Giọt Tình

Chương 272: Chương 272: Diễn viên






“Món quà gì vậy?"

Tôi tỏ ra khá hứng thú với món quá này, đồng thời đã tưởng tượng ra dáng vẻ Phần Vũ Tây bị đánh đến nồi kêu ba gọi mẹ.

Đường Kiêu chậm rãi hé môi. “Thật ra cũng không có gì, anh chỉ tìm một đảm lưu manh dẫn cậu ta đi cần thuốc, cho cậu ta trải nghiệm cảm giác thăng tiến.

Nhìn dáng vẻ mim cười bí ẩn của anh, sau lưng tôi nổi da gà.

“Đô có mạnh không vậy?”

Đường Kiêu nhìn tôi: "Anh cố ý chuẩn bị cho cậu ta hàng có độ tinh khiết cao nhất, em nói xem có mạnh không?"

Tôi đại khái biết được đáp án rồi.

Đường Kiêu thấy tôi đi xa, bèn bò ra khỏi chăn, ôm lấy tôi.

"Nhã Hàm, em hãy kiên nhận thêm một khoảng thời gian nữa, chở hết năm, chứng cứ trên tay anh cũng đủ rồi, đến lúc đó anh sẽ xử lý nhà họ Phân, để bọn họ từ bỏ hoàn toàn suy nghĩ bám đùi anh!"

Tôi bắt đầu khéo léo nịnh nọt anh: “Đúng vậy đúng vậy, không phải ai cũng ôm bắp đùi anh được nha."

Đường Kiêu phì cười: "Cái miệng nhỏ của em ngọt đấy, nào, để vi phu hỗn cái, xem có bối mật không?”

Nói xong, môi anh dẫn đến, bắt đầu nôn nóng thể hiện kỹ thuật hôn cao siêu của anh với tôi, nụ hôn này kéo dài không ngừng được nữa.

Hơi thở của Đường Kiêu và tôi đồng thời trở nên dồn dập, tay anh tiến quân thần tốc, thò vào dưới váy tôi, kéo chiếc quần viền ren mỏng xuống, cười xấu xa nhấc chân tôi

Tôi đang định màng anh cầm thủ, Phản Dục Nam lại gọi điện thoại tới

Đường Kiêu tức giận đến nỗi không còn lời nào để nói, cứ giơ chân tôi lên như thế, cầm lấy điện thoại di động nghe.

"Em yêu, em chưa ngủ à?”

"... Tối nay anh không về đâu, em cứ ngủ đi... Ừm, chuyện của em trai em anh sẽ tìm cơ hội xử lý, những chuyện khác em cứ xem sao mà làm... Ừm, ngủ ngon.

Sau đó anh liền nôn nóng cúp điện thoại, tôi nhìn qua anh cao hơn nửa người tôi, nét mặt hơi xấu hổ.

"Cái đó... sao nhìn dáng vẻ này của anh giống người bắn pháo vậy?” Lúc đầu tôi muốn kể chuyện cưới để điều tiết bầu không khí, al de anh càng trực tiếp hơn

“Vậy thì sao? Trên mặt em viết bổn chữ nã pháo vào em à?

Tôi bĩu mỗi lầm bầm: “Sao con người anh dâm dê vậy?"

Đường Kiêu chu môi, hôn nhẹ lên phần đùi bị thương của tôi.

"Người xưa có câu 'thực, sắc, tính, dã, thời bây giờ, tìm một người đàn ông vừa đẹp trai vừa có tiền như anh, còn si tình thì không nhiều lắm đâu, Lý Nhã Hàm, em hãy trân trọng đi."

Tôi giật khỏe môi: “Trân trọng cái đầu anh ấy... Em bị thương đấy!”

“Đúng vậy, cho nên anh hôn chân cục cưng của anh, em cho rằng anh muốn làm gì. Xí, cô gái háo sắc! Đường Kiểu đạc ý kiếc tôi, sau đó cởi quân áo chui vào trong chăn duỗi cánh tay dài của anh ra ôm chặt tôi

Mùi hương riêng biệt trên người anh khiến tôi vô cùng yên tâm, kéo chăn đập cho anh xong, hỏi anh:

"Đúng rồi, bao giờ thì anh để em về công ty đi làm?”

Đường Kiêu mỉm cười: “Muốn trở về roi à?" Tôi làm bộ không thèm để ý: "Cũng

không phải, sắp đến Tết rồi, em cũng nên kiếm tiền về nhà mua quà cho mẹ em chứ?"

Đường Kiêu vô cùng vui vẻ ngồi dậy, vóc người đẹp muốn chết, nhìn mà muốn chảy máu mũi.

Anh hôn nhẹ lên mặt tôi, thỏa mãn nói: “Vẫn là Tiểu Nhã Hàm nhà anh hiểu chuyện, còn hiếu thảo nữa, em nói xem, sao mẹ anh không nhữn thấy điểm tốt của em chứ?"

Nhạc đến mẹ của Đường Kiêu, tâm trạng của tôi lập tức còn nặng nề hơn cả ngôi mộ, trưng vẻ mặt cầu xin nói: "Sao em biết được chứ? Có lẽ ấn tượng đầu tiên của mẹ anh về em không được tốt chăng?

"Bà ấy cũng là người cố chấp, nói bà ấy xấu, bà ấy không phải xấu, nhưng có thể chọc anh tức chết, bà ấy chỉ chấp nhận thục nữ nhà giàu, ông đây gặp nhiều thục nữ nhà giàu rồi, chẳng nhìn trúng được ai cả."

Ha, đúng là chỉ có anh dám nói thế

Tôi thẹn thùng ngả đầu vào ngực anh, đấm nhẹ lên ngực anh đùa gion.

“Anh yêu, vậy vì sao anh thích em?” Lúc đầu tôi hi vọng anh có thể nói ra lời tình cảm đau khổ triền miên nào đó, ai ngờ một câu của anh chọc tôi giận đến nỗi suýt nữa băng hà.

Anh nói: “Sao anh biết được chứ Vấn định chỉ làm một lần duy nhất với em, kết quả về sau lại thành bạn đời, đúng là cuộc sống luôn tràn ngập bất ngờ mà "

Thấy anh thở dài, tôi hận đến ngứa răng ngứa lợi, nhéo tai anh vặn một vòng mới tha, anh đau đến nỗi bảo tôi đàn ông, sau đó tôi lại nhào lên đánh anh..

Từ khi tôi trở về từ bệnh viện, tôi mới biết Đường Kiêu đã chuyển nhà, anh nói chung cư cũ không còn an toàn, bèn mua căn hộ bên sông, có thể ngắm cảnh còn có không khí trong lành, vẹn toàn đối bên.

Vết thương trên đùi tôi chưa khép lại hoàn toàn, có đôi khi dùng sức mạnh qua còn hơi đau, vỏn dự định về công ty đi làm nhưng Đường Kiêu sông chiết không cho tôi trở về,

Anh bảo tôi đợi vết thương khỏi han rồi đi cũng chưa muộn, tôi không lay chuyển được anh, đành phải đồng ý.

Tôi liên bắt đầu cuộc sống làm sâu một trong nhà, nhiệm vụ hằng ngày là chờ Đường Kiêu về nhà, anh còn thuê thêm giúp việc theo giờ, bao hết nấu cơm giặt giũ lau nhà rửa bát.

Tôi không có chuyện gì để làm, ngày nào cũng ở nhà đến nỗi sắp moc.

Hôm đó Đường Kiêu đi làm, bên ngoài có người gõ cửa, người giúp việc không ở đây, tôi nhìn thử bên ngoài qua camera, là một nhân viên chuyển phát nhanh. Toi nghi hoặc, may ngày nay tôi không mua đó mà, tại sao lại có nhân viên chuyển phát nhanh vậy?

Tôi mở cửa, thấy một gương mặt xã lạ, nhưng phía sau gương mặt đó là Phần Dục Nam và mẹ Đường Kiểu đứng đấy.

Kẻ đến không thiện

Tôi thật sự không biết bây giờ nên làm thế nào để hình dung tâm trạng của tôi, nói thế nào nhỉ, nếu như trời xanh có mắt, tôi thà rằng ông ấy bố chết tôi ở đây luôn.

Bởi vì lần trước có kinh nghiệm bị mẹ của Đường Kiêu đánh, cho nên lần này tôi cố gắng giữ vững khoảng cách với hai người phụ nữ, cổ để khoảng cách an toàn không dưới hai mét, tránh cho hai người họ thẹn quá hoả giận xông tới khống chế tôi, rồi dùng giày cao gót đánh vào mặt tôi. Về phần tại sao tôi lại tưởng tượng ra cảnh máu tanh bạo lực như vậy, đó là bởi vì gần đây tôi xem không ít video vo cả đánh bộ như trên mạng...

Cảnh tượng đó ướt át mà kích thích, đến mức cả màn hình tràn ngập hơi thở nguyên thủy hoang dã.

"Mẹ, con nói rồi, Đường Kiêu không trở về nhà là có nguyên nhân, mẹ tin chưa?"

Phản Dục Nam khóc như chồng chết trước mặt chúng tôi, nước mắt như nước tiểu mèo, chảy mãi không hết.

Tôi hơi đau thận, cô ta đến đây để diễn kịch à?

"Lý Nhã Hàm, cô đúng là loại phụ nữ mưu mô, rốt cuộc phải thế nào cô mới bằng lòng tha cho con trai tôi??"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.