Giọng Nói Của Anh

Chương 1: Chương 1: Tiểu Lạt Tiêu (bắt côn trùng)




Editor: windchime

Nội dung <Tin tức buổi sáng>

"Xin chào tất cả mọi người đang xem chương trình, chào mừng đến với chương trình Tin tức buổi sáng của ngày hôm nay, tôi là người dẫn chương trình Phó Bác Ngôn. Hôm nay Tin tức buổi sáng có những nội dung chính liên quan đến việc tiết lộ các sự cố dầu thải gần đây..." Giọng nói người đàn ông trầm thấp khàn khàn, văng vẳng, giọng nói dễ nghe, nhưng hơi lười biếng, phát âm rõ ràng, làm cho mọi người không thể ngừng nghe.

Từ sau khi Phó Bác Ngôn tiếp nhận việc dẫn chương trình Tin tức buổi sáng, tỉ lệ xem của chương trình này tăng lên rõ ràng.

Trình Noãn Noãn cũng tỉnh giấc trong tiếng thông báo vang lên bên tai này.

Khóe miệng mang theo nụ cười, khóe môi cong cong, lúc mở to mắt, cô duỗi tay cầm lấy di động đang phát tin tức, tắt đồng hồ báo thức, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, bật TV trong phòng khách, bắt đầu nghe chương trình Tin tức buổi sáng của hôm nay.

Không biết từ khi nào lại tạo thành thói quen như vậy, cô mỗi ngày thế nào cũng sẽ nghe giọng nói của người dẫn chương trình này một chút, có đôi khi không có thời gian nghe phát sóng trực tiếp, thì cô sẽ download đoạn này từ trên mạng về, lưu lại trong di động, ngẫu nhiên ngồi xe hoặc lúc rảnh rỗi lại bật lên nghe. Chí ít, nghe giọng nói ấy, có thể làm cô cả ngày đều cảm thấy tâm tình thoải mái.

Ở trong phòng, nghe bên ngoài tiếng mưa rơi tí tách tí tách không ngừng, Trình Noãn Noãn nhìn sắc trời hôm nay, có chút lo lắng.

Hôm nay vừa lúc cô có hai tiết mục phải ghi hình, nhíu mày nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ, có chút lo lắng bất an.

Sắc trời xám xịt, bầu trời như sập xuống, cơn mưa nặng hạt. Bên ngoài cửa sổ, gió lạnh thổi không ngừng, cơn gió lạnh ngoài cửa sổ, thổi những cành lá của cây con mới mọc ở tầng dưới, đung đưa, như một cô gái đẹp đang nhảy múa.

Mở cánh cửa sổ ra một khe hở, không khí lạnh ập đến làm bản thân tỉnh táo, cô xoay người vào phòng tắm.

Rửa mặt xong, cô nhanh chóng ăn qua bữa sáng liền xuống lầu.

Vừa đến dưới lầu, người đại diện đã chờ cô.

Vừa qua khỏi mùa đông, đang còn ở đầu mùa xuân, nhưng ở thành phố S này, thời tiết vẫn lạnh buốt như cũ. Sau khi lên xe, Trần Kiều nhìn về phía cô, hai người bắt đầu tán gẫu.

“Đúng rồi, thái độ hôm nay của em phải tốt một chút.” Trần Kiều nhắc nhở: “Hôm nay, vị khách tới thu tiết mục kia chính là một tôn đại Phật(ý chỉ người có sức ảnh hưởng lớn), tổ tiết mục thật vất vả mới mời đến.”

Noãn Noãn là dẫn chương trình của một Talk show, phụ trách tiết mục này, một tuần thu hai kỳ là được, phát sóng vào thứ Hai.

Nghe vậy, thái độ Noãn Noãn bình thản, cười nói: “Không phải thái độ của em vẫn luôn như vậy sao? Khá tốt mà.”

Trần Kiều trừng mắt nhìn mắt cô: “Thái độ của em thế nào? Vẫn luôn là khuôn mặt lạnh lùng, nếu không phải biết em là người dẫn chương trình, chắc mọi ngừoi còn tưởng rằng là chương trình này đang phỏng vấn em ấy chứ.” Nói đến thái độ của Noãn Noãn đối đãi người khác, Trần Kiều liên tiếp không ngừng cung cấp cho cô vô số thời điểm lạnh lùng.

Nhắc tới đến cái này, Noãn Noãn liền cảm thấy đau đầu. Thật ra không phải cố cố ý làm mặt lạnh, tính cách của cô cũng có thể nói là không tồi, nhưng lại không quá thân mật với người khác, xác thật là chỉ có thể làm phỏng vấn dựa theo đề tài trên kịch bản, không thích nhiều lời nói những chuyện khác, không thích nói lời a dua nịnh hót. Thế cho nên, qua hai năm làm người dẫn chương trình, đến bây giờ, trên mạng, tất cả đều là các đề tài về sự lạnh lùng của cô.

“Ngừng, nói vậy là được rồi, em bảo đảm hôm nay nhất định dùng gương mặt tươi cười đón chào, đã được chưa?”

Trần Kiều liếc cô một cái, cuối cùng cũng buông tha cho cô.

“Còn tạm được.” Trần Kiều bắt đầu dẫn dắt cô từ khi cô tốt nghiệp, quan hệ của hai người xem như không tồi, Noãn Noãn cũng biết người này cũng muốn tốt cho mình, cho nên cô không phản bác.

Đầu mùa xuân, gió thổi, Noãn Noãn ăn mặc áo khoác nỉ, bọc bản thân kín mít, ngồi ở ghế phụ buồn ngủ.

Bị một cơn gió lạnh thổi tới, cô đang buồn ngủ cũng bừng tỉnh, kinh ngạc nhìn về phía Trần Kiều.

Trần Kiều cạn lời với cô: “Tới rồi.” Duỗi tay dí vào trán Noãn Noãn, bất đắc dĩ liếc cô một cái: “Chị có chuyện muốn nói với em.”

“Cái gì?” Noãn Noãn kinh ngạc nhìn cô ấy, bình thường không có việc gì, Trần Kiều không đến mức thể hiện vẻ mặt này với cô.

“Buổi tối đài có liên hoan, tất cả mọi người đều phải đi.”

Nghe vậy, Noãn Noãn nghẹn lời, trở tay chỉ vào mình: “Em cũng phải đi?”

Trần Kiều nhìn cô, vẻ mặt như muốn nói "Em thấy sao?".

Cô ngừng một chút, suy nghĩ: “Còn có ai? Phó đài trưởng cũng sẽ đi?”

“Toàn bộ người trong đài.”

Trong chớp mắt, sắc mặt Noãn Noãn liền trở nên lạnh lẽo.

Phó đài trưởng này, đối cô vẫn luôn đưa ra các loại ám chỉ, cho nên Noãn Noãn luôn luôn có thái độ có thể tránh liền tránh đi với người này, chẳng qua mỗi một năm luôn có vài lần như vậy, muốn tránh cũng không được.

Giống như bây giờ.

Trần Kiều vỗ bả vai cô, ôn nhu nói: “Yên tâm, chị cũng đi, sẽ không chuyện gì.”

Noãn Noãn bật cười, trên mặt cuối cùng cũng nở nụ cười: “Không có việc gì, buổi tối lại nói.”

~

Đi vào phòng nghỉ dành riêng cho mình, Noãn Noãn liền cảm thấy mệt mỏi không chịu được, chỉ một lát sau cô trợ lý liền từ bên ngoài chạy tiến vào.

“Chị Noãn Noãn, chị tới rồi.” Lâm Lâm từ bên ngoài đi đến, trong tay còn bưng cà phê, giống như đang hiến vật quý đưa đến tay Noãn Noãn: “Em vừa mới đi mua cho chị.”

Lâm Lâm là một sinh viên vừa tốt nghiệp, tính cách không tồi, sau khi trợ lý lúc trước xin từ chức, Noãn Noãn không hề chần chờ, tuyển cô ấy.

Sự thật chứng minh, ánh mắt của bản thân không tồi, hai người ở chung rất vui vẻ.

Noãn Noãn đón lấy, cười với cô ấy: “Cảm ơn.”

Một lát sau, Lâm Lâm vỗ ngực, phục hồi tinh thần vừa bị nụ cười tác động, lập tức làm nũng với Noãn Noãn: “Chị Noãn Noãn, sau này tốt nhất chị đừng cười với em nữa, lại cười nữa em sẽ bị chị bẻ cong.”

Noãn Noãn nghẹn lời, bật cười.

Lúc này thật sự cất tiếng cười to, tiếng cười như chuông bạc, càng làm người cảm thấy yêu thích.

Sau khi trang điểm xong, khách quý cũng vừa đến.

Noãn Noãn đi đến phòng nghỉ của khách quý ở bên cạnh, chuẩn bị tìm khách quý trao đổi khớp kịch bản.

Khi nhìn thấy vị khách quý, cô liền cảm thấy kinh ngạc, Tạ Diệp Lập, một một ngôi sao hạng một, đã rất nhiều lần được nhận giải thưởng Nam diễn viên xuất sắc, nói như Trần Kiều, là đại bài(người có tên tuổi) chân chính. Chỉ là, Tạ Diệp Lập là người khiêm tốn, rất ít khi xuất hiện trong các tiết mục giải trí, talk show lại càng ít ỏi, cho nên có thể đồng ý tới tiết mục của Noãn Noãn, thật đúng là chính là làm người ta có chút ngoài ý muốn.

“Chào ngài.” Noãn Noãn bắt tay với khách mời, sắc mặt như thường.

Khi nhìn thấy người dẫn chương trình, Tạ Diệp Lập nhíu mày, quả thực giống như trong lời đồn, vẻ ngoài của người dẫn chương trình này, ở trong giới giải trí đông đảo mỹ nữ, thuộc về kinh diễm(tươi đẹp).

Ánh mắt Tạ Diệp Lập nhìn quét một vòng, vô tình dừng ở trước ngực Noãn Noãn, chỉ chớp mắt, liền chuyển đi, dáng vẻ nghiêm chỉnh.

Noãn Noãn thầm mắng người bao nhiêu lần. Nhưng trên mặt vẫn là nụ cười khéo léo như cũ, khớp kịch bản cùng khách mời.

Hai giờ sau, phỏng vấn kết thúc.

Tạ Diệp Lập nhìn về phía Noãn Noãn, ôn hòa cười: “Hôm nay phỏng vấn không tồi, Noãn Noãn phỏng vấn quả nhiên đặc sắc.”

Noãn Noãn nhoẻn miệng cười: “Vẫn là cảm ơn ngài phối hợp.”

Sau khi bắt tay và tiễn người đi, Noãn Noãn nhanh chóng chạy về phía nhà vệ sinh, sau khi mở nước, chà xát bàn tay rửa sạch sẽ bao nhiêu lần, mới tắt vòi nước đi, xoay người vào bên trong nhà vệ sinh.

Mới vừa ngồi ở trên bồn cầu, nàng liền nghe được từ bên ngoài vang lên tiếng nói nhỏ của phụ nữ.

“Cô có nghe nói không, phó đài trưởng vì cô ta mà tổ chức để mọi người cùng nhau ăn cơm.”

Một giọng nói khác vang lên: “Có nghe nói, không có cách nào, ai bảo người nọ có vẻ ngoài mê hoặc như hồ ly, chuyên môn mê hoặc người, lúc nãy tôi còn nhìn thấy cô ta liếc mắt đưa tình với Tạ Diệp Lập.”

“Thật là không biết xấu hổ.”

"A, có tiền thật tốt, cần gì mặt, nếu không phải là một người giàu có, làm sao có thể mới vừa vào đài có nửa năm thì đã được chủ trì một tiết mục riêng."

“……”

Tiềng nói chuyện không dứt bên ngoài liên tục truyền vào tai.

Noãn Noãn nghe có chút phiền muộn, ngẩng đầu nhìn trần nhà màu trắng, cảm thấy có chút buồn rầu vô vị, lại cúi đầu lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Trần Kiều.

[Em ở toilet, mau tới cứu em.]

Khoảng mười phút sau, cô liền nghe được tiếng bước chân tiến vào, người đang nói chuyện bên ngoài nhìn Trần Kiều, ngọt ngào kêu: “Chị Trần.”

Trần Kiều cười, nhìn hai người đi rồi, mới lên tiếng: “Ở đâu?”

“Ra liền.”

Noãn Noãn đi ra, hít sâu một hơi nhìn về phía Trần Kiều: “Nếu như chị không tới, chắc em nhàm chán đến chết, xem ra về sau đi WC, em phải mang theo tai nghe mới được.”

Cô nở nụ cười: “Thuận tiện nghe một chút tin tức hôm nay.”

Trần Kiều nghẹn lời, đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

“Đúng rồi, chị mới nhận việc cho em.”

“Công việc gì?”

Hai người vừa đi vừa nói.

“Vẫn chưa xác định chính xác, bí mật, tối nay cho em một kinh hỉ(kinh ngạc+vui mừng).”

Noãn Noãn liếc cô ấy: “Tùy chị, đừng hãm hại em là được.”

Trở lại phòng nghỉ, nghỉ ngơi một hồi, buổi chiều cô còn có một cuộc phỏng vấn khác, xong cuộc phỏng vấn này coi như hoàn thành công việc.

Sau khi phỏng vấn thứ hai chấm dứt, đã sáu giờ.

Tất cả mọi người đều hoan hô cùng đi ăn cơm, Noãn Noãn không có cách nào khác, đi theo đến trung tâm thành phố, đến một nhà tiệc đứng kiêm KTV(karaoke).

Bao hai phòng lớn, mọi người vừa ăn vừa hát.

Có thể làm việc ở đài truyền hình, đại đa số đều có chút tài năng, bên trong ăn uống linh đình, ánh sáng lung linh, hết sức náo nhiệt. Noãn Noãn cảm thấy không thú vị, ngồi trong góc cùng với mấy vị có thể nói chuyện cùng, cho đến khi cô bị điểm danh lên sân khấu.

Phó đài trưởng dáng dấp béo mập, cười tủm tỉm nhìn về phía Noãn Noãn: “Nào mời hoa đán(người đẹp) của chúng ta lên sân khấu hát một bài."

Noãn Noãn dừng lại, nhìn phó đài trưởng nhìn mình, cười cười: “Được thôi.”

Cô vừa lên, phía dưới liền có tiếng hét to: “Hát đôi, hát đôi.”

Noãn Noãn đồng ý, nhận lấy microphone, hai người ngồi ở ghế chân cao đối mặt cùng hát. Ban đầu còn tốt, an tĩnh hát, đột nhiên, phía sau có một bàn tay lại duỗi tới, trực tiếp sờ lên eo cô, những người phía trước bị che khuất, hoàn oàn không thấy được. Noãn Noãn cứng mình, kiên trì hát, đột nhiên, cô ném microphone đi, trực tiếp trở tay giữ lấy cánh tay to béo phía sau, vặn.

Như tiếng heo bị cắt tiết, còn hơn tiếng hát trên sân khấu.

“A a a a a… Buông tay…”

Mọi người kinh ngạc nhìn cảnh này.

Noãn Noãn nắm người nọ tay, trực tiếp cong tay, tiếng cổ tay gãy xương, trong nháy mắt vang lên trong KTV.

Khi Trần Kiều biết chuyện, liền nhanh chóng chạy tới.

Đẩy cửa, nhìn thấy là cảnh tượng người mình dẫn dắt, đang giữ tay của phó đài trưởng đài truyền hình, đè ở trên ghế.

Trong nháy mắt, trong đầu cô ấy chỉ có một suy nghĩ.

Xong rồi, hoàn toàn xong rồi.

“Noãn Noãn, cô đang làm gì vậy?” Đài trưởng kịp phản ứng, kinh ngạc nhìn cảnh này.

Noãn Noãn cười nhạo: “Đài trưởng, người này giở trò bỉ ổi với tôi.”

Nháy mắt, người bên trong phòng bao ồ lên. Quy tắc ngầm này, ở trong vòng luẩn quẩn này, vốn là thường thấy, nhưng lại là lần đầu tiên gặp được, người dẫn chương trình đúng lý hợp tình, quang minh chính đại tìm Đài trưởng cáo trạng như vậy.

Sắc mặt phó đài trưởng nghẹn đỏ lên: “Cô nói bậy, ai làm gì cô?”

Noãn Noãn đắc ý dào dạt: “Ông đấy.”

Cô hừ một tiến: “ Muốn cùng tôi ca hát thì cứ ca hát cho tốt, đừng động tay động chân với tôi, bằng không tôi không dám đảm bảo, lần sau tay ông còn dùng được không."

Nói xong, cô cũng mặc kệ phản ứng của đám người phía sau, sau khi nói xong với trưởng đào, trong lúc mọi người trở tay không kịp, cầm lấy túi, nhẹ nhàng rời đi.

Hoàn toàn không chú ý tới, ở bên ngoài cửa, ngoài Trần Kiều, còn có vài người dẫn chương trình.

~

Có người hỏi: “Vị này chính là người dẫn chương trình ai cũng muốn đào(lôi kéo) đi của đài Strawberry( vốn là Thảo môi - Dâu tây/Ô mai, nhưng mình đổi thành tên tiếng anh cho đỡ kỳ)?"

“Đúng vậy.”

“ Tiểu Lạt Tiêu(quả ớt cay) nha.”

“Ai nói người này lạnh lùng chứ?”

Mọi người nhìn về phía Phó Bác Ngôn: “Bác Ngôn nói.”

Phó Bác Ngôn nhìn mắt bóng dáng người nọ, cong cong khóe môi, ánh sáng mờ ảo trên hành lang chiếu xuống mặt anh, khuôn mặt trong trẻo, khuôn mặt anh dịu dàng hơn một chút khi nhìn vào người vừa biến mất, giọng nói trầm thấp: “Tôi nói vậy khi nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.