Giới Thần

Chương 312: Chương 312: Vọng Nguyệt​




Cô bé 15 tuổi mù quáng mới chớm yêu như Thu, nếu như dùng từ "yêu quá mà khờ" thì hơi quá nhưng nếu dùng từ "ngây thơ trong tình yêu" thì lại không đủ

Quan niệm hiện đại là nam đơn thiếp, nữ một chồng...quan niệm người việt nam trung trinh lại càng là truyền thống khắc sâu trong xương cốt

1 người con gái xinh đẹp ưu tú và lắm ong bướm vây quanh như Thu, thế gian có thể nói là hiếm thấy

Nhưng cô lại thuộc mẫu người trung trinh, cổ hủ và giữ mình vô cùng. Người như vậy làm sao có thể chấp nhận được việc chung chồng với ai khác

Nhưng mà thủa mới yêu đẹp đẽ đó, cô gái 15 tuổi này lại rất ngây thơ bỏ qua được việc này

Tựa như 1 sự thần kỳ trong cuộc sống vậy...không có gì là không thể

Thiên vẫn dịu dàng dắt Thu chậm rãi đi bộ trở về, bàn tay nắm chặt bàn tay...con tim vẫn đập cùng con tim

Trái đất này vẫn xoay, và đôi tình nhân vẫn yêu nhau giống như chưa từng có 1 người con gái khác xuất hiện

Thậm chí Thiên còn ngả ý sẽ tổ chức 1 cuộc gặp mặt cho 2 cô gái...

Thu thậm chí không hề từ chối...

Về đến nhà, gặp được 2 vợ chồng Hà Phàm đang ngóng sẵn ngoài phòng khách chờ 2 đứa, Thiên vẫn lễ phép chào họ

Ánh mắt 2 vợ chồng này nhìn thấy con gái, tựa như khẳng định được 1 điều gì đó. Nụ cười họ toe toét

"2 đứa ăn no chưa..."

"Dạ no..." Thu rất là tươi rói nói, làm như việc mới nửa ngày trước còn mưa dầm ướt gối là chưa từng xảy ra vậy

"Không no mới sợ đó...ahhhhh....đau...đau..." Thiên rất là ấm ức..nhưng mà nỗi khổ của hắn sẽ không bao giờ được trời đất thông cảm

Đôi nam nữ lên phòng, lần này Thiên rất là không có ý tốt nằm lì lên giường Thu chờ cô buông màn...sau đó...trước sự phản kháng dữ dội của cô...hắn hôn cô thắm thiết...sau đó lại phản kháng dữ dội...hắn ôm cô....và rồi... ngủ...

Quan hệ đã xác định...Thu phản kháng cũng vô ích...trước lúc lên phòng, lúc mà Thiên nói ru ngủ cho Thu, hắn đã nhận được cái nháy mắt rất...rất dâm tiện...àh không... rất là dễ hiểu của Hà Phàm...lệnh cha vợ khó cãi...hắn đành hi sinh...ôm mỹ nữ ngủ 1 đêm thôi

Khách sạn Thiên tâm, diễm cũng đồng dạng nhận được sự ôm ấp yêu thương của phân thân Thiên.

Trong linh tú cung cũng vậy

Trời đêm đầy sao để lại cho nam nữ họ 1 buổi tối thật là bình yên và hạnh phúc.

..........

Nguyệt hằng cung...

Tiểu khiết cũng đang ngồi nói chuyện với Thiên....bây giờ, cô rất thích được nói chuyện với hắn, chẳng biết từ khi nào

Cứ cách 1 ngày mà hắn không tới, cô cảm thấy thiếu đi cảm hứng để làm việc....hôm qua Thiên đã đi, hắn đi 1 lần là suốt 10 ngày( 1 ngày bên ngoài đó)

10 ngày đó, cô thật là khó vượt qua, tu luyện cũng không được, nói chuyện phiếm cũng chán...nghiên cứu đại đạo cũng không vô

Hôm nay hắn vừa tới, cô giống như bắt được vàng...suốt từ nửa ngày trước tới giờ cô không cho hắn rời khỏi tầm mắt cô 1 bước

"Anh...em cảm nhận được hơi thở của cha mẹ..."

"Ờ...còn xa lắm không..."

"Chắc đã tiếp cận được hệ mặt trời rồi....nếu nhanh thì mất 1 ngày, còn chậm thì 2 ngày nữa là sẽ tới...hihi.."

"Uhm...cha mẹ em có thực lực gì..."

"Giống em bây giờ.."

"Huyền tiên trung kỳ..."

"Uhm..." tiểu khiết đưa ánh mắt kích động nhìn Thiên...

Niềm vui đến quá nhanh...cô ấy dù là 1 tiên nhân nhưng vẫn không thể khống chế được cảm xúc

Vô tình, ánh sáng nguyệt hằng cộng thêm nguyệt chi đạo khiến cho sắc đẹp của cô đã đẹp lại càng thêm đẹp....đã lung linh lại càng thêm lung linh. Thuần khiết mà hấp dẫn tới khó cưỡng

Gặp thêm tên khốn này, 1 bên thì ôm Hà Thu, không mần ăn được gì, 1 bên ôm Diễm cũng không mần ăn được gì

Thiên nhe hàm răng nanh....

Mỹ nữ trước mặt...thiệt là ngon lành ah

"Anh cười cái gì.....ê...sao giọng cười anh..." còn đang vui vẻ thì bất chợt cô thấy tên khốn này nhìn cô bằng ánh mắt long lanh...nụ cười mỉm có vẻ...không dáng yêu....ngược lại còn hơi...đê tiện chút

"Hehehehe...sao...giọng cười sao..."

"Anh..." chưa nói xong thì bàn tay cô đã bị Thiên nhanh như cắt chụp lấy...

".....heheeheh...."

"Anh mau buông..." tiểu khiết e lệ không dám nhìn hắn

Thiên rất là đê tiện kéo mỹ nữ này vào lòng...mắt hướng về trăng sáng...lòng lại giữ mỹ nhân

Thế gian...có phải đẹp cũng chỉ ở phút này...trời đất sinh diệt...không ảnh hưởng lòng ta

Thiên lặng lẽ ôm lấy cô, đặt cô vào lòng, đưa vòng tay lướt qua làn da, hít lấy hương thơm dịu nhẹ trên người mỹ nữ

Hắn không hề ra tay chiếm đoạt...không thô lỗ...không cường hoành

Nhưng mỹ nữ trong lòng cũng không hề phản kháng...2 người cứ như vậy thuộc về nhau

..............

Yêu giới

Thiên đang nhẹ đứng trên 1 ngọn cây cao vút, dáng đứng hắn phong trần tay áo phất phơ

Đầu hướng về trăng sáng...lòng lại nhớ cố hương

Yêu giới trước đây giờ đã hủy, bao nhiêu cố gắng của hắn cũng đã tiêu tan....thứ còn lại bây giờ

Chỉ còn 1 mảnh tưởng nhớ vô hạn

Lần đó....cũng là ngày ánh trăng đó kéo cao và tròn như thế này

Người con gái như trong mơ đó.........cô ấy đến cuộc đời hắn....đến khi, hắn ngu ngơ, hắn ngờ nghệch....hắn để cho người con gái đó yêu hắn đến chết đi sống lại,...cô ấy...

cũng tại ánh trăng này đây, cô ấy đến bên hắn và bỏ qua tất cả sự rụt rè của con gái....cô ấy thổ lộ

cũng vào 1 đêm trăng sáng đó...cô ấy bị tiên giới bắt đi

và cũng vào 1 đêm trăng sáng...cô ấy dùng chiến đấu chặn đường cho hắn...cô ấy ngã xuống...tất cả đều là vì hắn

ngày đó, hắn cũng mới chỉ là 1 gốc đại thụ luyện thành sinh linh...yêu đạo hắn thai nghén qua mấy trăm năm vẫn chưa đạt đến giai đoạn đột phá....cô gái đó, chính là 1 con chim tu luyện trên thân hắn mà thành đạo

cô ấy sống và bám víu vào hắn...từ lúc còn nhỏ cho tới khi hóa thành 1 thiếu nữ biết e thẹn...rồi cô ấy yêu hắn....

nhưng mà hắn là 1 sinh linh cấp đế tu luyện chính là yêu đạo....hắn không thể không chứng đạo....nhưng hắn chứng đạo, tiên giới nhất đinh sẽ nước đục thả câu mà tru diệt mầm họa như hắn

và rồi....cái ngày trăng sáng đó....hắn thành đạo....hắn thành yêu tôn...nhưng đổi lại.....

người con gái đó đã vĩnh viễn lìa xa hắn...lời hứa kiếp sau gặp lại...cô ấy đã không làm được...nàng ấy, bị chính tiên hậu....đánh tan cả hồn phách...thiên mệnh và đại đạo...tất cả đều bị bà ta đánh tan thành mây khói

đánh tan luôn cả con tim băng giá của hắn....1000 năm yêu tôn, hắn chưa bao giờ ngừng nhớ tới thù hận đó...

tiên giới....đôi cẩu nam nữ đó, 1000 năm trước giết hắn không thành.

1000 năm sau họ lại giết hắn không thành

bây giờ, họ sẽ không cần chờ 1000 năm đâu, chỉ 100 năm...100 năm thôi, hắn sẽ trở lại...

ánh trăng chiếu lên vai...tâm tư hắn lại 1 lần lâm vào hồi ức

Sáo trúc đặt lên môi....âm thanh vang lên mang theo vô tận tưởng nhớ và bi thương liền tràn ngập khắp không gian

sáo trúc vi vu tới tận vô cùng nhật nguyệt....rung động tất cả tâm linh con người

âm thanh trong vắt giống như rót vào sâu thẳm nhịp đập con tim, thấm vào mạch máu...tấn công vào buồng phổi...ngắt quãng đi não bộ

Thế gian này tĩnh lặng đến mức không còn bất kỳ mầu sắc gì nữa...chỉ có 1 tiếng sáo vi vu vang vọng kéo dài suốt từ yêu giới cho đến các tinh cầu khác

Phía xa, Độc Cô Thanh Tuyền lặng lẽ rơi nước mắt nhìn bóng lưng hắn

Bên kia, Bạch Hân Nhiên xinh đẹp lung linh cũng rơi nước mắt nhìn bóng lưng cô độc của hắn

2 người con gái này, kể từ thời khắc này đã bị tiếng sáo này dụ ra khỏi tiểu hang ổ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.