Giọt Tình

Chương 100: Chương 100: Cũng may có anh ở đây




"Cái gì? Vậy thì... không tốt lắm nhỉ?". Nét mặt người phụ nữ mập mạp có phần hoảng hốt. "Có cái gì mà không ổn? Để luật sư đến nói chuyện rõ ràng, nếu như thật sự là cô gái của tôi gây trở ngại cho các người thì tôi nhất định sẽ trả cho các người không thiếu một xu."

Nói rồi anh lại chau chau đôi mày lại, tôi nghĩ là chỗ bị thương lại đau nữa rồi.

Tôi nhanh chóng chạy đến trước mặt anh: “Sao thế, vết thương lại đau nữa sao? Tôi đi gọi bác sĩ đến xem được không?" "Không cần đâu." Anh nằm lấy tay tôi, tôi thấy trán anh đổ hết cả mồ hôi hột. "Chuyện này cũng bình thường thôi, đau một chút sẽ hết thôi."

Sau đó anh nhìn đám người kia, giọng điệu có chút không khách khí lám: "Sao? Còn cần tôi gọi điện luôn sao?"

Người phụ nữ mập mạp nhìn chúng tôi một cái rồi lấy điện thoại ra gọi luật sư trong sự bất mãn.

Tôi thấy trạng thái của Đường Kiệu quả thật là không tốt lắm nên kêu anh râu ria đi gọi bác sĩ đến. Sau khi bác sĩ đến xem thì đã thêm luôn một giường bệnh vào trong phòng và bảo anh hãy nắm xuống đó nghỉ ngơi. "Nói thật thì nếu không phải các người ở đây, một mình tôi nắm chung phòng với ông Lê cũng có chút sợ hãi đấy."

Tôi khẽ trò chuyện với anh một lúc, thấy trạng thái của anh cũng đã tốt lên nhiều, vừa thở phào nhẹ nhõm thì có người bước vào. Tôi ngẩng đầu lên xem thì thấy đó là một thanh niên đeo kính râm, trên tay cầm một chiếc laptop. "Xin chào, tôi là luật sư của ông Lê."

Đường Kiêu nắm trên giường bệnh gật gật đầu: "Nói xem nào, ông Lê trước khi qua đời đã lập di chúc như thế nào, bọn họ nói đông nói tây khiến tôi loạn hết cả lên." "Vâng." Người thanh niên gật gật đầu. "Chuyện là như vầy, người ủy thác của tôi lúc còn sống có lập một bản di chúc nói rõ là người con gặp mặt ông lần cuối trước khi lâm chung sẽ được thừa kế toàn bộ tài sản trị giá hai trăm triệu của ông, nếu không thì toàn bộ tiền sẽ được quyên góp cho Hội Chữ Thập Đỏ." "Vốn đĩ ông ấy luôn ôm hy vọng, nghĩ là con cái của mình ít ra cũng sẽ có một người đến thăm ông, nào ngờ.." "Nào ngờ trong khoảng thời gian năm viện, con cái ông ấy không những không đến mà còn ở bên ngoài tranh chấp về chuyện chia công ty và tài sản nữa.." "Trong lúc tức giận ông Lê đã bắt tôi phải đảm bảo rằng trừ khi trong tình huống cấp bách, còn không thì không được tuyên bố di chúc của ông ra, thế nhưng hôm nay sau khi tiếp nhận tin tức bệnh tình của ông thì tôi mới đọc di chúc của ông ấy ra với họ, vì vậy nên..."

Người đó không nói tiếp nữa mà dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn đám người kia: "Thôi thì nếu như mọi người đã để lỡ mất rồi thì tôi chỉ có thể làm theo di chúc mà thôi."

Tôi đứng bên cạnh vừa nghe mà vừa ngạc nhiên, trong lòng bỗng thấy có chút chua xót, ông Lê thời trẻ ắt hẳn cũng là nhân vật hồ mưa gọi gió nhưng nào ngờ khi già lại phải chịu cảnh không có con đưa tiễn. "Chà, ông Lê cũng đáng thương thật, nuôi một đám phá gia chi tử này... Đúng rồi, các người nói bạn gái tôi cản trở việc các người gặp mặt ông ấy lần cuối là ý gì đây? Sao tôi nghe nói lúc cô ấy đến thì tấm khăn trắng đã được trùm lên rồi?” "Đúng vậy, ông Lê đã tắt thở được mười phút thì cô này mới đến, lúc đó cô ấy không xem mặt người trong đó nên nhận nhầm người mới khóc lóc như vậy.."

Cô y tá nhút nhát lúc này mới chịu biện hộ giúp tôi, đám người này cũng thật là, sao vừa nãy lại không nói chứ? Bây giờ đứng ra thanh minh là muốn làm tôi tức chết đúng không?

Tôi tức giận quay mặt đi thì nghe thấy giọng nói trầm ẩm khàn khàn của

Đường Kiêu vang lên. "Nếu vậy thì bạn gái tôi có cần gánh trách nhiệm món nợ hai trăm triệu cho đám người này không? Luật sư."

Vị luật sư lắc đầu: “Vốn dĩ là không có cản trở nên chuyện này và vị tiểu thư này không có liên quan đến nhau.”

Vừa nghe nói đến việc không phải đền tiền thì lòng tôi thấy hứng khởi lên ngay, tôi đắc ý quay mặt qua nhìn bọn họ, ánh mắt có chút khinh bỉ. "Đã nói không phải tôi rồi mà các người còn tính tống tiền tôi sao? Nằm mơ đi!”

Thôi thì dù sao chuyện rắc rối này cũng đã giải quyết ổn thỏa, thi thể của ông Lê bị đám người đó để ở nhà xác, cũng không biết có ai đến nhận không nữa. "Ôi, sao mà đám người này có thể bất hiểu như thế chứ."

Tôi lắc lắc đầu: "Như vậy là không nên, không nên."

Đường Kiêu nằm trên giường bệnh dường như đang suy nghĩ gì đó.

Thấy anh không lên tiếng, tôi bèn huơ huơ tay trước mặt anh: “Anh sao vậy? Làm gì mà ngơ người ra vậy."

Anh nắm lấy tay tôi, bàn tay anh ấm áp, khuôn mặt anh đang nở nụ cười. "Cô nghĩ ông Lê là tôi nên mới khóc đau lòng như vậy đúng không?"

Tôi ngượng ngùng rút tay lại: “Đúng vậy, tôi sợ anh chết rồi thì sẽ không có ai trả lương cao như vậy cho tôi nữa, hai mươi ngàn một tháng đó, còn bao ăn bao ở nữa thì tìm đầu ra chứ!"

Nghĩ một đăng nói một nẻo.”

Anh lườm tôi: “Đêm nay mặc dù tôi uống say nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, những lời cô nói tôi vẫn nhớ rất rõ, ha ha, đúng là không nhận ra đó, cô nói xem nào, từ lúc nào cô bắt đầu yêu thầm tôi vậy?" "Yêu thầm cái đầu anh ấy!"

Tôi nhảy dựng lên: “Đó đều là tôi gạt anh đấy được không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.