Giọt Tình

Chương 169: Chương 169: Ai sống tốt




Tôi không biết cô ta nói những lời này với tôi có ý nghĩa gì, nếu như chỉ đơn thuần vì thỏa mãn lòng hư vinh của cô ta, tôi cảm thấy không cần thiết.

Cô ta sống tốt hay không là chuyện của cô ta, tôi không có quyền can thiệp, cũng không muốn can thiệp.

Bây giờ tôi và cô ta không còn là bạn bè nữa, cô ta làm vậy trước mặt tôi thật ấu trĩ.

Tôi ngẩng đầu nhìn cô ta, gương mặt cười đến rất vui vẻ của cô ta cách tôi không xa, có lẽ là vớ được tài sản của Hà Phong, tự dựng phát tài, cô ta có gì để không vui chứ?

Hà Phong đúng là đồ ngốc, đồ ngốc ngốc nhất trên đời này!

Vừa nghĩ tới cái chết của cậu ấy, tim tôi rất khó chịu. “Ôi ôi ôi, thật đáng thương, dáng vẻ sắp khóc của cô bây giờ thật sự khiến tôi thấy mà thương, nhìn cô thảm như vậy, không có chồng, lại không có công việc, hay là cô đến đoàn làm phim của tôi đi, tôi để đạo diễn thu xếp cho cô vai nữ số bốn để diễn, thế nào?” Tôi không hiểu ra sao: “Đoàn làm phim gì CO?”

Cô ta cười yêu kiều: “Ai da, thật sự ngại quá, chị đây xinh đẹp trời sinh, được người đoàn làm phim nhìn trúng, người ta cảm thấy khí chất của tôi thoát tục, cầu tôi đi đóng nữ số hai đấy... Ài, thịnh tình không thể chối từ, tôi chỉ có thể tủi thân đi xem sao vậy...

Người có thể nói ra câu này chắc chắn không biết xấu hổ, dựa vào sự hiểu biết của tôi về Dương Hân, hoặc là cô ta dùng tiền của Hà Phong để vào đoàn làm phim, hoặc là dựa vào quan hệ với ai đó để vào đoàn làm phim, còn nói người khác mời cô ta? Xí!

Cô ta thấy tôi không nói gì, còn tưởng tôi đang ghen tị với cô ta, kết quả cô ta còn sản đến, phả hơi vào tôi: “Thế nào? Bạn thân tôi đây có nể tình xưa nghĩa cũ không?”

Tôi vẫn không nói gì, cô ta còn dự định đâm tôi đội câu, kết quả Đường Kiêu đã bằng bỏ xong đi ra từ phòng làm việc của bác sĩ.

Ba người cứ thế nhìn chằm chằm vào nhau. Tôi thầm liếc qua Dương Hân, có thể thấy cô ta sợ anh.

Đường Kiêu không hề nhìn cô ta, đi thẳng đến trước mặt tôi nói: “Thật xúi quẩy, ở đâu cũng có thể nhìn thấy con ruồi này”

Dương Hân trợn tròn mắt, cô ta cứ tưởng tôi đã bị Đường Kiêu đá từ lâu, không ngờ đến bây giờ mới biết hai chúng tôi vẫn ở bên nhau, bây giờ tôi đã có thể liên tưởng ra tâm trạng cô ta phiền muộn và kinh ngạc cỡ nào. “A Hàm, buổi tối chúng ta ăn gì? Hay là chúng ta đi ăn cơm Tây đi? Hôm nay em thật sự vất vả rồi...”

Cơ thể tôi không kìm được run một cái, không dưng anh gọi biệt danh buồn nôn như vậy làm gì?

Vả lại cả người tôi đầy vết máu, thôi bỏ đi.

Tôi lắc đầu, khóe mắt liếc về bàn tay băng bỏ của anh, hỏi anh. “Bác sĩ nói thế nào? Không bị thương đến dây thần kinh chứ?”

Ngữ khí quan tâm khiến chính tôi cũng ngỡ ngàng.

Rõ ràng tôi ghét anh như này, thế nhưng về sau...vừa thấy anh bị thương, tôi đã mềm lòng rồi?

Tôi đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, trở về cùng Đường Kiêu ngồi lên xe taxi về nhà.

Trên xe, anh nói liên miên lải nhải như một bà cụ. “Bây giờ lá gan của cô đúng là càng lúc càng lớn nhỉ, bán hơn nửa túi xách quần áo tôi mua cho cô, khi ông đây vào phòng cô tìm cô, nếu không nhờ nhìn thấy hóa đơn bán hàng của cô, tôi còn không biết cô làm nhiều chuyện thất đức như vậy sau lưng tôi đấy...

Tôi không nói câu nào, anh liền nói tiếp: “Khi tôi mua cho cô luôn nghĩ cô thích là được, cộng linh tinh lại cũng tổn hơn mấy triệu tệ của tôi đấy, vậy mà cô chỉ bán được ba trăm nghìn tệ thôi à?”

Tôi vẫn không nói câu nào, anh cũng xì hơi, mềm giọng nói với tôi: “Có điều cũng không sao, cô bán giỏi lắm, bán rất giỏi, làm sao để vui thì làm, tiền của tôi chẳng phải là để cô tiêu sao?”

Tôi cảm thấy anh hơi thần kinh, lúc nói này lúc nói kia, ngữ điệu lúc mềm lúc cứng, khiến tôi hoài nghi anh bị tâm thần phân liệt. “Anh định lúc nào kết hôn với Phàn Dục Nam? Mấy tháng? Một năm? Hai năm?”

Bây giờ tôi thật sự rất quan tâm đến vấn đề này của bọn họ, dù sao tôi cũng không muốn chặn ngang giữa hai người họ, nó khiến tôi như kẻ thứ ba vậy, biết rõ mình không xứng với Đường Kiêu, thế nhưng vẫn mặt dày mày dạn ở lại bên cạnh anh, tôi chịu đủ cuộc sống đó rồi.

Các đồng nghiệp trong công ty đều nói vậy, người khác cũng nói vậy, nếu như sau này Phàn Dục Nam gặp tôi, cũng có thể cô ta sẽ cảm thấy như vậy, thế nhưng... Dựa vào cái gì chứ?

Đường Kiêu cũng không vội trả lời câu hỏi, anh hỏi ngược lại tôi, “Thứ hai chúng ta tới đảo Cổ Lãng đi, vừa khéo tôi phải qua đó bàn hợp đồng, cô đi cùng tôi đi. “Anh sợ tôi lại chạy lần nữa à?”

Tôi mỉm cười với anh: “Yên tâm, anh đã lôi sinh mệnh của mẹ tôi ra để uy hiếp tôi, tôi còn dám chạy đến đâu chứ?”

Có lẽ anh cảm thấy tôi có hơi cố tình gây sự, thở dài, quay đầu nhìn ra ánh đèn vụt qua ngoài đường.

Tôi cảm thấy tôi thật sự càng ngày càng buồn hơn.

Có lẽ không nhìn thấy hi vọng, có lẽ là trên lưng tôi gánh quá nhiều thứ, cái vỏ ốc sên này quá nặng, đè tôi không thở nổi, nhưng không có cái vỏ này, tôi lại không hề có chút cảm giác an toàn nào.

Thật sự cảm thấy càng lớn lên càng già đi, nếu như có thể yêu đương bất chấp hậu quả như hồi mười mấy tuổi thì tốt, dù đối phương là Phàn Dục Nam, tôi cũng có thể cướp Đường Kiêu về từ tay cô ta.

Lúc sắp ngủ, điện thoại di động của ai đó vang lên, tôi tưởng là của Đường Kiêu, kết quả đang định chuẩn bị ngủ tiếp, Đường Kiêu huých tôi: “Điện thoại của cô kìa!”

Tầm này là ai được chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.