Giữa trung tâm hố sâu, một nhân ảnh mở lớn mắt ngơ ngác nhìn đôi tay của mình một cách không thể tin.
“Phu quân...chàng sao rồi..”
Tựa như bị đánh thức từ trong mọng, Doãn Thiên Quân lập tức giống như phát điên.
“Ah.hahahahahahahahhaah...hahahahahahahahahaa...lực lượng này...lực lượng này..thật không thể tưởng nổi....50 vạn tinh...hahahahahahahha...50 vạn tinh, trong địa cảnh từ nay...ta vô địch....hahahahahaha...”
“Cha...chúc mừng cha...”
“Chúc mừng cha...”
Lúc này, Bá Chương không nhịn được nuốt vào một ngụm nước miếng, vừa nãy hắn đạt được 8 vạn tinh lực lượng cực hạn địa cảnh đã tự thấy mình có chút căn bản đáng kiêu ngạo nhưng mà bây giờ nhìn Doãn Thiên Quân hắn liền không còn chút nào suy nghĩ đó nữa.
Ánh mắt nhìn tới Thiên liền nóng bỏng hơn bao giờ hết.
“Quả nhiên là thần nhân...trở tay một cái liền tạo ra một nghịch thiên cường giả...người như vậy, dù ta chỉ làm người hầu của hắn thôi cũng mãn nguyện”
Cùng suy nghĩ này cũng đến với Doãn Thiên Nam, đồng dạng ánh mắt hắn cũng nhìn tới Thiên nóng bỏng như thần nhân.
Một đạo tia sáng vụt tới, Doãn Thiên Quân cẩn trọng nghiêng mình cúi đầu.
“Tiêu huynh đệ...thật không biết cảm tạ ngươi thế nào”
“Cảm tạ thì không cần, người là cha Tiểu Anh thì cũng như cha ta, với lại ta còn không muốn hợp tác của chúng ta sẽ bị một đám ruồi muỗi làm phiền”
Thiên vừa nói, ánh mắt lại như hữu ý vô ý nhìn lên bầu trời
Doãn Thiên Quân cũng bị ánh mắt này sinh ra chú ý, bất chợt hắn nhậy cảm phát hiện ra 2 luồng hơi thở ẩn dấu rất sâu đang quan sát mình, trong lòng bất chợt lạnh lẽo, sát khí cuồng bạo nổi lên.
“Chỉ là 2 con ruồi mà thôi, không cần bận tâm...” giọng Thiên bình thản vang lên làm Doãn Thiên Quân nén lại lửa giận thu lại sát ý.
“Bất quá...ta thật không thích bị người dòm ngó, Huyết Sát Các này...nếu còn lần sau...hừ..”
Ở 2 nơi bí mật, một âm thanh hộc máu vang lên sau đó 2 bóng dáng liệng khiệng biến mất, bầu trời liền triệt để yên tĩnh
Thiên lại nhìn qua Doãn Thiên Nam nói.
“Doãn nhị thúc, thúc giúp ta tìm chút vật liệu đó đi...có cơ hội ta sẽ trợ giúp thúc một chút”
Doãn Thiên Nam trong lòng run lên, một cảm giác vui sướng dâng lên
“Bá Chương...”
Bá Chương lập tức quýnh lên.
“Chủ...chủ nhân...”
Bây giờ hắn đã căn bản không dám gọi một câu Tiêu đệ như trước nữa, thái độ lập tức như nô bộc cung kính.
Thiên cũng mặc định cho cách xưng hô này của hắn.
“Ngươi tu luyện là hàn băng kiếm đạo, nhưng căn cơ còn rất yếu..”
Thiên lấy ra một tấm “băng kiếm linh phù” đưa cho hắn.
“Luyện thành bản mạng đi...ta cho ngươi 1 tháng để tăng gấp 5 lần chiến lực lên”
“Tạ...chủ nhân..”
“Uhm...Doãn bá bá, Dương gia ta kinh tế hơi kém, căn cơ mỏng...mong Bá giúp đỡ nhiều hơn”
“Tất nhiên, con là bạn Tiểu Anh nhi thì cũng như con ta...Dương gia của con cũng như thân nhân của ta”
Một câu này của Doãn Thiên Quân rất rõ ràng, đó là đồng ý chuyện hôn nhâ hắn và Doãn Kế Anh, đồng thời cũng là mở đường cho hươu chạy.
“Uhm...đây là 100 chiếc túi không gian và 30 món không gian pháp bảo, lần này nhờ Doãn Minh Hội giúp ta bán đi”
“Tiêu nhi...con nói thật sao...nhiều như vậy”
“Uhm...với lại, Nam thúc...ngài có thể cho ta...ứng chút tiền được không, ta bây giờ...quả thật là cơm không đủ ăn, đáng thương lắm ah”
“Hahahahaha...được..tốt...”
Thiên nghịch ngợm nắm tay Doãn Kế Anh kéo kéo.
“Đi chơi không?”
Doãn Kế Anh trợn mắt hung hăng lườm hắn một cái.
“Hừm...rủ người ta đi chơi mà nói chuyện kiểu đó hả, bộ một câu ngọt ngào cũng không có sao”
“Không có...không muốn đi thì thôi, làm gì mà hung hăng với ta như vậy, bộ...4 ngày rồi mà cái kia...chưa hết sao”
“Cái kia...là cái gì...” Doãn Kế Anh hoài nghi.
“Là...cái đó...cái...con bà nó, thôi khỏi đi. Móa”
Trong lòng Thiên thầm mắng “cô bé này...kinh nguyệt dài thế”
“Hi...đại tỷ, nhị tỷ,..đi chơi không, ăn mừng tỷ thoát khỏi tên cặn bã Hoàng Chiếu đó”
“Phải rồi, Tiêu ca...ta muốn ăn món ăn huynh nấu, mấy ngày nay rồi ta vô cùng tưởng nhớ ah”
“Nàng không lo tu luyện, suốt ngày tưởng nhớ gì đến ta..”
“Hứ, ai thèm nhớ huynh...ta nhớ nồi thịt của huynh, nghe rõ chưa”
“Ờ...muốn ta nấu cho ăn mà tỏ thái độ như vậy sao...không thể nhẹ nhàng một chút, cười nhiều một chút sao...có biết là ta rất dễ bị tổn thương không?”
........
20 phút sau
“Aiiii...ta nói nha, tại sao phụ nữ các nàng làm cái gì cũng lâu vậy ah...có hay không suy nghĩ đến cảm nhận của ta một chút”
“Tiêu ca ca...huynh có biết là mấy tên nam nhân theo đuổi nhị tỷ ta có khi phải chờ 2 ngày mới được gặp mặt không...huynh chỉ chờ có 20 phút đã được cả 3 đại mỹ nhân cùng di giá cùng huynh đi chơi, huynh còn phàn nàn cái gì nữa”
“Haiiii...ta thua...loại lý lẽ này ta cãi không lại, bây giờ ta chỉ muốn đi thật nhanh rồi về căn phòng ấm áp an toàn của ta thôi, nữ nhân bên ngoài thật quá nguy hiểm”
“Xuy...phốc..” cả 3 mỹ nữ đều cười phun, xinh đẹp như nhân gian tiên cảnh.
Thiên thoáng chốc liền ngây ngẩn cả người trong lòng thầm cảm thán “doãn gia này thật là cái ổ hô li ah”
Doãn Kế Anh ném cho hắn một cái hạt cây mầu xanh lớn bằng ngón tay.
“Uhm...đây là...”
“Là hạt giống Tiên Thụ, nghe nói huynh luyện Thần Mộc Công mà”
Doãn Kế Anh ngoài miệng chua ngoa nhưng trong lòng lại chu đáo.
“Uhm...ta nhớ trong một lần đấu giá có sót lại một hạt mầm Tiên Linh Ma Hoa, nghe nói nó là một trong 10 loại tuyệt thế kỳ hoa trong thiên địa, bất quá không có ai làm nó đâm mầm được...tiêu ca, huynh là người đại tài hẳn là sẽ giúp nó mọc thành cây...Minh Anh chúc huynh thần công sớm thành.
Doãn Minh Anh có giọng nói mềm mại ngọt ngào như thấm vào ruột gan lại thêm dáng người lung linh e lệ khiến Thiên nghe mà không dứt ra được mơ mọng.
Lúc này Doãn Lục Anh cũng tiến tới đưa ra một hạt giống.
“Tiêu ca...ta nghe nói Thần Mộc công cũng không hạn chế số lượng hạt mầm, đây là một hạt liên tử cũng là một trong 10 loại kỳ hoa rất xinh đẹp...tiểu muội xin tỏ lòng cảm tạ huynh đã chữa bệnh giúp cha muội lần này”
Trong 3 vị tỷ muội thì Lục Anh không có nhan sắc mỹ lệ như 2 em gái nhưng trên thân lại thuần một sắc trang nhã hiền dịu mà cao quý, là người có duyên nhất.
“Uhm...vậy ta nhận, đa tạ..”
Cầm 3 cái hạt giống trên tay, Thiên không hề chê bai hay xem thường, ý niệm vừa động liền đưa 3 hạt này vào 3 hạt phân tử trên 3 đầu móng tay bên trái, nghiễm nhiên hoàn thành bước thứ nhất trong thần mộc công chỉ trong chốc lát.
Đối với hắn thì những món quà chân tình như thế này là quý giá nhất, đặc biệt là quà do mỹ nữ tự mình chọn lựa và trao tặng, cả đời hắn cũng chưa từng có ah
Trước cặp mắt sợ hãi của mọi người 3 hạt giống cứ như vậy liền dung nhập vào thể nội sau đó hấp thụ lấy năng lượng mà mọc mầm nảy rễ.
Tiên thụ mà Doãn Kế Anh tặng đâm mầm liền hóa thành một gốc cây non sinh cơ bừng bừng.
Tiên Linh Ma Hoa cũng mọc thành một gốc cây nhỏ nhỏ, gai nhọn móc ngược, cành lá mơn mởn, hương thơm nhàn nhạt phát ra.
Liên tử kia lại mọc ra một cái lá sau đó hấp thu thủy nguyên lực từ môi trường tự dưỡng thành một cái thủy hồ nhỏ trên tay Thiên mà mọc mầm, khí tức thánh khiết êm đềm liền tỏa phát.
“Uhm...liên hoa này, thật phù hợp để luyện phật đạo ah, rất phù hợp với Bạch phân thân”
“Còn bông Tiên Linh Ma Hoa thì...lại hợp với Hắc phân thân”
“Chỉ có gốc tiên thụ kỳ lạ này ah...thần dị vô cùng, chờ theo dõi thêm”
“Minh Anh muội ah...Tiên Linh Ma Hoa này....nàng, có biết tác dụng phụ của nó không vậy...” mặt Thiên méo xệch thành cái bánh bèo, thân thể lập tức nóng lên giống như ăn xuân dược.
“Ta...ta chỉ nghe nói, nam nhân thì nên chọn nó...còn nguyên nhân...ta”
“Ách....không sai, loại tiên hoa này có thêm một chữ “ma” đúng là không sai...là thứ thích hợp cho mấy tên 5 thê tứ thiếp, ách...”
Phía dưới, một cái “lều” tự động dựng lên làm Thiên ngượng chín mặt vội vàng khép chặt lại 2 chân.
3 vị mỹ nữ thấy cảnh này lập tức rơi vào lúng túng đỏ mặt, đặc biệt là Minh Anh, nàng thật không biết nên dấu mặt vào đâu.
“Chết tiệt, nhị thúc thật xấu xa không ngờ lại bày cho ta làm chuyện hư đốn bậc này..”
Tiên linh ma hoa này sở dĩ lọt vào trong thập đại kỳ hoa Thiên Phù Giới, là vì nó có 2 loại năng lực “tiên” và “ma”
“Tiên” sẽ khiến nam nhân trở nên càng thêm phong thần tuấn ngọc, tiên phong đạo cốt đẹp trai đến hút hồn, nữ nhân càng thêm vũ mỵ phiên thiên xinh đẹp như tiên giáng trần.
“Ma” lại khiến nam nhân trở nên dâm đãng, nữ trở nên cuốn hút khó cưỡng, nóng bỏng hấp dẫn, và đặc biệt là chuyện phòng the sẽ vô cùng tuyệt vời, nguyên âm dồi dào, hương thơm ngạt ngào, nước tuôn dạt dào.
“Ách...Minh Anh, nàng xem...phải chịu trách nhiệm với ta ra sao đây...không xong, thân đồng tử của ta..lần này e rằng...nguy hiểm”
“Ah...Tiêu đại ca, bây giờ làm sao...không được, để ta đi tìm nhị thúc hỏi” Doãn Minh Anh quá ngượng ngùng, nàng vừa xấu hổ mà vừa hận nhị thúc xúi bậy, quan trọng là bây giờ nàng nghe thấy 2 chữ “trách nhiệm” mà Thiên nói ah.
Nhìn đũng quần của hắn như vậy, nàng biết làm sao để chịu trách nhiệm đây, bí quá nàng chỉ thể kiếm cớ trốn đi
“Ách...vô ích, ta có cách...”