Giống Như Một Giấc Mộng

Chương 14: Chương 14




“Một chiếc lá.”

Chiếc lá… Đó không phải là kiểu hình người ta thường muốn xăm. Chỉ bởi vì nó quá đơn giản, nó cũng không có nhiều ý nghĩa, không có cảm giác của sức mạnh. Con người theo đuổi ý nghĩ của mình và thể hiện nó qua hình ảnh mà họ muốn xăm lên cơ thể. Có thể là tình yêu, có thế là sức mạnh, cũng có thể chỉ là vì bản thân mình sẽ trở nên có ‘khí chất’ hơn…

Thế nhưng ông chủ chưa gặp qua người nào hướng về sự đơn giản, thuần túy vì sở thích như vậy. Thứ gì nó cũng có ý nghĩa của riêng nó, tùy vào cách mà người ta cảm nhận nó.

Ông đột nhiên cười phá lên: “Cậu nhóc, ta bắt đầu thích cậu rồi đấy!”

Một chiếc lá… xây dựng nên một tình cảm giống người thân giữa cậu và một ông chú quán xăm hình.

Xăm thật sự là đau. Nhưng chẳng là gì so với cảm giác bị phản bội và bị giết chết bởi người mà mình đã từng tin tưởng. Sau khi xăm xong thì không được phép để nước dây vào chỗ đó trong vòng một tuần.

Lâm Kỳ Anh mỉm cười, gần như là chỉ có sự đau đớn mới nhắc nhở được cậu rằng cậu đang sống chứ không phải mộng.

“Cháu sẽ đến chơi với chú thường xuyên. Cháu cũng thích tính cách của chú đấy. Tạm biệt chú.” Lâm Kỳ Anh vẫy tay chào rồi trở về ngôi nhà to lớn kia.

Công việc của Kỳ Anh ở Hội học sinh cũng đã xong xuôi rồi. Tên Nguyên Bảo kia đã có thể tự mình làm việc vặt. Vì thế cậu quyết định tuần sau sẽ về quê ngoại thăm bà và mẹ.

Trước tiên thì cậu báo với lão cha của mình, ông ta cũng không có ý kiến gì. Dù gì thì cậu cũng ở Lâm gia mà hiếm khi về thăm nhà. Mùa hè cũng đến rồi, ở thành phố mùa hè rất nóng, không bằng về quê chơi, hưởng thụ không khí trong lành.

Sau đó cậu đến chỗ đám trẻ để thông báo cho chúng và tên giang hồ kia.

“Oa, vậy không có người nấu cơm cho em ăn nữa rồi!” Lạc Lạc la lên.

“Nguyên Bảo, anh khỏe rồi thì rời khỏi bọn trẻ đi. Anh có ở lại thì cũng không có ai chăm sóc cho anh đâu. Bây giờ bên hắc đạo vẫn đang lộn xộn vì nghĩ anh đã chết đấy. Không phải anh còn đàn em sao? Trở về đi.” Lâm Kỳ Anh nhắc nhở anh ta.

“Được rồi, tôi cũng không định ở đây ăn ở bần hàn với đám nhóc này đâu.” Anh ta hừ một tiếng bày tỏ bất mãn với việc cậu năm lần bảy lượt đuổi người.

“Anh lượn ngay đi! Có ai ăn nhờ ở đậu mà vô ơn như anh không hả?” Lâm Kỳ Anh nổi giận đuổi đánh anh ta.

Nguyên Bảo khập khiễng chạy trốn. Cuối cùng không chạy nổi nữa mới dừng chân thở hổn hển. “Cậu là đồ thất đức, tôi là người bệnh đó. Không phải cậu nói muốn làm bác sĩ sao? Ăn ở thất đức đến vậy.”

Lâm Kỳ Anh đen mặt: “Tôi làm bác sĩ thì có liên quan gì đến anh thế hả?”

Cậu đúng là có ý định đó, bởi vì cậu có chút hứng thú đối với ngành nghề nắm quyền sinh sát trong tay này. Tuy nhiên, cậu cần hoàn thành kế hoạch của bản thân trước khi cho phép bản thân theo đuổi cái ngành nghề vô cùng mệt mỏi ấy.

“Tôi còn định khi bị thương có thể nhờ cậu cứu chữa cho tôi…” Nguyên Bảo gãi đầu.

“Anh coi tôi là bác sĩ của xã hội đen à? Mấy nghề bác sĩ chui đó còn lâu tôi mới làm nhé!” Kỳ Anh bực bội, cậu muốn đi kiếm tiền chứ không phải muốn vào tù đâu. “Thôi, tôi đi đây chứ ở đây thêm chút nữa chắc tôi bực bội mà đột quỵ luôn quá.”

Lâm Kỳ Anh xách chiếc ba lô lên và đi khỏi khu nhà ổ chuột. Cậu muốn bắt xe khách chạy về quê chứ không muốn đi ô tô của Lâm gia mà về quê chút nào. Về bất ngờ thì đám kia mới không thể bu vào đòi quà của cậu được.

------Quê ngoại----

“Bà ngoại ơi, mẹ ơi! Con về rồi đây!” Cậu đặt ba lô xuống chiếc bàn đá nhỏ trong vườn, lên tiếng gọi hai người.

Trước khi về đến nhà, cậu gặp rất nhiều người quen, chào hỏi họ cũng mất kha khá thời gian của cậu. Lại còn đám nhóc kia, vừa nghe tin cậu về đã tụ tập lại không thiếu đứa nào.

Thế là một buổi ‘hàn huyên’ bắt đầu. Chủ yếu là chúng kể chuyện, còn cậu thì ngồi nghe. Sau đó tất nhiên là quà cáp rồi. Cái đám này đòi hỏi cũng đều là những thứ mới lạ, khiến cậu tốn không ít tiền mua cho bọn chúng.

Trở lại với thực tại, sau khi đã bị bóc lột trắng trợn, cậu thê thảm vì đói và khát mà lê lết về căn nhà nhỏ của mình. Mẹ cậu và bà ngoại đang nấu cơm chờ cậu về thì nghe tiếng cậu gọi. Hai người vội vội vàng vàng chạy ra đón cậu vào nhà.

“Ôi, cháu trai tôi cuối cùng đã về rồi đấy à! Con gái, nhìn thằng bé mà xem! Thật là trắng trẻo đẹp trai.” Bà ngoại cậu cảm thán.

Mẹ cậu gật đầu đồng tình: “Anh nhi đã trở thành một chàng trai rồi. Ở nhà họ con có sống tốt không? Được ăn uống đầy đủ chứ? Không bị họ ăn hiếp chỗ nào chứ hả?” Nhan Trúc lật cậu qua lại vài lần xem xét. “Con gầy đi rồi.”

“Đến tuổi dậy thì thì phải gầy đi thôi, mẹ và bà đừng nghĩ nhiều. Con sống rất tốt, học rất giỏi nữa. Mấy năm qua, con vẫn luôn dẫn đầu ở trường học.” Cậu an ủi.

“Con trai mẹ giỏi quá!” Nhan Trúc lau nước mắt hạnh phúc.

Mẹ cậu vẫn như xưa, thật dễ xúc động. Nhưng mà bà cũng rất mạnh mẽ. Không có lão cha lo cho vẫn cố sinh cậu ra bằng được.Tuy sau đó mẹ cậu không chăm sóc cho cậu bao nhiêu nhưng mà cậu rất thương bà. Chỉ sợ không có mấy ai dũng cảm giống như mẹ cậu.

Cuối cùng buổi gặp lại đầy cảm động đã bị phá vỡ bởi mùi thức ăn cháy. Bà ngoại cậu hốt hoảng chạy vào trong nhà tắt bếp. Buổi trưa đó, có một đĩa cá bị cháy một bên. Nhưng mà tất cả mọi người đều tự động xem như không nhìn thấy, bữa ăn cứ thế trôi qua vui vẻ.

Cậu ăn nghỉ ở nhà thoải mái hơn cả mong đợi. Buổi sáng thức dậy thì đi tập thể dục, về nhà đã có thức ăn sáng chờ sẵn. Ăn xong thì Lý Minh Trạch đến rủ rê cậu đi chơi.

Lâu rồi không gặp hắn ta. Hắn ta đã trở nên cao to hơn trước rất nhiều. Da lại càng đen hơn trước nữa.

“Lâu quá rồi không gặp người anh em.” Cậu ta vỗ vai cậu một cái thật mạnh đến mức cậu nghĩ rằng vai của cậu sắp gãy ra. “Cậu trông trắng lên, hệt như người thành phố rồi đấy nhỉ? Lại còn vừa thấp vừa yếu nữa.”

“Tôi thấp lâu rồi, không cần cậu phải nhắc.” Lâm Kỳ Anh có chút đen mặt. Cậu ghét người ta bình phẩm về chiều cao của mình.

“Ha ha! Cậu vẫn hơi lạnh lùng với tôi đấy.” Cậu ta cười ha ha dắt Kỳ Anh đi ra con đê nhỏ. Ngồi phịch xuống một đám cỏ, Kỳ Anh lắng nghe những chuyện đã trải qua ở đây.

Nơi này đã trở thành một nơi du lịch sinh thái khá nổi tiếng trong nước. Tất cả cũng là nhờ con suối nước nóng và cảnh quan nơi đây. Mà kể từ khi nhà đầu tư đến đây, ngôi trường được xây mới, có nhiều thứ hiện đại hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.