Giông Tố Thảo Nguyên

Chương 4: Chương 4




Ánh mặt trời sáng lấp lánh trên mặt cỏ đẫm sương, làm tăng thêm màu lục non. Cách đấy vài mét, dưới chân bờ đá cao, sông Yellowstone uốn khuc chảy về hướng Nam. Bên kia bờ sông, cánh đồng cỏ thoai thoải chạy dài xa tít tận chân trời.

Ngọn gió nhẹ thoảng qua, hất góc tấm vải trên mặt cỏ lên, tấm vải dày vừa dùng làm mặt bàn vừa che lấp cỏ ẩm ướt ở dưới. Sloan ngồi xếp bằng trên đống vải, một tay cầm cái bánh sừng trâu giòn đã ăn hết nửa cái, một tay cầm cái ly nhựa chứa đầy rượu sâm panh trộn với nước cam.

Bánh sừng trâu chất đầy trên các bao giấy dùng đựng bánh. Bên cạnh bao bánh là hộp nhựa đựng dâu tây tương phản với màu đen bóng của chùm nho để trên chiếc khăn giấy.

Bên cạnh đấy, cái thùng bằng giấy cứng có nhiệm vụ như một cái hòm mây. Hiện nó đựng chai sâm panh đã mở nút, hộp giấy đựng nước cam, phích cà phê, ít sữa, nhiều khăn, ly giấy và muỗng nĩa bằng nhựa.

Trey ngồi đối diện với Sloan, chống một tay lên tấm vải. Một chân duổi thẳng, còn chân kia co lại làm chỗ tựa cho cánh tay dựa lên đầu gối. Cái gì nơi chàng cũng khỏe mạnh, từ cái xương hàng hàm rắn chắc cho đến từng thớ thịt cuồn cuộn trên thân thể. Chàng không có vẻ là loại ngưòi ăn bánh sừng trâu và thưởng thức hoa trinh nữ vào buổi điểm tâm.

- Tôi phải thú thật là khi anh lôi cái bao giấy ấy ra, tôi cứ nghĩ chắc trong bao là bánh quy và xúc xích trứng. Có phải anh thường ăn điểm tâm như thế không?

Chàng cười, nụ cười tình tứ với ánh mắt long lanh làm chàng trông có vẻ mạnh mẽ và đầy thách thức. – Tôi thường chọn ăn điểm tâm thịt chiên với trứng. Nhưng tôi nghĩ phụ nữ mà uống cà phê buổi sáng bằng ly cối thì có lẽ thích ăn thứ gì nhẹ hơn, giống như dân Châu u.

- Có lẽ anh đã nghĩ đúng. Chỉ có thiếu một thứ là sữa chua. Tôi nói không sai đâu, - nàng vội nói thêm, đưa ngón tay huơ huơ trước mặt. – Theo tôi thì như thế này là quá đủ rồi.

- Tôi sung sướng được cô bằng lòng.

- Hết sức bằng lòng.

Mắt chàng bỗng trở lên nghiêm trang. - Vậy sau khi xong việc ở đây cô sẽ làm gì? Cô sẽ bay về Hawaii à?

- Có lẽ thế. – Nàng cắn miếng bánh khác, đưa ngón tay út nơi bàn tay cầm bánh để lau những mẩu bánh vụn dính trên môi.

- Tôi đã nghĩ thế. – Chàng gật đầu. – Nhưng biết đâu cô có thể ghé lại đâu đó thăm gia đình.

Sloan lắc đầu, bỏ hết miếng bánh còn lại vào miệng.

- Tôi không có gia đình. Bố mẹ tôi đều đã mất, tôi là con duy nhất, và hai ông bà đều không có gia đình. Tôi phải mất một thời gian dài mới quen với cuộc sống cô độc này. – Nàng nhìn nhanh sang chàng. – Có lẽ anh thấy chuyện này kỳ lạ, phải không?

- Không lạ gì. Bố tôi mất khi tôi mới biết đi chập chững. Tôi không nhớ gì về ông hết.

Lời của chàng rất phù hợp với nàng. Vì nàng mất bố mẹ khi mới lên 6, nên ký ức của nàng về họ rất sơ sài.

- Chắc anh lớn lên không được thoải mái, - nàng nói nhớ đến thời thơ ấu buồn bã của mình.

- Tôi có ông nội. – Chàng mỉm cười, nụ cười đầy thương yêu, nhưng chính cặp mắt sáng long lanh mới nói đến tình cảm sâu đậm của chàng đối với ông nội. Tôi được đặt tên theo ông nội…giống như ông đã được đặt tên theo tên của ông nội ông. Chase Benteen Calder. Ông nội là người gọi tôi là Trey để cho người ta khỏi nhầm khi trong nhà có hai người cùng tên. Gọi như thế rất dễ nhầm lẫn, - chàng vừa hất đầu vừa nói. - Chỉ có một người có tên Chase Calder là được.

Sloan luôn là người muốn biết thấu đáo các chi tiết của một vấn đề, nàng cau mày hỏi tiếp: - Anh không quên ông sơ của anh chứ? Tên ông ấy cũng là Trey Calder.

Theo ông nội nói thì ông ấy khôg dùng tên ấy. Mà ông dùng tên Bentten.

- Tại sao thế? – Nàng hỏi.

- Tôi không biết. – Trey đáp vẻ hời hợt, chàng uống hết rượu sâm panh trong ly thành từng ngụm nối tiếp nhau.

Chàng nhìn cái ly nhựa trống không một lát. Rồi hình như lòng bất an, bồn chồn; chàng co chân, nhìn nàng đi cùng về phái các thùng picnic.

- Tôi có chuẩn bị một ít cà phê. Cô uống không?

- Bây giờ thì không, - Sloan đáp.

Nàng nhân cơ hội Trey không để ý mà quan sát chàng. Nàng nhớ lại những lần gặp chàng vào ngày hôm qua, mới đầu ở khách sạn, và sau đó tại đấu trường cưỡi bò. Khi mới gặp, nàng cứ nghĩ Trey là anh chàng chăn bò to lớn, có hàm bạnh và nụ cười làm cho phụ nữ dễ xiêu lòng. Dĩ nhiên nàng cũng không tránh khỏi rơi vào tình trạng ấy. Nhưng bấy giờ nàng thấy chàng có nhiều nét đáng chú ý hơn nữa.

Khi chàng đề nghị gặp nàng tại buổi khiêu vũ trên đường phố, nàng đã bốc đồng bằng lòng nhận lời mời - một phần để tránh cuộc sống đều đều nhàm chán thêm một đêm nữa trong khách sạn, một phần vì muốn biết về cảnh khiêu vũ ra sao; và một phần vì nụ cưòi duyên dáng, hấp dẫn của chàng. Mọi nguy hiểm về cá nhân hình như không đáng kể, vì vũ hội khiêu vũ diễn ra ở chỗ công cộng và nàng có phương tiện đi lại tự túc .

Sloan quyết định nàng sẽ vui chơi buổi tối với chàng nhưng phải né tránh sự tấn công của chàng chăn bò si tình này. Thế nhưng buổi tối hoá ra không diễn tiến như ý định của nàng, mặc dù nụ hôn khi mới gặp nhau có tính nhiệt tình lúc ban đầu hơn là do mưu mẹo mà ra.

Người đông đúc, ồn ào và tiếng âm nhạc oang oang khiến cho họ ít nói chuyện với nhau. Sloan thấy việc này rất tuyệt cho nàng vào lúc ấy. Rồi sau đó, khi chàng hôn nàng ngoài phòng khách sạn, nàng cảm thấy rung động cả cõi lòng. Nụ hôn say đắm làm cho nàng ngây ngất, bây giờ nhớ lại nàng vẫn còn cảm thấy rất thú vị.

Nhìn chàng rót cà phê nóng từ trong bình thuỷ ra, Sloan lại phải công nhận chàng giống người chăn bò không sai một ly. Chàng có thân hình của người cưỡi ngựa, vai rộng, bụng thon, bắp thịt cuồn cuộn, gân guốc. Và chàng còn có dáng dấp của người cưỡi ngựa, dáng đi của người thường ngồi trên lựng ngựa hơn là đi bộ.

Nhìn bề ngoài, chàng như người của thời cổ đại, sức lực cường tráng, ý chí sắt đá. Trey rất đẹo trai, gương mặt chàng có nhiều đường nét và góc cạnh như tạc, đầy cương nghị, nhưng mỗi khi cười nét cương nghị ấy biến mất và nó trở lên dịu dàng, khiến cho phụ nữ phải nín thở.

Thế nhưng chàng không phải là người chăn bò bình thường. Việc chọn chỗ ăn sáng hôm nay đã nói lên Trey có tinh thần phóng khoáng. Ngoài ra nó còn cho thấy chàng là người biết suy nghĩ cẩn thận và chu đáo. Khi đã khám phá ra nhiều đức tính quý báu của chàng, Sloan phân vân không biết chàng có thể là người yêu lý tưởng được không.

Sau khi đã vặn chặt cái nắp bình thuỷ cà phê, Trey để nó lại vào thùng và đi đến với chàng. Sự hiện diện của chàng ở bên nàng cùng với những điều nàng suy nghĩ trong óc, đã làm cho mạch máu trong người nàng chảy loạn xạ. Để che đậy sự hồi hộp này, Sloan bỏ miếng bánh cuối cùng miệng rồi đưa tay lấy khăn lau.

Trey lấy một nắm dâu tây, đưa cho Sloan chọn.

- Ăn một trái chứ?

Đưa tay làm dấu và miệng nhai nhóp nhép, nàng gần như muốn nói rằng nàng đã ăn đầy miệng rồi. Chàng cười gật đầu thông cảm, rồi ngắt cọng của trái dâu, và lần lượt từng trái một, chàng ăn hết cả nắm.

Khi Sloan uống vào một ngụm cocktail sâm panh để nuốt hết số bánh trong miệng, Trey nói:

- Thật là một buổi sáng tuyệt vời!

- Đúng vậy. – Nàng đưa mắt nhìn cánh đồng trải dài ở bên kia sông Yellowstone. - Ước gì tôi có mang theo máy ảnh.

- Đây là chuyến đi đến Montana đầu tiên của cô phải không?

- Không, nhưng những lần trước đây, tôi thường ở trong núi hay là ở Glacier Park. Núi non thường vĩ đại và đẹp, nhưng ở đây…có nét vĩ đại khác.

- Đất đai vĩ đại và bầu trời vĩ đại, - Trey đồng ý đáp.

Nhưng chàng không nhìn vào đâu hết. Nàng cảm thấy ánh mắt chàng nhìn vào mặt nàng, như mơn trớn vuốt ve. Nàng ngượng ngùng, tự hỏi không biết nàng cảm thấy gì. Như mọi khi, mỗi lần thần kinh bị căng thẳng, Sloan lại làm việc gì đó cho bận tay. Nàng lấy một trái dâu to, chín mọng, ngắt cọng vứt đi.

- Do đâu mà cô cái tên Sloan kỳ lạ như thế? – Trey hỏi. - Chắc là có câu chuyện gì đấy mới sinh ra tên này.

- Không có chuyện gì hết, mà chỉ vì một lý do thôi, tôi cần cho anh biết tên hoàn toàn đầy đủ của tôi là Sloan Taylor Davis. Tên con gái của mẹ tôi là Sloan, còn Taylor là tên con gái của bà nội tôi. Chuyện này xem như tục lệ của nhiều gia đình ở miền Nam. Vì thế mà khi anh gặp người nào, anh biết ngay gốc gác quá khứ của họ. Thành ra gặp một phụ nữ miền Nam có cái tên là Campbell hay là Fallon hay Sloan là chuyện không phải lạ lùng gì.

- Như thế cô phải nghĩ đến việc ghép tên người chồng tương lai của cô vào nữa chứ, - Trey đưa ý kiến, giọng hơi châm biếm, - cô có nghĩ đến chuyện đặt cho con gái cái tên như là Lipshitz hay Bumgartner không?

Sloan cười. – Tôi không nghĩ đến chuyện ấy, nhưng anh nói đúng. Dĩ nhiên tôi sẽ không đặt tên cho con gái tôi với họ Davis của tôi.

- Thế là hay. – Chàng ngắt một chùm nho lớn.

- Tôi nghĩ vậy. – Sloan ngắt trái dâu tây. Nước dâu chảy xuống cằm, nàng liền đưa tay chặn lại. - Tại sao anh không nói loại dâu này nhiều nước thế? – Nàng than phiền, vội vã để cái ly sang một bên rồi lấy khăn lau. Cô không hỏi. – Trey dùng răng cắn cọng nho vứt đi và bỏ trái nho vài miệng.

Sloan thản nhiên nhìn chàng ăn nho trong khi nàng lau nước dâu dính nơi tay. Đối với người đàn ông thường ăn sáng bằng thịt bò bít tết và trứng, thì nàng nghĩ chắc anh ta không thấy ngon khi ăn báng sừng trâu và trái cây.

- Chắc anh đói meo, - nàng ái ngại nói.

Chàng nhìn nàng đăm đăm: - Chỉ đói cô thôi.

Ánh mắt của chàng quá si mê, Sloan thừa hiểu ý nghĩa trong lời nói của chàng. Bỗng tim nàng đập thình thịch trong lồng ngực, không thốt được lên lời trong một lát.

Nàng cố cười và hỏi: - Anh là người rất thẳng thắn, phải không?

- Cô không cho tôi đủ thì giờ để tán tỉnh cô một cách trực tiếp.

Sloan thấy bối rối khi nghe chàng đáp, nàng không biết chàng có thật nghiêm túc hay không. Cho nên nàng đành trả lời lấp lửng

- Thật là những lời theo lối xưa cũ.

- Tôi không thật ngạc nhiên, - Trey xác nhận. - Nhưng từ khi gặp cô, tôi nhận ra tôi muốn được như lối xưa: được tay trong tay đi trên cánh đồng đầy hoa, được ngồi trên ghế đu trước hiên nhà trong đêm trăng, được hôn vụng trộm, và hy vọng không có ai bật đèn sáng bên hàng hiên.

Những hình ảnh chàng gợn lên khiến nàng chú ý đến chàng.

- Không ai có ghế đu bên hàng hiên phía trước nhà nữa. – Sloan cảm thấy nuối tiếc về việc này.

- Tôi biết. – Trey cúi người tới phía nàng. - Bởi thế người ta phải tranh thủ để hôn lén bất cứ khi nào và bất cứ đâu họ hôn được.

Chàng đưa tay úp sau gáy nàng, kéo nhẹ nàng đến gần mình. Nụ hôn ngọt dịu, ấm áp, kích thích mạnh khiến nàng đáp trả ngay. Miệng chàng thưởng thức mùi trái cây, mùi cà phê và …lửa tình, thứ kích thích hơn hết.

Sloan không biết làm sao mà chỉ một phút sau họ nhích lại sát bên nhau, rồi sau đó, Trey nằm ngửa trên tấm vải và Sloan nằm vắt lên người chàng.

Trời buổi sáng còn lạnh, nhưng nàng cảm thấy ấm áp trong hai cánh tay chàng, hơi nóng từ nụ hôn say đắm, hai bàn tay chàng mân mê âu yếm từ thân hình rắn chắc dưới thân hình nàng toả ra bao phủ khắp người nàng. Nàng tắm mình vào hơi nóng, khám phá hơi nóng.

Không có máy ảnh để cho nàng phải bận bịu. Máy ảnh không ghi lại đủ cảm xúc này. Nàng phải đem cái tâm của mình, mới cảm thấy hết mái tóc dày khoẻ mạnh của chàng, mới thưởng thức trọn vẹn hương thơm hăng hắc của nước hoa cạo râu, và khi nàng cắn vào dái tai chàng, chàng rên lên ư ử vì ngây ngất.

Chỉ một lát sau, vị trí của hai người thay đổi, Trey nằm trên, Sloan nằm dưới, Trey là người ban phát nguồn ái ân, chàng kích thích để tạo lên từng loạt rung động cảm giác khiến cho nàng phải rên lên vì khoái lạc. Rồi miệng chàng ngoạm lấy nơi xuất phát ra tiếng rên, ngậm chặt môi nàng.

Khi nàng cảm thấy hai tay chàng luồn vào dưới áo nàng, nàng hít thở vì khoan khoái. Nàng cảm thấy ngây ngất khi tay chàng xoè lên trên da thịt nàng. Lớp vải mỏng manh của lớp nịt vú như lớp da mỏng, nên khi chàng đưa tay ôm lấy bầu vú, ngón cái vuốt lên núm vú, nàng bị hụt hơi, không thở nổi. Cảm giác cuồn cuộn bao nhiêu, sự đau đớn càng tăng lên bấy nhiêu.

Bỗng chàng nhả môi nàng ra, miệng chửi thề, hai tay chàng để vào lồng ngực nàng và đẩy nàng ra rồi lăn theo nàng, nàng qua bối rối không biết có chuyện gì xảy ra.

- Cái gì thế? Tại sao…? – Nàng tức giận hỏi.

- Anh làm đổ cà phê ra hết rồi, - Trey có vẻ bực mình đáp.

Sloan nhớ cốc cà phê nóng bốc khói nghi ngút, nàng vội hỏi:

- Anh để cà phê đổ lên người à?

- Nó đổ hết sau lưng áo của anh. – Chàng ngồi dậy, nắm tà áo kéo mạnh ra cho lưng khỏi nóng.

- Để tôi lấy khăn giấy. – Nhưng bây giờ đến phiên nàng chửi thề vì nàng đi loạng choạng dẫm chân lên những cái bánh sừng trâu còn lại. Nàng vội rút chân lui và đá phải hộp đựng dâu tây. Mặc xác chúng đấy, Sloan lấy khăn giấy còn lại trong thùng carton, rồi quay lui với Trey. – Anh có bị phỏng không?- Nàng thấm khăn giấy vào chiếc áo sơ mi ướt đầm cà phê.

- Không. Chỉ khó chịu vì da bị nóng và ướt thôi.

- Tôi biết anh khó chịu. - Biết chắc chàng không bị gì nguy hiểm, nàng tiếp tục lấy khăn giấy thấm nước dính trên áo chàng. – Tôi hy vọng anh không muốn ăn thêm gì nữa. Tôi đã phá hỏng hết số thức ăn còn lại rồi.

- Tôi không nghĩ đến chuyện ăn uống nữa. – Mắt chàng ánh lên vẻ thích thú khi nói thế.

Sloan cười đáp lại,để cho chàng biết rằng nàng hiểu ý của chàng. Sau khi lau khô áo chàng một lát nữa, nàng ngồi lui. – Tôi lau thế tạm sạch rồi đấy.

- Tốt rồi, chàng nói và đứng dậy, lấy cái mũ trên tấm vải. – Chúng ta đi dạo một vòng nhé? Để cái này dọn dẹp sau.

- Nghe được đấy. – Sloan đứng dậy.

Khi nàng bước ra khỏi tấm vải trên nền đất, chàng bước đến nắm tay nàng, xâu mười ngón tay vào nhau. Họ sánh vai cùng đi dọc theo mép bờ núi đá.

Đi được một đoạn, chàng liếc mắt nhìn nàng.

- Đường không có hoa chỉ có cỏ, nhưng thế cũng đủ tuyệt rồi. – Chàng cong tay nâng bàn tay níu nhau của họ lên.

- Anh thường lãng mạn như thế này à? – Sloan trêu, lòng rộn ràng vì cảm xúc.

Chàng đáp nhanh và chắc nịch

- Không khi nào.

Nàng đợi chàng nói thêm. Khi thấy chàng không nói gì nữa, Sloan hỏi tiếp: - Anh không nói rằng với tôi thì khác chứ?

- Lãng mạn xưa rồi phải không? – Chàng mỉm cười, miệng méo xệch

- Rất xưa. - Những chuyện tình lãng mạn thì nhiều vô kể. Chỉ có vài lần nàng tin vào những chuyện này. Cuối cùng, chuyện lãng mạn hoá ra là viển vông, nên nàng thấy chẳng quan trọng gì.

- Tôi không nghĩ cô có phần tin vào chuyện tình lãng mạn, - chàng đoán.

- Nghề của tôi, tôi thường đi đây đi đó nhiều, tôi phải biết chọn lựa chứ.

- Tôi đã nghĩ ra được điều đó, - chàng nói. – Lãng mạn là chuyện xưa rồi. Chỉ có một thứ làm cho nó mới thôi.

Chàng dừng lại ngang đó, không nói thêm gì hết, chỉ để cho Sloan đi đến kết luận. Nàng đã nghĩ ra được thứ duy nhất ấy, đó là tình yêu.

***

Đi vào phòng họp riêng của khách sạn, Jessy liền đưa mắt nhìn quanh, không thấy có Trey, bà mím chặt môi. Trên bàn có chiếc cặp mở rộng. Chủ nhân của chiếc cặp ngồi phía sau, chỉ để lộ cái vai áo mặc veston và tay áo. Sát tường có một cái bàn, trên để một khay đựng thịt và pho mát ướp lạnh, một giỏ đựng bánh mỳ khoanh nhân thịt và một đĩa khoai tây chiên cùng với các thứ gia vị thông thường. Người đàn ông thứ hai rót cà phê trong bình thuỷ vào tách, nhưng ông ta quay lưng ra cửa, nên Jessy không thấy được mặt.

Khi bà đóng cửa, cái đầu khuất sau chiếc cặp ngẩng cao lên. Người đàn ông đeo kính gọng thép, mái tóc màu đồng hớt ngắn làm cho ông ta trông có vẻ là một kế toán viên. Nhưng vì Ed Walters, trưởng ban điều tra, thường lưu ý cho bà thấy rằng những bản tính thu chi và hồ sơ về tài chính thường cung cấp nhiều thông tin hơn là phỏng vấn hàng trăm người.

- Chào, Jessy. – Ed Walters đứng dậy chào bà. Khi bà đến gần, ông ta chìa tay ra bắt. Tôi nghĩ chắc bà chưa gặp Doug Avery. Ông ta đại diện cho tôi trong công việc này ở Texas.

- Chào ông Avery, - rất sung sướng được gặp ông. – Jessy quay qua người đàn ông thứ hai có tầm vóc trung bình, không cao quá hay thấp quá, nặng quá hay nhẹ quá, nhưng hấp dẫn một cách khó tả.

Rất hân hạnh được gặp bà, thưa bà. – Ông ta hờ hững bắt tay bà, rồi chỉ tay vào các thứ giải khát. – Tôi có thể mời bà thứ gì đó.

- Bây giờ chỉ uống cà phê thôi, - bà đáp. Tôi đã nhờ khách sạn chuẩn bị khay bánh xăng uých để chúng ta có thể tự phục vụ, không cần người hầu, tránh khỏi bị gián đoạn công việc. Tôi hy vọng quý ông đồng ý.

- Xin thú thật với bà, chúng tôi đã nghĩ đến chuyện ấy. – Ed cười toe toét. – Chúng tôi nghĩ để cho bà vừa ăn vừa nghe chắc thoải mái hơn là để cho chúng tôi vừa ăn vừa nói. Độ này Chase có khoẻ không?

- Ông vẫn khoẻ, - Jessy thành thật đáp.

- Tôi thường hình dung ra cảnh ông ấy ngồi trong đại sảnh, sau bàn làm việc khổng lồ, cái bản đồ xưa cũ vẽ trại Triple C treo trên tường sau lưng ông. – Ông ta mỉm cười với vẻ thảnh thơi như đang nhớ lại quá khứ tốt đẹp. Nhưng câu nói lạc đề không kéo dài lâu, ông ta vội để tâm vào công việc trước mắt. – Con trai bà đâu? Tôi nghĩ cậu ấy cũng đến dự chứ?

- Chắc Trey bận việc gì đó không đến được. – Nguyên nhân tại sao chàng không đến, Jessy không biết, nhưng bà định sẽ tìm hiểu cho biết vào cuối ngày.

- Có lẽ đường tắc về vì đoàn diễu hành, - Avery đáp. – Chúng tôi tới sớm vì không đi từ phi trường đến. Thành phố quá đông người.

- Thành phố thường đông vào cuối tuần của tuần thứ ba tháng năm, - Jessy nói. Ngay khi đó cửa phòng mở và Trey bước vào.

- Xin lỗi tôi tới trễ. – Chàng đi đến cái ghế trống, lấy mũ xuống. – Tôi hy vọng quí vị không đợi lâu.

- Không lâu đâu. – Walters đáp rồi giới thiệu chàng với người cộng tác của mình.

- Chắc anh bị kẹt xe phải không? – Avery hỏi khi họ bắt tay nhau.

- Thực ra tôi bị cà phê dây vào áo nên phải về khách sạn để thay vào lúc sắp tới giờ họp.

Chàng đã nói thật, chỉ có điều chàng không nói chuyện đi chơi với Sloan nên quên hết cả thời gian. Thực ra chàng muốn ở mãi đấy với nàng. Cứ nghĩ đến việc Sloan sẽ ra đi vào cuối tuần này là chàng cảm thấy không muốn rời xa nàng.

- Chắc anh sẽ cỡi ngựa chứng vào chiều nay, - Walters nói.

- Không thưa ngài. – Trey nói tự rót cà phê cho mình. - Trại đã thành lập một đội để thi cưỡi ngựa hoang, và tôi là thành viên trong đội. Sở trường của tôi là quăng dây bắt bò chứ không phải là cưỡi bò hay ngựa chứng.

- Quint nói anh và anh ấy thường tham gia các cuộc thi quăng dây bắt bò.

- Chúng tôi à một cặp tạo được nhiều thành tích. - Lời chàng không có gì khoe khoang, mà chỉ nói ra chuyện thực thôi. – Nhưng bây giờ Quint cai quản trại Cee Bar ở Texas cho chúng tôi, nên chuyện ấy qua rồi.

Việc nhắc đến Quint là để mọi người trở lại với vấn đề hiện tại. Chính Quint là người yêu cầu mở cuộc điều tra này cách đây năm tháng khi Rutledge tìm cách mua trại Cee Bar bằng cách truyền bệnh than cho bò trại này.

Lúc ấy, bằng cớ buộc tội Rutledge chỉ gián tiếp thôi. Vì là cựu nhân viên điều tra an ninh của Bộ Tài Chính, Quint hy vọng cuộc điều tra nay sẽ khám phá ra những bằng chứng cụ thể hơn. Anh đã yêu cầu ban điều tra phải mở cuộc điều tra về các hoạt động của Rutledge trong quá khứ cũng như hiện tại để tìm ra bằng chứng sai trái của y.

- Chúng ta bắt đầu được chứ? – Avery hỏi, vừa lấy xấp hồ sơ trong cặp ra.

Jessy gật đầu. Ông ta liền báo cáo tóm tắt về những thông tin mà ông đã thu thập được. Theo tài liệu ông ta có, thì những cuộc thử nghiệm trong phòng thí nghiệm cho thấy vi trùng gây bệnh than cho bò của trại Cee Bar là loại được cấy trong phòng thí nghiệm.

Tất cả những chuyện này Trey đã nghe trước đây rồi. Ý nghĩ của chàng lại bay theo Sloan, chàng tự hỏi không biết bây giờ nàng đang ở đâu và đang làm gì. Chàng đã yêu cầu nàng ăn trưa với chàng, nhưng nàng từ chối. Nàng nói nàng cần phải có mặt tại đấu trường ngay khi cuộc diễu hàng đã xong, để chụp ảnh cho kịp việc các người chăn bò trổ tài ở đấy.

- Chúng tôi đã chắc chắn đến 99%, - Walters nói, - rằng chúng tôi biết phòng thí nghiệm nào cung cấp nguồn bào tử bệnh than để làm cho bò của bà nhiễm bệnh. Chúng tôi có thể kết luận rằng con trai của Rutledge, Boone, đã liên hệ với một kỹ thuật gia ở đấy để có vi trùng này, nhưng chúng tôi không tìm ra bằng chứng gì về mối liên hệ của chính Rutledge. Một số người trong vùng đã nói với chúng tôi rằng họ sẵn sàng tố cáo Boone là người ra lệnh làm việc này. Theo ý kiến của tôi thì Rutledge rất tức giận họ, và ông ta dùng cậu con trai để làm vật tế thần, - ông ta dừng lại, nhăn mặt khó chịu, rồi nói tiếp: - Jessy, tôi rất tiếc là việc không hay xảy ra cho trại Cee Bar đến đây kẹt vào ngõ cụt.

- Những hoạt động khác của lão ta thì sao? – Bà hỏi, trán nhăn lại với vẻ trầm tư.

- Cũng không có gì sáng sủa hơn. Doug, anh báo cáo cho bà ấy nghe công việc điều tra của anh. – Walters ngồi tựa ra ghế để cho cộng sự viên của mình nói.

- Chúng tôi đã có tài liệu về hàng trăm việc làm ăn mà lão ta nhúng tay vào, và tất cả những việc này đều phi pháp. Khi chúng tôi điều tra sâu vào những hoạt động kinh doanh trong quá khứ của lão, tôi tìm ra việc làm ăn phi pháp của lão. Bà còn nhớ chuyện bê bối về chuyện quần ống túm mua trả góp bùng nổ ở Texas cách đây mấy năm không? Đấy, Rutledge đã dính líu vào một số chuyện tai tiếng này, nhưng nhân viên điều tra liên bang không cho phép công bố việc này, vì thế mà lão ta không bị kết tội. Đây là công việc rất gian khổ, nhưng chúng tôi vẫn theo đuổi điều tra. Rủi thay, kết quả là những kẻ có thể tố cáo Rutledge đều đã chết hết. Kẻ thì chết trong tù, kẻ thì chết vì các nguyên nhân lãng nhách khác.

- Tôi biết ông Chase không thích kết quả như thế này, Jessy à, nhưng chúng tôi đã có đầu mối để theo dõi,- Walters kết thúc.

Ông nói đúng. Ông ấy không thích như thế này. – Jessy đáp. – Ông ấy tin rằng chính Rutledge là mối đe doạ thực sự cho gia đình. Giống như Quint, Chase hy vọng các ông sẽ tìm ra bằng chứng để chúng tôi có thể buộc tội lão ta.

- Chúng tôi có nhiều bằng chứng. Nhưng muốn buộc tội lão ta, chứng tôi cần phải tìm thêm bằng chứng cụ thể hơn.

- Chính Chase muốn thế, - bà đáp, để lộ cho mọi người biết rằng mặc dù bà điều hành các hoạt động ở trại Triple C, nhưng chính Chase là chủ nhân của trại.

- Có đường lối gì đặc biệt bà muốn chúng tôi theo đuổi không? – Walters hỏi, rồi ông ta quay về phía Trey. – Trey, cậu không nói gì hết. Cậu có ý kiến gì không?

Trey biết mọi con mắt quanh bàn đang đổ dồn vào mình, chàng phải tìm cho ra ý để trả lời. Riêng chàng, chàng không muốn chia sẻ mối quan tâm của ông nội chàng về Rutledge. Nhưng làm như thế không đúng đường lối của gia đình Calder

- Tôi rất chú ý đến vấn đề bệnh than, - chàng đáp. – Nếu Rutledge trả tiền cho kẻ nào đấy để hắn ta ngậm miệng không nói, thì thế nào kẻ đó cũng tiêu xài tiền bạc rộng rãi, như là kiếm công việc mới, cho con tiền theo học đại học, hay cho vợ đi giải phẫu thẩm mỹ. Có ai đấy sẽ thay đổi cuộc sống.

- Anh nói đúng. Chúng tôi sẽ theo dõi cách tiêu tiền của một số người đáng nghi, nhưng luôn luôn có nhiều phương pháp khác. – Walters nhìn nhà điều tra kia, mắt ông ta ánh lên vẻ tích cực, chứng tỏ ông ta có nhiều phương pháp mới có khả năng.

Họ bàn bạc để tìm ra các biện pháp, chọn lựa biện pháp nào hay. Nhưng ít có vấn gì mới có thể thêm vào, và buổi họp liền được giải tán.

Vừa nghỉ họp, Trey liền đi ra ngay, và Jessy chú ý đến động thái này của chàng. Bà nán lại để bắt tay hai người đàn ông khi họ ra về.

Họ ra về một lát thì Laredo đi vào. Ông ta nhìn quang phòng, thấy chỉ có một mình bà, bèn nhìn kỹ vào mặt bà. Ông nghiêng đầu và hỏi: - Công việc như thế nào?

- Sau năm tháng công việc chẳng có gì lạ. – Jessy ký tên lên tờ giấy ghi tiền chi tiêu, rồi bỏ một bản lưu vào túi trước khi quay qua nhìn ông. – Nhưng dù sao thì Rutledge đã khôn khéo đổ tội hết cho Boone. Giỏi đấy chứ, phải không?

- Rất giỏi. - Thấy mặt bà có vẻ chán nản, ông ta liền thay đổi đề tài. – Tôi thấy Trey đi ra sớm hơn ai hết.

Jessy hít mạnh một hơi, gật đầu. – Nó nói nó phải đến đấu trường. Tôi không biết vì lý do gì. Cuộc tranh đua của đội phải đợi đến sau cùng kia mà.

- Tôi cảm thấy có lẽ là do cô gái có mắt xanh da ngăm đen.

Khi Jessy nhìn ông ta vẻ ngạc nhiên, Laredo nói thêm:

- Tối qua cậu ấy đã gặp cô ta tại buổi khiêu vũ ngoài đường phố, và tôi nghĩ sáng nay cậu ấy đã đi ăn sáng với cô ta.

Việc này không có gì lạ đối với Jessy. Bà đã lớn lên trong thế giới đàn ông, làm việc chăn bò bên cạnh đàn ông, suốt cả đời, bà ít nghĩ đến chuyện lãng mạn, hão huyền với họ.Theo kinh nghiệm của mình, bà thấy hiếm có người đàn ông nào đã gặp phụ nữ vào đêm trước mà sáng hôm sau lại đi ăn điểm tâm với cô ta nữa. Con trai bà không khác gì họ. Rõ ràng người đàn bà này đã làm cho con trai say mê.

- Cô gái ấy là ai thế? Cô ta tên là gì? - Bỗng bà muốn biết.

Laredo không phản đối lập luận này. Và vì Jessy không hỏi ý kiến ông, nên ông không nói ra làm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.