Noãn Noãn lúng túng, mặt đỏ lên.
Ánh sáng trời chiều chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp trắng noãn, đang hơi ửng đỏ, khiến cho người ta không thể dời ánh mắt.
Cô cúi đầu nhìn cuộc gọi tới, tiếng chuông điện thoại di động của cô, cũng không phải toàn bộ đều dùng tiếng chuông này, chỉ là vừa vặn gọi điện thoại cho cô là người này, người được thiết lập giọng nói của Phó Bác Ngôn làm chuông gọi tới.
Trọng điểm là tiếng chuông lại chính là câu nói: 'bảo bối nghe điện thoại, mau mau nghe điện thoại nha bảo bối...'
Phó Bác Ngôn nhìn người sắp cúi đầu thấp hơn ghế, cười khẽ nhắc nhở một tiếng: “Trước tiên hãy nghe điện thoại.”
Noãn Noãn ho nhẹ một tiếng, muốn làm dịu trạng thái lúng túng lúc này.
Điện thoại được kết nối, cúi đầu dựa vào cửa sổ xe, nhỏ giọng 'A lô'.
Dịch Thần Hi tặc lưỡi một cái, giọng nói trong trẻo truyền vào bên tai: “Tiểu bảo bối, đang làm gì đấy, nhớ tớ không?”
Giọng nói vang dội, thanh thúy truyền vào tai Phó Bác Ngôn, khi anh nghe thấy 'tiểu bảo bối', liền khẽ cau mày, liếc nhìn người đang cúi đầu nói chuyện.
“Không có, sao cậu lại có thời gian gọi điện thoại cho tớ?”
“È hèm, chị đây ra ngoài mua đồ, vừa đúng tìm được một nơi có tín hiệu, liền gọi điện thoại cho cậu đầu tiên.”
“Ở bên kia có khỏe không?”
“Tốt. . . . . .” Dịch Thần Hi còn chưa nói hết câu, Noãn Noãn liền nghe thấy tiếng nổ mạnh cùng tiếng thét chói tai từ bên kia truyền đến.
“Chết tiệt, đã xảy ra chuyện, cúp máy đây.”
Trong nháy mắt, điện thoại bị cắt đứt.
Noãn Noãn nhìn chằm chằm điện thoại di động sững sờ, cúi đầu cho gởi tin nhắn choDịch Thần Hi.
Sau khi gửi xong tin nhắn, sắc mặt Noãn Noãn cũng không dễ nhìn, Phó Bác Ngôn ghé mắt nhìn cô mấy lần, hơi lo lắng: “Thế nào?”
Noãn Noãn lắc đầu, tay cầm điện thoại di động càng lúc càng chặt, sắc mặt có chút trắng bệch.
Tiếng nổ cùng tiếng hét chói tai, Phó Bác Ngôn không nghe rõ lắm, đoạn sau có nhiều âm thanh chen vào, nên cũng không nghe được câu nói sau cùng.
Phó Bác Ngôn nhìn Noãn Noãn đang không tập trung, nhíu mày, không nói chuyện nữa.
Noãn Noãn vẫn cúi đầu nhìn điện thoại di động, ngón tay không ngừng bật tắt màn hình.
Cho đến khi xe dừng ở một cổng nhà hàng hạng sang, cô vẫn đang băn khoăn lo lắng, đôi mày vẫn đang nhíu chặt.
Phó Bác Ngôn muốn xoa đầu cô an ủi một chút, suy nghĩ một chút, lại thôi.
Quá đường đột.
“Ở chỗ này ăn đi.”
Nghe thấy tiếng nói của Phó Bác Ngôn, Noãn Noãn mới phục hồi tinh thần lại, a một tiếng, nhìn chằm chằm nhà hàng trước mặt, gật đầu một cái, cười: “Được.”
Trước mặt là nhà hàng tư nhân, Noãn Noãn đã tới mấy lần, chỉ là mỗi lần đến đây, nơi này lúc nào cũng đông người.
Nghe nói nhà hàng tư nhân này, đều đón tiếp thực khách đã đặt chỗ trước một tuần.
Lúc nãy, khi Phó Bác Ngôn hỏi cô muốn ăn gì, cô cũng tuỳ tiện nói món cay Tứ Xuyên, không ngờ anh đưa mình tới nơi này.
Phó Bác Ngôn hình như là khách quen, mới vừa xuất hiện, ánh mắt nhân viên phục vụ như sáng lên, tiến đến, cười nói: “Phó chủ trì(người dẫn chương trình) khoẻ, hoan nghênh đã đến.”
Phó Bác Ngôn khẽ vuốt cằm.
Người nọ tiếp tục nói: “Mời tới bên này, phòng đã giữ lại cho ngài đấy.”
Sắc mặt Phó Bác Ngôn lạnh lùng làm cho người ta không nhìn ra bao nhiêu cảm xúc, anh quay đầu nhìn về phía Noãn Noãn, nhỏ giọng nói: “Đi thôi.”
Trang trí trong nhà hàng không tệ, mang theo hơi hướng cổ xưa, trên tường của phòng khách lớn treo một bức thuỷ mặc càng tăng thêm sự cổ kính, đi vào bên trong, hai bên tường treo những vật nhỏ màu đỏ, để trang trí, nhà hàng có hai tầng, tầng một là phòng khách chính, tầng hai là những phòng riêng.
Ánh đèn trong nhà hàng hơi mờ, tạo cảm giác ấm áp.
Thật ra Noãn Noãn cũng thích tiệm ăn này, nhưng bởi vì mỗi lần đến đều phải hẹn trước, cho nên mớicũng không đến nhiều.
Cầu thang làm bằng gỗ, lúc đạp lên, còn có tiếng kẽo kẹt, giữa các bậc thang được để trống, lúc lên cầu thang, bên vách tường còn được treo mấy ngọn đèn nhỏ, chiếu những khoảng sáng lên cầu thang.
Như ẩn như hiện.
Sau khi vào phòng, trong phòng có một cái bàn vuông, phía trên treo một chiếc đèn chùm, với thiết kế đặc biệt, ánh sáng nhàn nhạt, trang trí bên trong phòng thật thanh lịch, ngoài những vật trang trí nho nhỏ màu đỏ giống bên ngoài, còn có những những vật trang trí khác đơn giản và thanh lịch, ánh đèn vàng ấm áp, khiến cho căn phòng như ấm hơn.
Phó Bác Ngôn đưa thực đơn cho Noãn Noãn, nhỏ giọng nói: “Gọi thức ăn trước đã.”
“Được.” Sắc mặt cô không thay đổi, bên cạnh có nhân viên phục vụ đang đứng chờ, cũng không tiện nói thêm cái gì.
Sau khi cô chọn hai món ăn mình thích, liền đưa lại cho Phó Bác Ngôn.
Phó Bác Ngôn cũng chọn thêm một món ăn, lại chọn thêm một món súp.
“Đưa súp lên trước.”
“Được, xin chờ một chút.”
Khi nhân viên phục vụ lui ra ngoài, còn thuận tiện đóng cửa phòng lại cho hai người.
*
Phó Bác Ngôn đưa tay lấy bộ trà cụ(*) trên bàn ra, chuẩn bị pha trà.
(*) Trà Cụ là từ ngữ dùng để chỉ các dụng cụ cần thiết trong trà đạo dùng để pha trà. Để có thể pha được một ấm trà ngon thì cần có một loại trà ngon, kỹ thuật pha trà tốt và đi kèm với đó là một số dụng cụ pha trà hợp lý.
Vừa pha trà, Phó Bác Ngôn vừa nói với cô.
“Vừa rồi là bạn của cô gọi đến sao?”
Tầm mắt của Noãn Noãn rơi trên ngón tay của anh, dưới ánh đèn, bàn tay của Phó Bác Ngôn hiện những khớp xương rõ ràng, hơi cong tay, giữ trên trà cụ làm bằng sứ thanh hoa, như làn nền tôn lên đôi tay, tỏa sáng, cũng càng hấp dẫn cô.
Phó Bác Ngôn hỏi hai lần, cô mới phản ứng được.
Lúng túng dời tầm mắt, nhận lấy ly trà Phó Bác Ngôn vừa pha cho mình cô mới đáp lời: “Vâng, là bạn tôi.”
“Không có việc gì chứ?”
Noãn Noãn lắc đầu một cái: “Không biết.”
Nơi Dịch Thần Hi đang ở, quá loạn, cô khó mà nói chính xác được, chỉ có thể cầu nguyện cô ấy bình an vô sự.
Phó Bác Ngôn gật đầu, không hỏi nhiều nữa.
“Sẽ không có chuyện gì, đừng quá lo lắng, uống chút trà để làm ấm thân thể.”
Noãn Noãn cong môi, cô đưa tay đón lấy: “Được.”
Không bao lâu, tất cả món ăn của hai người đều được đưa lên.
Lúc ăn cơm, hai người đều an tĩnh không nói gì, chỉ có tiếng bát đũa khẽ va chạm.
Cho đến khi, điện thoại Noãn Noãn đặt tại một bên sáng lên.
Là tin nhắn Dịch Thần Hi gởi tới.
“Không có việc gì, tất cả bình an.”
Cô mới xem như hoàn toàn yên lòng, lúc một lần nữa cầm đũa lên ăn cơm, khóe môi đều mang theo nụ cười.
Đáy mắt mang theo ý cười, đôi mắt Phó Bác Ngôn sâu thẳm, ánh nhìn rơi trên cái miệng nhỏ nhắn đang ăn trước mặt.
Hầu kết khẽ chuyển động, Phó Bác Ngôn dời tầm mắt, ho nhẹ một tiếng, nói với cô: “Không sao chứ?”
Noãn Noãn lúc này rất vui vẻ, gật đầu liên tục như gà con, đuôi lông mày cũng mang theo sự vui vẻ: “Không sao.”
Phó Bác Ngôn khẽ cười một tiếng, âm thanh tê dạirơi vào tai cô.
Có chút ngứa.
Noãn Noãn khiến cho mình tỉnh táo lại, nhìn về phía Phó Bác Ngôn, bắt đầu tìm đề tài trò chuyện.
“Phó Lão sư, anh vừa nói với tôi, chuyện tôi tìm phòng, ở bên đó có người giới thiệu nơi tốt sao?”
Phó Bác Ngôn nhẹ nhàng đáp lời: “Có.”
Noãn Noãn hiếu kỳ, tròn mắt nhìn anh.
“Ở nơi nào vậy?”
Phó Bác Ngôn nhíu mày, mím môi nhìn cô một lúc, nói: “Còn chưa có kết quả, tối nay sẽ báo cho cô.”
Noãn Noãn thầm thở dài, nhưng mà điều này cũng là chuyện không có biện pháp khác.
Lúc trước cô có nói yêu cầu của mình cho Phó Bác Ngôn, chỉ là ở khu vực đó, thật sự rất khó tìm được phòng, hơn nữa, cô cũng không ở lại lâu.
“Nếu như quá phiền toái, tôi có thể...” Câu nói vẫn chưa xong, Phó Bác Ngôn liền trầm giọng cắt đứt lời của cô: “Không phiền toái.”
Noãn Noãn sững sờ, tay cầm đũa nắm chặt lại, kinh ngạc ngước mắt nhìn anh.
Liền thấy Phó Bác Ngôn đang nhìn mình, nói từng chữ: “Không phiền toái chút nào.”
Nghe vậy, Noãn Noãn khẽ cười một tiếng: “Tốt.”
Hai người tiếp tục không nói gì, sau khi ăn xong cơm tối, Phó Bác Ngôn đưa cô về nhà.
Nhìn theo bóng lưng người đang dần biến mất trong bóng đêm, Phó Bác Ngôn ngồi ở trong xe, ngước mắt nhìn về toà nhà trước mặt, yên lặng chờ đợi một lúc.Cho đến khi nhìn phòng bên trái tầng mười hai sáng đèn, anh mới rời đi.
*
Bóng đêm bao phủ, ánh trăng như nước.
Những ánh đèn ngoài cửa sổ sáng trưng, sau khi vào trong nhà, Noãn Noãn bật toàn bộ đèn, lại đi đến bên cửa sổ kéo kín toàn bộ cửa sổ.
Mới vừa đi tới bên cửa sổ, cúi đầu cô liền thấy dưới sân vẫn có ánh đèn xe.
Lông mày khẽ nhúc nhích, chỉ một trong nháy mắt, chiếc xe hơi màu đen kia liền rời đi, biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Cô suy nghĩ, tối nay, tất cả những cử chỉ của Phó Bác Ngôn, còn nghĩ đến chuyện mình vừa thấy, rồi nhanh chóng đánh bay suy nghĩ hoang đường vừa xuất hiện trong đầu.
Sao cô lại cảm thấy, Phó Bác Ngôn thích mình nhỉ.
Có lẽ là bị điên rồi.
Thời gian trôi nhanh, chương trình của Noãn Noãn ở đài Strawberry được điều chỉnh, từ một tuần thu hình hai số trở thành bốn số, để cô có nhiều thời gian hơn đến đài Orange thu chương trình.
Cũng may những khách mới đều là sau khi xác định mới mời, nên cũng không xảy ra vấn đề gì.
Chỉ là quan hệ giữa Kỷ Băng Linh và Noãn Noãn lúc này, càng không tốt.
Có điều Noãn Noãn cũng không có thời gian quan tâm, mỗi ngày cô đều trò chuyện với Phó Bác Ngôn, bởi vì hai người không ở cùng thành phố, mà chương trình cần thảo luận rõ ràng.
Từ sau đó, hoạt động giải trí của Noãn Noãn mỗi đêm, là được trò chuyện cùng với Phó Bác Ngôn.
Cô thật sự là hưởng thụ khi nghe giọng nói của Phó Bác Ngôn.
Trước kia, cô đã từng nghĩ tới, mình có thể sẽ không người yêu, nhưng cô yêu giọng nói của một người, cũng là dễ như trở bàn tay.
Hôm nay, ghi hình xong chương trình, Noãn Noãn liền chạy về nhà.
Hôm nay Trương Duyệt nói với cô, kêu cô buổi tối tới YY, có chút việc muốn nói.
Noãn Noãn mở máy vi tính ra, sau khi lên YY, cô liền tìm được phòng chat của Trương Duyệt, sau khi vào phòng, cô nhìn danh sách những người tham gia online.
Thế mà lại thần kỳ thấy được đã thành viên lâu năm của xã đoàn, Thu Phong CV và Phong Miên CV.
Hai vị này coi như nguyên lão của xã đoàn Minh Nhật Chi Thanh(Tiếng nói ngày mai), nghe nói lúc ấy chính là hai vị này cùng với Ngôn thiếu cùng nhau xây dựng xã đoàn Minh Nhật Chi Thanh.
Đeo tai nghe lên, trong tai nghe tiếng mấy người thảo luận, còn có một người cô tương đối quen thuộc, Trương Duyệt.
“Đúng rồi, Thu Phong đại đại hãy nói cho chúng tôi, Ngôn thiếu lúc nào trở lại vậy?” Hoa Lê hỏi thăm.
“Không phải chúng ta mới nhận được một bộ kịch ư, muốn cho Ngôn thiếu rời núi được không?”
“Mong đợi nha, từ khi tôi vào xã đoàn chưa từng thấy Ngôn thiếu xuất hiện.”
“A a a a a, cầu xin Thu Phong đại đại giúp một tay hỏi Ngôn thiếu thử xem được không?”
Mọi người đều biết, Thu Phong mặc dù không thường xuất hiện tại xã đoàn, nhưng anh ấy và Ngôn thiếu là bạn bè ngoài đời thực, mọi người đều biết.
Thỉnh thoảng một chút chuyện về Ngôn thiếu, tất cả đều là Thu Phong thuận miệng nói.
Dĩ nhiên, như vậy càng thêm gợi lên rất tò mò của mọi người đối với Ngôn thiếu.
Ngay cả Noãn Noãn cũng không nhịn được hỏi một tiếng: “Ngôn thiếu thật sự trở lại sao?”
Lúc cô tham gia xã đoàn, Ngôn thiếu vẫn còn tham gia, chỉ là Noãn Noãn chưa bao giờ nghe được anh xuất hiện nói chuyện, dần dà, chuyện được nghe anh nói trở thành mong ước của cô.
Đột nhiên, Thu Phong ở bên kia dừng một chút, trong tai nghe truyền đến những âm thanh ồn ào.
Giọng nói của Thu Phong trong trẻo, anh ấy cười: “Ngôn thiếu của các bạn đang ở bên cạnh tôi, nếu không, giờ tôi hỏi anh ấy luôn nhé?”
Trong nháy mắt, tất cả mọi người nín thở chờ đợi.
Noãn Noãn thận trọng hô hấp, đột nhiên, Trương Duyệt kêu cô một tiếng: “Tiểu Thái Dương.”
“Hả?” Cô ngây ngô đáp lời, giọng nói lần này, quá mức bất ngờ, không kịp đề phòng, quên cả che giấu.
Ho nhẹ một tiếng, cô hơi chuyển đổi giọng nói của mình một chút: “Sao vậy?”
Trương Duyệt vừa mới chuẩn bị nói chuyện, đột nhiên trong tai nghe truyền đến một giọng nói mà tất cả mọi người quen thuộc đã lâu.
“Tiểu Thái Dương?”
Lúc nghe được giọng nói này, trong nháy mắt, Noãn Noãn cảm thấy tất cả ánh sáng trước mặt như cũng ảm đạm đi, chỉ còn giọng nói trầm thấp du dương lọt vào tai.
Nhịp tim như sấm, không cách nào che giấu.