Giọng Nói Của Anh

Chương 3: Chương 3: Chạm vào đầu




Lúc Noãn Noãn về đến nhà, phòng trong tối đen.

Sau khi tìm được công tắc nơi vách tường, nháy mắt, cả phòng sáng trưng. Vừa mới ở trong xe bị Trần Kiều quở trách hồi lâu, nghe đến mức lỗ tai đều có chút tê dại, Trần Kiều cũng không dừng lại, tiếp tục lải nhải. Bây giờ, cuối cùng cũng yên tĩnh.

Trong phòng sạch sẽ sáng ngời, cô có chứng ám ảnh cưỡng chế nhẹ, thích trưng bày vật theo quy tắc, như vậy cũng tiện cho mình tìm đồ vật.

Sau khi vào phòng bếp rót một ly nước, Noãn Noãn đi ra, nhìn chằm chằm vào thứ mới mang về, cái dù màu đen đang đặt trên bàn.

Tiếng mưa rơi tí tách tí tách ngoài cửa sổ đã dừng lại, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng tí tách những giọt mưa đọng trên thanh cửa sổ giọt xuống.Nhìn chút, cô cầm cái dù, mở ra, đặt ngoài ban công để hong khô.

Bật sáng đèn ban công, ánh sáng chiếu vào những cây xanh mà cô đặt trên bệ cửa sổ.windchimelqd, Những dây leo được phủ rất nhiều hạt mưa. Noãn Noan khá thích thú vươn tay. Những hạt mưa rơi theo những chiếc lá nhỏ rơi xuống trên chiếc ô.

Đầu ngón tay cảm nhận mát lạnh mùa xuân, cơn mưa mơ hồ, gió lạnh vẫn thổi mạnh, đứng ở trên ban công còn có thể nghe được tiếng gió thổi.

Đứng một hồi, sau khi làm ý thức tỉnh táo, Noãn Noãn nhìn chằm chằm cây dù ngẩn người, vì sao Phó Bác Ngôn lại cầm dù đứng ở cửa.

Còn chưa kịp suy nghĩ ra, di động trong túi vang lên, là giọng nói của Trương Duyệt, bạn tốt của cô cả ở trên mạng lẫn đời thực.

Đại Nguyệt Lượng(Mặt trăng lớn): “Tiểu Thái Dương, cậu nên lên mạng, có phải đã quên mất đêm nay phải thử âm không, tất cả mọi người đều đang đợi cậu đấy, nhanh lên đi.”

Tay Noãn Noãn đang cầm di động dừng lại, nhanh chóng trả lời Đại Nguyệt Lượng, sau đó trở về phòng bật máy tính.

Nhanh chóng đăng nhập tài khoản, vừa lên liền thấy được vô số tin nhắn gọi mình.

Noãn Noãn có chút hơi xấu hổ duỗi tay che mặt, đêm nay đại khái là bị kia hai việc kia làm cho chấn động, chuyện này cũng quên mất.

Bản thân cô ngoài việc làm người dẫn chương trình, còn là một tiểu trong suốt(*) CV( **), công việc này bắt đầu từ thời đại học.

(*)từ này xuất phát từ truyện tranh "Hitalia", ý chỉ người không nổi bật, dễ bị lãng quên

(**)Viết tắt của Character Voice-người lồng tiếng cho nhân vật

Hồi học Cấp ba, cô bị chứng mất ngủ, cho đến sau khi nghe một bài hát của một người, cô đã bị mê hoặc. Bài hát kia, gần như trong nháy mắt đã đi sâu vào trong tâm hồn, Noãn Noãn vẫn còn có thể nói ngay cảm nhận ngay lúc đầu nghe thấy.

Tiếng hát trong veo, sạch sẽ như nắng ấm. Trong nháy mắt, làm cho bản thân đang ở trong mùa đông lạnh lẽo lúc ấy cảm nhận được sự ấm áp vây quanh, cho dù không có áo khoác dày dặn, không có máy sưởi làm ấm, dù cô đang đứng ở ngã tư đường khó lựa chọn, vẫn có thể cảm nhận được giọng nói ấy mang đến sự an toàn. Cái loại cảm giác này, có chút khó giải thích, mà khi tối muộn, lúc nửa đêm cô lặng lẽ về đến nhà, cô lại nghe tiếng hát của người nọ khi đi ngủ.

Phải biết rằng, thời gian ấy cô bị mất ngủ, đã nghiêm trọng đến mức uống thuốc cũng không giúp ích được. Dần dần, cô vẫn luôn chú ý giọng hát của người nọ. Lúc lớp 10, bởi vì xem xét đến vấn đề cô ở lại trường học, gia đình cô quyết định mua di động cho cô.

Bắt đầu từ lúc đó, mỗi đêm Noãn Noãn nghe tiếng hát của người nọ đi vào giấc ngủ.

Cô nghe giọng hát của người nọ thay đổi hàng năm, mà tiếng hát đó đã theo cô trong những năm tháng ấy. Sau đó, cô mới biết, thì ra còn có công việc CV, bởi vì giọng nói ấy, mà khi điền nguyện vọng đại học, cô dứt khoát lựa chọn một chuyên ngành đi ngược lại với mục tiêu từ nhỏ của bản thân, học làm dẫn chương trình.

Sau khi lên đại học có chút nhàn rỗi, cô liền được bạn học dẫn dắt, chậm rãi trở thành tiểu trong suốt CV, cứ vậy đến giờ.

Vừa đăng nhập, Noãn Noãn liền xin lỗi trước.

Tiểu Thái Dương: “Xin lỗi, tôi lên chậm, tối nay có liên hoan, vừa mới về nhà.”

Sau khi Hoa Lê nhìn thấy cô online, khẽ cười, giọng nói của một cô gái truyền đến: “Không có việc gì, chúng ta vừa mới bắt đầu đâu, không nóng nảy.”

Trà Sữa cũng nói: “Tiểu Thái Dương, trước tiên cô hãy thử âm đã, có luyện tập không?”

Tiểu Thái Dương: “Có.”

Giọng nói trong trẻo dễ nghe của Hoa lê lại vang lên: “Tất cả mọi người đã đầy đủ, chúng ta thử âm nhé?”

Tất cả mọi người đều sôi nổi nói: “Đầy đủ.”

Sau khi thử âm bắt đầu, Noãn Noãn liền chuyển chế độ điện thoại sang im lặng.

Cho đến khi thử âm kết thúc, mọi người trong phòng(phòng chat voice) mới bắt đầu nói chuyện phiếm.

Đây là thú vui lớn nhất của xã đoàn(đoàn thể xã hội) bọn họ.

Mạo Mĩ Vô Song(Tướng mạo đẹp có một không hai): “Đúng rồi, gần đây tôi nghe được một tin tức.”

“Cái gì?” Tây Qua Đầu Dương có giọng cao, nhưng bởi vì giọng nói có chút hồn nhiên, cũng không làm người nghe cảm thấy chói tai.

Cô ấy thần thần bí bí, nói: “Nghe nói đầu bài đại nhân của xã đoàn chúng ta muốn một lần nữa rời núi.”

Sau khi câu nói chấm dứt, tất cả mọi người đều cực kỳ nhất trí yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở.

Yên tĩnh vài giây sau, Hoa Lê kích động hỏi lại: “Thật, thật vậy chăng?”

Mạo Mĩ Vô Song: “Đại khái, tôi cũng không xác định.”

Noãn Noãn nghe mọi người nói chuyện phiếm, khóe môi nở nụ cười, cặp mắt hồ ly trong ánh đèn vàng như loé sáng, làm người cảm thấy quyến rũ vô cùng, khó có thể tự khống chế. Hòa với ánh đèn, hòa vào bầu không khí.

Đầu bài đại nhân của xã đoàn bọn họ, tên là: Ngôn thiếu, là chủ nhân của giọng nói mà cô đã thích từ thời cấp ba.

*

Sau đó một ngày, Noãn Noãn nhận được thông báo mở họp của đài truyền hình.

Khí trời tạnh ráo, vừa đi ra khỏi phòng trọ đã có thể ngửi được hương thơm của bùn đất sau cơn mưa.

Bởi vì đêm qua vừa mưa, không khí cũng trở nên mát mẻ hơn nhiều, vệ sinh trong tiểu khu(khu cư xá) cũng rất tốt, nhưng cây cỏ mùa xuân bắt đầu nhanh chóng sinh trưởng, được nước mưa tưới tắm, dường như càng phát triển nhanh hơn.

Sau khi Trần Kiều đưa cô đến đài truyền hình, đến đi vào đại sảnh, còn ân cần dạy bảo: “Lát nữa, thái độ nhất định phải tốt, phải nói lời xin lỗi với phó đoàn trưởng được không?”

Trợn mắt, cô lạnh lùng ừ, giọng điệu hờ hững.

Trần Kiều vừa thấy, liền biết người này chẳng quan tâm.

Noãn Noãn đi đến tầng cao nhất, đi đến phòng họp, gõ cửa, sau khi được đáp lại, cô mới đẩy cửa đi vào.

Chỉ là khi đi vào, cô liền ngây ngẩn cả người.

Vì sao, sao Phó Bác Ngôn lại xuất hiện ở đài truyền hình của bọn họ?

Phó Bác Ngôn nhìn xem người vừa vào cửa, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, đặt tay lên bàn, hơi mất tự nhiên, gõ mặt bàn.

Lúc đài trưởng nhìn thấy Noãn Noãn đến, mắt sáng lên, giống như nhìn thấy đại kim chủ(ông chủ lớn, nhà đầu tư), ý cười trên mặt càng rõ ràng, khuôn mặt mập mạp bởi vì cười quá mức khiến các thớ thịt tập trung vào nhau.

“Noãn Noãn, mau tới đây.” Ông ta ra đón Noãn Noãn, giới thiệu với cô: "Đây là Phó Bác Ngôn Phó lão sư của đài Orange(vốn là Chanh tử-tức là quả cam, nhưng mình thấy để vậy hơi kỳ).”

Noãn Noãn khéo léo cười: “Xin chào Phó lão sư.”

Nghe vậy, Phó Bác Ngôn luôn lạnh lùng hiếm khi lại phát ra một tiếng ừ đáp lời: “Chào cô.”

Hai người đối diện nhìn nhau, lại cùng dời tầm mắt.

Noãn Noãn nhịn không được thầm nghĩ, vì sao mỗi lần nhìn thấy Phó Bác Ngôn bản thân lại giống như một người hâm mộ nhỏ, có chút không nhịn được cảm thấy tim đập nhanh hơn, làm cô có chút không chịu được.

Cánh tay đang buông lỏng, không tự giác nắm chặt bàn tay, rồi lại buông ra.

Mà ánh mắt của Phó Bác Ngôn, nhìn cô từ trên xuống dưới, chú ý đến đôi má nhẹ ửng hồng, sau đó vô ý tiếp tục dời xuống, cuối cùng dừng trên đôi môi son đỏ mọng của cô.

Đôi mắt tối lại, hầu kết hơi chuyển động, Phó Bác Ngôn không quá tự nhiên chuyển tầm mắt, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời sáng ngời, anh cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh một chút.

*

Cuộc họp dài dòng bắt đầu, lúc đầu Noãn Noãn còn có thể tập trung lắng nghe, nhưng chỉ một lát sau thì cô đã ngủ gà ngủ gật. Tối hôm qua cô ngủ không được ngon giấc, nên sáng nay buồn ngủ không chịu được. Lặng lẽ mở mắt ra nhìn xung quanh, đa số mọi người đều đang làm việc riêng, mặc kệ đài trưởng đang dài dòng nói những công việc râu ria.

Chống một cánh tay, lúc đầu ý thức còn hơi mơ màng, sau đó... Cho đến khi cuộc họp chấm dứt, Noãn Noãn mới tỉnh dậy từ giấc mộng.

Kinh ngạc nhìn về những người bắt đầu đứng dậy, bên phải cô chính là Phó Bác Ngôn, mà bên trái, là một vị nữ đồng nghiệp.

“Kết thúc rồi?”

Vị nữ đồng nghiệp kia dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá cô, sau khi im lặng mới gật đầu: “Kết thúc rồi.”

Noãn Noãn đáp lời, vội vàng đứng dậy thu thập đồ vật chuẩn bị chạy lấy người.

“Noãn Noãn, cô ở lại một chút.”

Noãn Noãn: “……”

Trong phòng hội nghị, mọi người lục tục đi ra ngoài, chỉ còn lại có đài trưởng và Noãn Noãn.

"Những chuyện vừa nói đều đã biết?"

"Vâng." Noãn Noãn ngước mắt nhìn về phía đài trưởng: “Sao phó đài trưởng lại không đến vậy."

Nói đến chuyện này, đài trưởng liền cảm thấy tức giận, giận dữ nói một câu: “Cô còn không biết xấu hổ mà nhắc đến, cô làm gãy xương tay của người ta, người còn ở bệnh viện đấy.”

“Đó là do ông ta được đằng chân lân đằng đầu(Mô tả ai đó sẽ lợi dụng bạn nếu bạn có chút tử tế với họ)." Hôm qua lúc ca hát, ban đầu cô đã nhịn xuống, chỉ vòng tay bảo vệ eo mình, nhưng tay của phó đài trưởng lại được đằng chân lân đằng đầu càng ngày càng đi lên trên, cho đến khi đụng vào khóa nội y qua lớp áo bên ngoài, cô mới không thể nhịn được nữa, động thủ.

Đài trưởng không muốn tiếp tục chuyện này: "Được rồi, không có gì to tát, chỉ là sau này nếu có thế nhìn thì nên nhịn một chút, còn nếu thật sự không được, để tôi nói thân phận của cô với phỏ đài trưởng được không?Die nd da nl e q uu ydo n Chắc chắn ông ta sẽ không dám làm gì cô nữa."

Nghe vậy, Noãn Noãn bật cười: “Đừng, ông biết là được rồi, tôi đoán sau này phó đài trưởng cũng không dám xằng bậy.”

“Ừ.” Đài trưởng suy nghĩ, “Đúng rồi, cô và Phó Bác Ngôn là quan hệ gì?”

Noãn Noãn chớp mắt, vẻ mặt mờ mịt: “A? Không có quan hệ gì.”

Cô và Phó Bác Ngôn… Chỉ có thể xem như quan hệ giữa thần tượng cùng fans nhỉ, nếu không nữa thì, chính là Phó Bác Ngôn cho cô mượn cây dù nên cô nợ anh ấy một ân tình.

Dừng một chút, Noãn Noãn nghi ngờ nhìn đài trưởng: “Làm sao vậy?”

Đài trưởng nghĩ lại chuyện mình mới nhìn thấy, lúc nãy ông đang chủ trù cuộc họp, Noãn Noãn ngủ, đầu nghiêng về một bên, từ góc nhìn của ông, có thể nhìn thấy Phó Bác Ngôn nhanh chóng đưa tay đỡ đầu cô, sau đó cứ đỡ như vậy, giúp cô yên ổn ngủ say, cho đến khi tuyên bố cuộc họp chấm dứt, mới rút tay về.

Nghĩ nghĩ, đài trưởng vội vàng lắc đầu, “Không có gì, chương trình của cô và Phó lão sư, cô và anh ta cùng nhau sắp xếp, đài bên này cũng sẽ sắp xếp thời gian để phối hợp với cô.”

“Được.”

Lúc Noãn Noãn đi ra, Phó Bác Ngôn đang dựa ở cửa, cúi đầu nhìn lòng bàn tay, mắt mắt chuyên chú, ẩn chứa tình cảm dịu dàng, lúc vừa mới đỡ đầu cô, tóc truyền đến cảm giác ấm áp, cho tới bây giờ, anh vẫn cảm thấy trong lòng bàn tay như còn lưu lại nhiệt độ cơ thể ấm áp của cô.

Lòng bàn tay vẫn còn tiếp tục nóng lên.

Giống như nhịp tim vì cô mà đập nhanh, trong lòng, cũng vì cô mà cảm thấy xao động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.