Chung vô cùng an ổn đi tới tựa như tất cả đều đã biết trước, chỗ nào cần né chỗ nào cần tránh đều khéo léo tách ra. Điều đó khiến nhóm người với chỉ 6 người này lại an nhiên tiến tới trước nhất đã tiếp cận một góc khác của di tích rồi luồn qua khe hở những trận pháp tàn phá đến một gian kiến trúc khác.
Dễ dàng đến không thể tin, thậm chí tới 1 mạng người ngã xuống cũng không có, tốc độ này thậm chí còn nhanh hơn cả nhóm người Hoàng Siêu và lại càng dễ dàng, nhẹ nhõm hơn nhiều so với nhóm Hoàng Chiếu.
Nếu như Hoàng Siêu, Hoàng Chiếu mà nhìn thấy cảnh này e rằng cũng sẽ không thể tin nổi vào mắt mình.
Điểm đáng nói đó là cùng với sự điềm tĩnh của Hoàng Chung đó là 5 tên cận vệ bên cạnh đều có chung một sắc thái trầm tĩnh lẫn tự tin, giống hệt như họ bây giờ và lúc nãy khi chưa tách ra là 2 con người khác nhau hoàn toàn vậy.
“Công tử, mật tàng trận pháp Thiên Trận Môn năm xưa hẳn là đã bị người đó lấy đi....chỉ là...”
“Hừm....không đâu, nếu Thần Mộc Tông mà đạt được vật đó thì đã sớm xưng bá thiên hạ từ lâu, còn cần gì phải phát tán công pháp tìm nhân tài trận đạo chứ” Hoàng Chung mập mạp chất phát nhưng lời nói lại như chém đinh chặt sắt.
“Vậy ý công tử là....”
“Kho báu đó....vẫn còn lại ở đây” Hoàng Chung Khẳng Định
“Ah...nếu vậy, không lẽ....nô tài hiểu rồi, Thần Mộc Tông khắp nơi tìm nhân tài trận đạo đúng là để tìm bí mật trận đạo nhưng đây toàn bộ chỉ là bí pháp trận môn tìm được trong kho sách bí kíp Thần Trận Môn ta mà thôi”
“Uhm...công tử, chờ lấy về được mật tàng khổng lồ đó cùng với vật kia, ngài có nên...” tên nô tài này làm động tác chém xuống
“Không cần...Hoàng Chiếu chỉ là một tên không ra gì, không ảnh hưởng toàn cục, còn tên Hoàng Siêu đó...tuy có chút phiền phức,...nhưng mà không đáng ngại”
“Chờ ta vững lập căn cơ, lập lại thiên trận môn, luyện thành thần công sẽ lấy hắn làm bàn đạp, cướp đoạt khí vận Lạc Quốc này tấn thăng thiên cảnh....Đó sẽ là ngày Thần Mộc Tông...bị...xóa bỏ”
...,.........
Hướng đi của Hoàng Chung chính là thẳng một mạch tới vị trí gian mật thất mà Thiên đang thu thập, cũng chính là kho báu mà vạn người nhớ tới.
Chỉ là đối với Thiên thì cái danh “kho báu” cũng chẳng qua chỉ là mấy đồng tiền lẻ, vật ngoài thân mà thôi.
“Long xà đằng, tiêu văn quả, lục sắc hoa...” một kho dược liệu toàn bộ đều là những vị thuốc quý giá lần lượt bị Thiên thu thập trồng vào yêu giới điệp.
Sau đó là các loại khoáng sản, tinh kim lần lượt bị hắn xem qua.
“Uhm....không ngờ là ngay cả Hàng Phổ Cửu Chuyển Kim cũng có, còn có cả Tinh Vân Sa, Mộc Long Hạch....tốt...”
Thiên kích động thu thập tất cả chúng vào túi, lúc này nguyên cái kho tài liệu cũng chỉ còn lại 3 cái hộp cuối cùng.
Sở dĩ hắn xem tới chúng cuối cùng là vì mỗi hộp đều được đính liền với trận pháp bảo hộ, trận pháp này thậm chí còn là mấy cái địa phẩm trận văn chồng chất lên nhau liên thủ phong lại.
Đồng thời ngay cả trên cái hộp cũng là đầy phù văn phong cấm khắc họa, hơn 10 lớp thánh trận bảo hộ..vật được cất kỹ bảo quản tới cỡ này thì sao có thể là vật tầm thường cho được.
Thiên tiến tới chiếc hộp thứ nhất bắt đầu chuẩn bị phá trận.
“Ah...Tiêu ca, ở đây có một quyển bút ký...oh, mà huynh đang làm gì vậy..”
“Cạch....tách...tách...” Thiên thò bàn tay không nặng không nhẹ chụp tới, từ lòng bàn tay hắn không ngừng sinh ra những hoa văn kỳ lạ hóa thành từng dòng ký tự phù văn trào vào trong trận pháp đồng hóa nó.
“Cạch....” trận pháp biến mất, chỉ còn lại chiếc hộp trên tay Thiên
Lúc nãy 3 nàng Doãn Kế Anh cũng tới tò mò xem.
“Tiêu ca...đây là vật gì sao lại bảo vệ kỹ như vậy ah”
“Để ta mở xem mới biết được...”
Thiên vận lên phù lực hóa thành 3 mầu xanh, đỏ, trắng sau đó “pặp...pặp...pặp...”vỗ 3 cái vào hộp, cái trận pháp bao quanh liền chậm rãi tán đi một mỗ hổng.
Ngay sau đó, một trận nhiệt lực băng hàn đến tận xương tủy linh hồn liền truyền tới