Giọt Tình

Chương 288: Chương 288






Tôi vô vali: "Không thấy à? Về Cẩm Thành.

Nhiễm Nhiên hơi ngơ ngác: "Về Cẩm Thành? Mình cũng đi nha, vừa khéo ba mình bảo hai ngày nữa cho tớ xem mắt với một cậu con nhà giàu, hay là tớ đi chơi trước mấy ngày nhỉ?"

Tôi lập tức tán thành: "Được đó, vậy cậu hãy mau về nhà thu dọn đồ đạc đi, chúng ta đi ngay bây giờ.

Cô ấy trực tiếp kéo cửa xe Đường Kiêu ra, đặt mông ngồi

vào.

"Còn mang hành lý làm gì, mình đến đó rồi mua mua mua, cống hiến một phen cho GDP của Cẩm Thành"

Chậc chậc, tôi thực sự không thể hiểu được cảnh giới của người có tiền này.

Đường Kiêu để hành lý của tôi lên xe, tôi quay đầu nhìn lại, cửa sổ nhà mẹ tôi không bật đèn, chắc bà đang trốn sau cửa sổ nhìn lén tôi đây.

Vừa nghĩ tới cảnh bà ở nhà một mình nấu cơm mua thức ăn, mũi tôi cay cay, Nhiễm Nhiên bên cạnh nhìn tôi, hiểu rõ vì sao tôi buồn.

"Cậu đừng đau lòng, bây giờ khoa học kỹ thuật đỉnh lắm, máy bay ô tô xe lửa. Hôm nào để cô Cung đến Cẩm Thành chúng ta chơi là được."

Tôi không nói gì, bởi tôi cũng nghĩ như vậy.

Đường Kiêu lái xe một mình, tối hôm qua ngủ muộn, khó tránh khỏi mệt rã rời, mà anh còn bị cảm, sau khi uống thuốc bác sĩ kê, trên đường lái lên cơn buồn ngủ, Nhiễm Nhiên xung phong giúp anh, cho anh ra ghế sau ngủ.

Lần này Đường Kiêu không từ chối ý tốt của cô ấy, đi ra sau ôm eo tôi, dựa vào vai tôi ngủ thiếp đi.

Phía trước Nhiễm Nhiên lái xe như bay, còn bật nhạc trong xe lên, sung như đang phê thuốc vậy.

Tôi ngồi phía sau kinh hãi nhìn cảnh sắc ngoài xe lùi lại vùn vụt, tim đập nhanh, hỏi có phải cô ấy lớn lên với trò tông xe điện hay không.

Có điều cũng may không gặp nguy hiểm gì trên đường đi, Nhiễm Nhiên đã sớm đặt xong khách sạn trên mạng, sau khi đưa chúng tôi về nhà, cô ấy lái RollsRoyce của Đường Kiêu đi, bảo ngày mai trả lại cho chúng tôi.

Cuối cùng cũng về tới nhà chúng tôi, Cẩm Thành đã vào đêm, vội vàng tắm rửa một phen xong, tôi và Đường Kiêu ngủ luôn.

Sáng sớm hôm sau, Đường Kiêu về nhà, nói mẹ anh nấu đồ ăn ngon cho anh ở nhà, mấy ngày nay còn có mấy buổi tiệc gia đình, anh nhất định phải tham gia mới được.

Tết nhất, tôi không đến nhà anh tự rước lấy khó chịu, ba mẹ Đường Kiêu đều không thích tôi, tôi lại nhiệt tình mà bị hờ hững, tuyệt đối là ngại cuộc sống của mình quá tốt đẹp.

Sau khi Đường Kiêu đi, tôi gọi điện thoại cho mẹ tôi bảo an toàn, sau đó tiếp tục ngủ như chết, Nhiễm Nhiên gọi điện cho tôi, bảo tôi đi mua sắm với cô ấy.

Tôi ngáp một cái, mặc dù rất mệt, nhưng vẫn đi cùng cô ấy, kết quả hai chúng tôi thật sự gặp được người quen trong trung tâm thương mại.

Là Đường Hân Nhiên, cô ta đang khoác cánh tay một cô gái khác dừng chân trước cửa kính của một cửa hàng, hai người lập tức đi vào.

Cũng may cô ta không thấy tôi, bởi vì Đào Cẩn, ngăn cách giữa tôi và cô ta càng sâu hơn.

Được rồi, cứ như vậy đi, tôi không thích cô ta, cô cũng không thích tôi, không cần cố lấy lòng làm gì, dễ dẫn đến cảnh dã tràng xe cát lắm.

Còn chưa vào đầu xuân, Nhiễm Nhiên đã ngầm váy liền thân trong trung tâm thương mại, dù sao ở phương Bắc, nơi nào cũng có điều hòa, không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô ấy.

Tôi đang suy nghĩ lung tung, Nhiễm Nhiên đã ướm một chiếc váy dài đuôi cả màu hồng đào ôm ngực vào người.

"Này, Tiểu Hàm, cậu nói xem, ngày kia tớ mặc cái này đi xem mắt được không?"

Tôi lấy lại tinh thần nhìn lướt qua, làn da cô ấy rất trắng, khí chất thuộc kiểu đoan trang, mặc bộ này có vẻ hơi tùy tiên.

Tôi lướt qua chiếc váy của cô ấy, thấy một chiếc váy sa màu đen, mặc dù che kín ngực, nhưng lại là thiết kế hoa văn rỗng, nếu như Nhiễm Nhiên mặc chiếc váy này, vậy nhất định sẽ khiến người ta nhìn mà chảy máu mũi.

“Mặc cái này đi, nhất định có thể hạ gục tất cả đàn ông.

Nhiễm Nhiên nói: “Thôi đi, tớ đâu có thích người ta, mặc quyến rũ như thể làm gì? Đương nhiên là cảng xấu càng tot."

Tôi không ngờ thì ra cô ấy không muốn đi xem mắt, bị cô ấy khơi lên tâm trạng hóng hớt.

"Sao vậy, là nhà trai quá xấu hay quá gia?

Vẻ mặt Nhiễm Nhiên lơ đễnh: “Vậy cũng không phải tớ nghe người ta nói hình như nhà đó rất có tiền, người đàn ông đó cũng rất kiêu ngạo, người ta đã vậy, ba tớ còn đẩy mình lên, chẳng phải thiếu thông minh sao?"

“Dù Nhiễm Nhiên tớ ở giá cả đời, tớ cũng sẽ không lấy người đàn ông như vậy làm chồng đầu, là thời đại nào rồi mà còn kết hôn lợi ích, coi mình là món hàng mang đi giao dịch a?"

Ải, ra là vậy, ba Nhiễm Nhiên muốn kết thông gia với nhà này, có điều không biết đây là thiếu gia nhà ai, ở Cẩm Thành, ngoại trừ nhà họ Đường và nhà họ Mộc là nhà giàu gốc ra, tôi không biết ai từ ngoài vào, ngoại trừ Đào Cẩn.

Cuối cùng Nhiễm Nhiên không thèm xem nữa, lấy chiếc vậy đó, buổi tối hai chúng tôi ăn một bữa trứng cá muối ở một nhà hàng kiểu Pháp, ban đầu cô ấy còn định dẫn tôi đi bar, nhưng con người tôi uống rượu kém, cô ấy cũng không ép nữa.

Sau khi cô ấy lái xe đưa tôi về nhà, phóng khoảng lướt đi

như gió.

Tôi vào nhà tắm rửa, đang tắm dở đột nhiên nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, lập tức cảnh giác quấn khăn tắm đi ra, nhưng trong phòng khách tối thui, có ai đã tắt đèn.

Trải qua vụ trộm lần trước, tôi cảm thấy vô cùng nhạy cảm với động tĩnh trong nhà, đó là nỗi sợ xuất phát từ nội tâm, khiến tôi không dám đối mặt với tất cả.

Tôi cầm điện thoại trên bàn phòng khách lên, đang định bật đèn pin, có người đưa tay bịt miệng tôi từ phía sau, trầm giọng nói: “Không được nhúc nhích."

Trên người anh có mùi rượu vang, hòa với mùi sữa tắm trên người tôi, vô cùng dễ chịu.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc của Đường Kiêu, thân kinh căng ẳng vừa nãy của tôi nhanh chóng giãn ra.

"Anh bị điên à? Người dọa người sẽ chết người đấy có biết không?

Đường Kiêu ngả đầu vào vai tôi, cẩn thận hít hà, hỏi tôi: "Em có mang theo sổ hộ khẩu không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.