Giọt Tình

Chương 53: Chương 53




Vừa nói ra xong thì tôi đã thấy hối hận.

Bời vì đôi mắt anh ấy nheo lại trông rất nguy hiểm, cằm tôi bị anh ta nắm mạnh đến mức như muốn rớt cả hàm ra: “Cô nói lại lần nữa.”

Ánh mắt anh ấy tràn đầy sự tức giận, tôi nhìn mà run rẩy nhưng tôi khó khăn lắm bừng tỉnh lương tâm, lập trường vững vàng một lần, sao lại rút lui được chứ?

Tôi nhắm chặt đôi mắt, nghểnh cổ nói: “Tôi nói… tôi muốn dọn ra ngoài ở.”

“Cô dám?”

Anh ta bị chọc tức nên càng dùng sức đề hành hạ tôi, từng cơn từ bụng truyền tới khiến tôi chìm trong cơn mê mà không nói ra được lời nào, não đã hoàn toàn bị dục vọng chiếm lấy và tôi đã vô thức chủ động ôm lấy lưng anh…

Dường như đã trôi qua cả một thế kỷ vậy, cuối cùng anh cũng đã ngừng lại và xả một luồng khí nóng vào trong cơ thể tôi, chậm rãi chảy dọc đùi tôi khi anh rút ra.

Anh chỉnh lại quần áo và quay lại ghế tài xế, lại trở về bộ dạng chỉnh tê thường thấy.

Tôi thì thảm nhiều rồi, bởi vì vừa nãy anh dùng sức quá độ nên đã xé rách áo của tôi, từ cổ áo đến bụng tôi muốn che cũng che không được nên chỉ có thể dùng đôi tay ôm lấy ngực mà ngồi đó.

Đường Kiêu mắt không đổi hướng mà nhìn thẳng, cứ như không có chuyện gì xảy ra vậy.

“Haiz.”

Tôi thở dài: “Đường tổng, tôi nói thật đó, anh cũng là người sắp kết hôn rồi, tôi chỉ là cấp dưới ở công ty anh nên ở trong nhà anh thấy không thích hợp lắm… Vả lại, cô Châu sau này sẽ không vui đâu.”

“Két…”

Anh ta đạp phanh gấp và bởi vì tôi không đeo đai an toàn nên đã bị ngã về phía trước, đầu tôi bị đập vào phía trước thành xe. Một cú va đập khiến đầu tóc tôi bù xù trông y như con ma trèo ra ở tivi trong bộ phim kinh dị vậy.

“Cô lo nghĩ cho vợ sắp cưới của tôi hay là để tiện cho cô gặp bạn trai Hà Phong của cô hả?”

Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, tôi biết thể nào suy nghĩ của tôi cũng không giấu được đôi mắt thánh của anh, chẳng còn cách nào khác, tôi buông hai tay ra nên cái áo mất đi sự che chắn của cánh tay đã để lộ cái áo ngực màu đen gợi cảm ra.

“Đúng vậy, Đường Kiêu, thật ra anh cũng biết là chúng ta bên nhau chỉ vì nhu cầu sinh lý thôi, anh và tôi bên nhau chẳng qua vì muốn tìm cảm giác mới lạ, bây giờ tôi đã tìm thấy hạnh phúc của mình, chúng ta hãy chia tay êm đẹp có được không?”

Sắc mặt anh ta xám xịt: “À, hay cho câu chia tay êm đẹp! Cô tưởng tôi sẽ dễ dàng cho cô và tên nhãi kia bên nhau sao?”

Tôi nhướng mày: “Anh có ý gì?”

Anh ta chỉ lên nóc xe, tôi nhìn theo hướng ngón tay anh thì phát hiện có một cái camera nhỏ đang chớp bằng tia hồng ngoại.

“Vì sự an toàn của xe nên tôi cố ý lắp cái camera nhập khẩu này, độ phân giải cực tốt và tôi dám đảm bảo rằng quá trình ân ái lúc nãy đã được ghi hình lại bằng độ sắc nét cao, nếu cô cứ muốn đi tìm tên nhãi đó thì tôi sẽ gửi cho hắn ta một phần…”

“Đường Kiêu! Cái tên khốn này!”

Anh ta chưa nói hết câu thì tôi đã nghiến răng nghiến lợi mắng anh ta, cái đồ khốn này lại còn dám dùng chiêu cũ của Khương Chí Cang ra để uy hiếp tôi sao?

Anh ta có thấy xấu hổ không vậy?

Tôi tức đến run người: “Anh không thể đối xử với tôi như thế!”

Đường Kiêu cười nhạt: “Vậy thì phải xem biểu hiện của cô rồi.”

Biểu hiện của tôi, biểu hiện cái đầu anh thì có, đồ khốn!

BỈ ổi! Đê tiện!

Tôi tức đến phát điên, chộp chai nước hoa chuẩn bị ném thì anh thản nhiên nói.

“Chai Buberry của Pháp, ba ngàn tệ một chai, ném rồi thì nhớ mua lại chai y như vậy cho tôi, mua không được thì trừ vào lương của cô.”

Tay tôi chợt mềm đi, người có tiền quả thật là không đùa được, chỉ tùy tiện một chai nước hoa thôi cũng bằng một phần tư lương của tôi rồi, quả thật là không thể làm cứng lên với anh ta được.

Bình tĩnh, tôi phải bình tĩnh.

Cuối cùng thì tôi cũng im lặng, chán nản ngồi trên ghế.

Anh ta nhìn tôi vài cái, cuối cùng nhịn không được mà mở miệng.

“Cô nắm lấy cái áo vào, chết tiệt, để hở ra tôi rất dễ mất tập trung mà đụng phải xe khác thì sao?”

Lúc này tôi mới phát hiện phía trước ngực lạnh ngắc, cúi đầu nhìn thì thấy vườn không nhà trống.

Tôi nhanh chóng che lấy ngực và đưa ánh mắt ra khỏi cửa sổ, anh ta cười khúc khích không nói câu nào.

Tôi tức giận quay về nhà, ngày hôm sau còn phải theo tên khốn Đường Kiêu cùng nhau đến công ty làm việc.

Lễ ra anh không có việc gì để bàn, tôi cũng được rảnh rỗi ít nhiều, tôi định sẽ ngồi cả ngày chơi trò chơi nhưng anh ta từ đâu đó tìm ra một đống hồ sơ tiếng Anh bắt tôi phiên dịch trong ngày, tôi không dám phản kháng nên chỉ có thể vùi đầu vào từ điển phiên dịch, đến khi ngẩng đầu lên thì đã đến thời gian ăn trưa rồi.

Ăn cơm xong thì lại vùi đầu vào công việc, khi công việc dần vơi đi thì đã qua giờ tan ca hơn một tiếng rồi.

Tôi nặng nề bước ra khỏi văn phòng, vừa lúc đó thì thấy phòng ông tổng vẫn còn sáng đèn, tôi bèn đẩy cửa bước vào nhưng không thấy Đường Kiêu, trên bàn anh thì nào là giấy phế, ly nước và bút để lung tung cả lên.

Lễ ra tôi không muốn quản nhưng cung Xử Nữ chính là có bệnh áp bức và sạch sẽ quá mức, tôi chịu không nỗi nên chủ động đi dọn dẹp. Vừa tính rời đi thì phía sau đã truyền đến một giọng nữ yểu điệu.

“Phòng làm việc của anh Kiêu sẽ có người dọn đẹp, cô vào có ý gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.