Một trận gió Bấc ùa đến, ngoài cửa sổ tuyết trên những cành mai
nặng trĩu rung rinh rơi xuống, lộ ra những lộc non, hồng mai xanh biếc
bị tuyết che khuất, phảng phất có từng đợt từng đợt hương mai, xuyên qua cửa sổ giấy bay vào phòng.
Cơ hồ tuyết quang rơi lả tả tỏa ánh sáng vào phòng, có chút lững lờ thanh thoát, phía đối diện lư hương trên bàn thượng thú, đàn hương
lượn lờ, than bạc trong lò hương nhẹ nhàng bể ra, tiếng vang rất nhỏ,
nhưng trong nháy mắt biến mất vào trong tiếng đàn.
Uyển Nhược đoan trang ngồi sau án cầm, ngón tay gảy gảy dây đàn, trên giường gạch đối diện, Thừa An ngồi tựa lên gối Đoàn Hoa Như Ý,
khóe miệng ẩn chứa nụ cười tươi tắn.
Sau khi thanh âm cuối cùng của Uyển Nhược được gảy ra, Như Ý bên cạnh, vội vàng đem trà trong tay đặt vào tay nàng, nàng nhấp một tiếng, ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thừa An:
“Thế nào? Thế nào? Bị sai mấy âm?”
Thừa An cười lên một tiếng, giơ lên một ngón tay:
“Chỉ sai một âm thôi.”
Uyển Nhược thở nhẹ một hơi:
“May quá, nói như vậy, luyện thêm mấy lần nữa là có thể lừa gạt được rồi.”
Thừa An cười một tiếng gật đầu:
“Ừ, ta thấy thành rồi.”
Uyển Nhược từ trên ghế đàn nhảy xuống, bước vài bước đi tới, tựa vào bên người cậu, đem bàn tay nhỏ bé của mình đặt vào trong tay cậu:
“Mau xoa xoa giúp ta, tay ta muốn rút gân luôn rồi.”
Mấy tiểu nha đầu che miệng cười khẽ, Uyển Nhược liếc nhìn các nàng một cái:
“Các ngươi sao biết được, cái này thật rất khó.”
Như Ý phì cười trêu ghẹo nàng:
“Ở chỗ tiểu thư thì có chút khó khăn, ở trong tay Thừa An thiếu
gia, nô tỳ sao nhìn thấy thật dễ dàng, lão thái thái có một câu nói cực
đúng đi, tiểu thư luôn nghĩ cách để lừa gạt sư phụ, chỗ nào sẽ học thật
tốt, nô tì muốn nói, tiểu thư nên quyết tâm luyện tập thật tốt, đây là
biện pháp giảm bớt phiền phức tốt nhất, tránh cho sau này gặp chuyện thì lại nước tới chân mới nhảy.”
Ban đầu Như Ý thật không biết tiểu thư tính tình là như vậy,
nhìn rất trầm ổn, gần đây mới hầu hạ, mới hiểu được ý tứ trong lời nói
của lão thái thái, mặc dù ngoài mặt tiểu thư không hiện rõ biểu tình,
nhưng bên trong thì ẩn chứa tính tình hết sức tinh ranh, ý nghĩ thông
minh, nhiều ý tưởng, một lát lại nảy ra một ý mới, thật làm cho người
khác theo không theo kịp.
Hôm đó cô nãi nãi đến đây, lão thái thái liền chỉ vào cô nãi nãi mà trêu ghẹo:
“Bây giờ không có mẫu thân ở bên cạnh tâm tư bướng bỉnh cũng
trỗi dậy, tính tình Uyển Nhược sao lại càng ngày càng hư, bất quá nó vẫn còn nhỏ, so với mẫu thân nó khi đó còn có chút tinh ranh, biết giả vờ
trầm ổn, lừa gạt người lớn chúng ta thôi.”
Nói ra cả đám người đều nở nụ cười.
Hôm đó Thừa An đến đây, hai đứa nhỏ nắm tay thân thiết trong
chốc lát cũng không muốn rời xa, nguyên lão thái thái nghĩ muốn đem Đông sương phòng dọn dẹp cho Thừa An ở đó, thế nhưng Uyển Nhược lại nói:
“Trời lạnh lắm, để mọi người còn phải dọn dẹp thì thật phiền toái, để cho đệ ấy ở Tây sương phòng với con là được.”
Bà vú Uyển Nhược cũng nói, hai đứa nhỏ lúc ở nhà, thường ngày
cũng thường xuyên ở chung một chỗ, lão thái thái cũng nghĩ thế, dù sao
hai đứa chỉ mới tám tuổi đầu, nói thật cùng ở chung một chỗ cười cười
nói nói cũng bớt buồn chán hơn.
Cứ như vậy, hai người liền cùng ở một phòng, lúc đầu nguyên là
định đem Thừa An an trí ở sau vách ngăn vải lụa, Uyển Nhược nói bên đó
không tốt, không ấm áp bằng trong phòng, liền dời vào trong phòng, hai
người cùng ngủ chung trên một cái giường.
Ban ngày nhiều người, Uyển Nhược không thể hỏi cậu, đến buổi
tối, lưu lại trực đêm, nha đầu bà tử đều lui ra ngoài canh cửa, Uyển
Nhược mới nằm sấp, véo mặt cậu:
“Được lắm! Thừa An, đệ là cái không có lương tâm, mấy ngày liền ngay đến bóng dáng cũng không thấy đến.”
Đầu nàng cảm sốt, nha hoàn đã giúp nàng giải khai, lúc này nàng
đến gần đây, tóc buông xuống dưới, lọn tóc quét qua gò má của Thừa An,
hơi ngứa, ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên qua, chiếu vào trên mặt nàng có
chút béo ụt ịt, nhìn qua giống như đứa bé con trong trắng non mềm trong
bức tranh tết.
Trên người chỉ mặc cái áo đơn, Thừa An sợ nàng lạnh, đưa tay kéo nàng vào trong chăn, kéo tay nàng, đặt vào trong ngực ấm:
“Trời rất lạnh, chớ lộn xộn, một lát bà tử trực đêm bên ngoài
nghe thấy, lại kêu la, tỷ nếu không ngủ, chúng ta cứ nằm xuống, nói
chuyện một lát là được.”
Uyển Nhược thấy Thừa An chậm chạp không hiểu, không có cách nào
với tính tình lấy nước ấm đun con cóc, nằm xuống xong liền nhỏ giọng
hỏi:
“Nói, làm sao đệ không đến gặp ta?”
Thừa An trầm mặc một hồi lâu, mới nói:
“Ta là sợ tỷ giận ta, hôm đó nếu không phải ta không nắm tay tỷ, làm sao lại có chuyện đại họa sau đó xảy ra.”
Uyển Nhược ngẩn ngơ, rút tay ra đem đầu cậu quay lại, mặt của
cậu tuy có chút mơ hồ, nhưng ánh mắt lấp la lấp lánh, mặc dù trong đêm
tối, nhưng cũng có thể nhận ra bên trong đó ẩn chứa áy náy và tự trách,
đã nói tiểu tử này có chút trưởng thành sớm quá mà.
Uyển Nhược xoa nắn mặt của cậu hai cái, tức giận:
“Đệ thật khờ khạo ngu ngốc! Chuyện đó và đệ đâu có liên quan gì
với nhau? Sau đó ta lại suy nghĩ, chắc là kẻ buôn người nọ nhìn thấy ta
quá động lòng người, mới bắt trói ta đi.”
Thừa An phì một tiếng nở nụ cười:
“Nói bậy không hà.”
Chỉ là, Thừa An biết Uyển Nhược đang cố ý trêu chọc cậu, nên
cũng không muốn tiếp tục nói đến chuyện đó nữa. Uyển Nhược chợt nhớ đến
một chuyện, sắp xếp ý tứ, mới lắp bắp mở miệng:
“Chuyện đó, Thừa An, mẫu thân của đệ……”
Lời nói Uyển Nhược còn chưa nói xong, liền bị tay nhỏ bé của Thừa An che miệng lại, một lúc lâu sau, Thừa An mới nhỏ giọng nói:
“Nhược Nhược, có ngươi là được rồi……”
Thật ra Uyển Nhược đối với Thừa An tình cảm phát triển có chút
phức tạp, mặc dù nàng là một người trưởng thành, nhưng cũng hiểu rõ cho
lắm, trước kia quả thật vì lợi dụng cậu giúp đỡ mình ăn gian, sau lại
một ngày rồi một ngày sống cùng nhau, lại không nỡ rời xa, thật coi cậu
là đệ đệ ruột thịt, cảm thấy ở cùng cậu, không hề thấy buồn tẻ, chuyện
gì cũng có thể nói cùng cậu.
Thừa An đem lò sưởi nhỏ bé trong tay nhét vào tay nàng, nghiêng đầu, đụng vào mặt nàng một cái:
“Nhược Nhược nghĩ gì thế? Nhìn ta đến trợn tròn lòng trắng luôn rồi.”
Uyển Nhược chợt hồi tỉnh lại, áp tay vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, dị thường nghiêm túc nói:
“Thừa An, đệ phải nhớ kỹ bây giờ ta đối tốt với đệ, tương lai đệ trưởng thành, thành thân, cũng luôn nhớ rằng, ta là tỷ tỷ của đệ.”
Thừa An còn chưa kịp trả lời, Như Ý và bà vú đều nở nụ cười, bà vú nói:
“Chuyện này tiểu thư cũng phải nên nhớ thật kỹ, cho dù là lúc
nào, Thừa An thiếu gia đều là đệ đệ ruột thịt của tiểu thư, đời này
không thể thoát khỏi……”
Bên này đang nói đùa vui vẻ, đại nha đầu trong nhà lão thái thái Cát Tường đã một chân bước đến, hành lễ, quét nhìn Uyển Nhược đang nằm
trên giường gạch, mím môi cười cười:
“Lão thái quân Hàn lâm phủ, cố ý đem bái thiếp tới mời lão thái
thái qua đó nghe hát tuồng, nói mới vừa mời được gánh hát từ phía nam
tới, dáng người và giọng hát đều không giống ở đây, lão thái thái cho nô tỳ tới đây thông báo tiểu thư trước một tiếng, sáng mai cùng Thừa An
thiếu gia cùng nhau tới xem giải trí, lão thái thái nói bên ngoài mặc dù tuyết đã ngừng, nhưng vẫn còn hết sức lạnh, bảo nói trước một tiếng để
chuẩn bị quần áo tư trang, tránh đến lúc đó cái gì cũng không có, để cho phủ đệ bên kia chê cười.”
“Hàn lâm phủ và nhà chúng ta có quan hệ thân thích gì sao?”
Uyển Nhược đã sớm quên Hàn lâm phủ và nàng có quan hệ, chỉ là
thấy nha đầu bà vú phía dưới mọi người lại có vẻ mặt khá mập mờ, vì vậy
mới thuận miệng hỏi một tiếng, nàng vừa hỏi xong, mọi người mới biết,
tuy nói hôn sự đã định từ bé, trên dưới trong phủ đều biết, nhưng chỉ
còn tiểu thư là không biết.
Lúc này nàng hỏi đến, thật không biết phải làm sao để nói với
nàng, ấp úng nói qua loa mấy câu cho xong chuyện, Thừa An càng không
biết sự tình ở bên trong này.
Uyển Nhược phải đến hôm sau, lúc Như Ý chải tóc cho nàng, mới
nhớ tới, công tử nhà Hàn lâm phủ kia, hình như là vị hôn phu đính ước
của nàng.
Khi nhớ ra rồi, liền không còn hăng hái như lúc đầu, quệt miệng
tỏ ý không vui. Như Ý đem một nửa búi tóc của nàng chia thành hai sợi,
ghim thành hai búi tóc tinh xảo xinh đẹp, dùng dây buộc tóc trân châu
cài chặt, một bên rũ xuống chuỗi màu hồng Lưu Tô, một nửa tóc kia rũ
xuống, ở trong gương quan sát tỉ mỉ, thấy trân châu Lưu Tô chiếu rọi
khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại nhìn vừa mắt, mới hài lòng.
Đem xích kim ly văn hạng quyển (vòng cổ làm bằng vàng ròng) để
trên tấm vải đỏ đựng trong mâm đeo lên cổ cho nàng, Uyển Nhược lúc lắc
hai cái, phía dưới rũ khóa Phú Quý Bình An, không được tự nhiên mà nói:
“Không mang cái này đâu, mỏi cổ lắm.”
“Hì hì……”
Như Ý bật cười nói:
“Đây chính là một phen tâm ý của Thập Nhất gia, người khác không có mặt mũi như vầy, đợi trở về liền tháo xuống cất đi, không quá nửa
ngày đâu, tiểu thư sẽ không mệt lắm.”
Trong lòng Uyển Nhược phiền chán Triệu Hi kia, ở trong cung bị
cậu ta quấn hỏi lung tung này nọ, lúc xuất cung, cậu ta còn phải chết
sống muốn ngăn cản, nếu không phải hoàng thượng ra mặt, nàng đời này
cũng đừng nghĩ đi ra được, người gì dính như keo.
Có thể nghĩ đến, sau này còn phải chịu những loại phiền toái như thế này, cái vòng cổ này không phải nàng muốn, là cậu ta cường ngạnh
đưa cho nàng, nhất định đòi đổi với thứ trên cổ nàng, là sợi dây đeo
ngọc thố (con thỏ).
Nàng và Thừa An đều cầm tinh con thỏ, năm ngoái, cửa hàng phía
dưới đem đến, nói là Khoái tử ngọc, tìm thợ khắc tượng, khó có được
nhất, chính là phía trên ngọc tượng vừa may hình thành hai lỗ tai thỏ,
nhìn qua rất là ly kỳ.
Lão thái thái thấy là một đôi, liền cho Uyển Nhược và Thừa An,
không nghĩ đến, vào cung bị Triệu Hi nhắm trúng nên có chút lo lắng bất
an, đợi chờ vô vọng, nên lấy cái vòng cổ bằng vàng rất tục khí đổi lấy
cái Ngọc Thố của nàng, vì vậy nhớ tới, Uyển Nhược liền buồn bực, cộng
thêm việc không biết vị hôn phu là anh mít anh xoài nào đấy, càng làm
cho Uyển Nhược thêm buồn phiền.
Bên kia Thừa An thu xếp xong xuôi, nhìn qua nàng một cái, đi tới lôi kéo tay nàng nói:
“Hai ngày trước không phải tỷ nói muốn ra đi dạo trong vườn, vừa vặn hôm nay, không chỉ đi dạo trong vườn, còn được đi ra khỏi phủ.”
Uyển Nhược liếc cậu một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn hòa hoãn đi một
ít, bị cậu lôi kéo ra ngoài, đến trong phòng lão thái thái, lão thái
thái đã khoác áo choàng màu xám, thấy hai người đi đến, quan sát mấy
lần, thấy ăn mặc sáng sủa ấm áp, mới gật đầu một cái.
Lão thái thái dừng trước kiệu ấm, Uyển Nhược và Thừa An hai
người ngồi vào trong xe ngựa ở phía sau, nha đầu bà tử nô tài ngồi ở hai bên, đoàn người vây quanh, đi về phía trước trăm mét, đến bên ngoài cửa chính Liễu phủ thì hạ kiệu.
Xe Uyển Nhược và Thừa An vừa mới dừng lại, chỉ nghe có tiếng
giẫm đạp, có người nhảy lên, kéo cửa xe, đầu nhỏ Triệu Hi liền thò vào:
“Uyển Nhược, ta đoán, hôm nay ngươi sẽ tới Hàn lâm phủ tham gia
náo nhiệt, sáng sớm ta liền bám theo Bát ca nài nỉ huynh ấy dẫn ta ra
ngoài, thế nào hả? Để cho ta đoán đúng rồi đi……”