Giọt Tình

Chương 31: Chương 31: Hạ quyết tâm




Trên đường về chung cư, tôi đã nghĩ ra một ngàn cách để giết Vương Thục Phấn, nhưng cuối cùng tôi chỉ có thể bất lực ôm đầu gục xuống đất khóc váng lên.

Dựa vào đâu chứ? Bởi vì ba tôi không phải do chính tay bà ta giết nên tôi không thể làm gì bà ta sao? Khi tôi về đến chung cư, Đường Kiêu nắm lấy bả vai tôi, hỏi tôi đêm qua đã đi đâu.

Tôi mệt mỏi hất tay anh ta ra, làm ra vẻ không có gì, nói rằng tôi chỉ ra ngoài đi đạo thôi.

Đường Kiêu không còn tiếp tục hỏi mà bảo tôi hãy nghỉ ngơi đi. Tôi hỏi anh ta có thể xin nghỉ vài ngày không, tôi muốn về nhà vài hôm.

Anh ta chần chừ hỏi tôi có cần anh ta về cùng không, tôi lắc đầu rồi bỏ về phòng.

Ngày hôm sau, tôi lên máy bay về nhà.

Đây là lần thứ tư tôi về nhà từ khi phát hiện Khương Chí Cang lừa gạt tôi, có thể đây là lần vê nhà cuối cùng.

Mẹ nhìn thấy tôi thì rất kinh ngạc hỏi tôi về nhà có phải là có việc gấp không.

Tôi chạy lên trước ôm chặt lấy mẹ, giống như lúc nhỏ hay chui vào lòng mẹ khóc vậy.

“Nhã Hàm, đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại khóc lóc thế này?”

Mẹ xoa đầu tôi, vân hiền lành ấm áp y như ngày xưa mỗi lần tôi khóc và chui vào lòng mẹ.

Tôi không dám nói cho bà biết sự thật về cái chết của ba, tôi chỉ có thể nói là do nhớ bà nên về thăm nhà.

Mẹ tôi nấu cả một bàn ăn, tất cả đều là món tôi thích.

“Mẹ, mẹ làm nhiều món vậy? Chỉ có hai chúng ta…” Tôi đột nhiên ngừng lại không nói tiếp nữa, tôi chỉ cúi đầu và cơm, đến cả đồ ăn cũng không gắp.

Bữa cơm này thật nặng nề. Từ đầu chí cuối tôi luôn cúi gầm mặt, mẹ tôi cũng không nói lời nào.

Đến tối tôi ôm chăn đến phòng mẹ, bà nhìn tôi và hỏi tôi đứng ở cửa làm gì vậy.

“Mẹ, một mình con sợ.” Khi nói câu này, khóe mắt tôi cay cay chực trào nước mắt.

Mẹ giúp tôi cầm lấy tấm chăn và cho tôi ngủ cùng.

Nằm trên giường, tôi ôm chặt lấy mẹ, giống như trẻ sơ sinh đang gấp gáp cần vòng tay ấm áp của mẹ vậy.

Ngủ trong lòng mẹ, tôi mới có thể ngon giấc. Sáng ngủ dậy thì đã không thấy mẹ trên giường nhưng vẫn còn lưu lại hơi ấm của mẹ.

Tôi đi ra khỏi phòng thì thấy mẹ đang ngồi thân thờ trên ghế sô pha, trên bàn để chai rượu mà ba tôi từng rất thích.

Tôi rơi nước mắt, trong giây phút này tôi đã hạ quyết tâm, tôi phải báo thù! Tôi thậm chí chưa chào mẹ đã nhanh chóng rời khỏi nhà và quay về cái thành phố khiến tôi đã đau lòng biết vô số lần.

Về đến căn hộ mắt tôi đã đỏ hoe, vẻ yếu đuối trước đó không còn nữa.

Làm sao mới có thể giết Vương Thục Phấn một cách sảng khoái nhất? Tôi nghĩ đó chính là con trai bà ta.

Nghĩ đến khuôn mặt của Khương Chí Cang, tôi nhớ lại lần trước tôi lên mạng tìm dữ liệu về người đồng tính thì thấy việc đồng tính có liên quan đến việc di truyền.

Lúc tôi mới về nhà họ Khương thì ba chồng tôi vẫn chưa mất. Lúc đó mẹ chồng tôi đối với ba chồng tôi giống như lúc nóng lúc lạnh, giống hệt tôi và Khương Chí Cang.

Di truyền sao? Chẳng lẽ… phát hiện này khiến tôi bừng tỉnh, trong lòng vui sướng.

Tôi ôm ý nghĩ này chạy ngay đến nhà Khương Chí Cang.

Lần này đứng trước nhà Vương Thục Phấn, trong lòng không chỉ không chút sợ hãi mà còn rất mong đợi nữa.

Như lần trước, bà ta chỉ dám hé cửa, vừa thấy tôi đã đóng ngay cửa lại.

Tôi lập tức ấn chuông nói bà ta đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn nói chuyện với bà ta thôi.

Bà ta bán tín bán nghi vân không chịu mở cửa.

Tôi lấy từ trong túi ra một bao thư và đưa cho bà ta.

“Cô có ý gì?”

Bà ta thấy trong bao thư một sấp tiền dày cộp thì đôi mắt bỗng sáng rực lên.

Tôi nói với bà ta đây là tiền thuốc men tôi đền bù, thụ tinh nhân tạo tôi sẽ làm nên muốn đàm phán điều kiện với bà trước.

Để lừa bà ta mở cửa thì tôi đã tốn không ít công sức, thậm chí phải lấy tiền tích cóp của ba tôi ra., dù sao thì tôi cũng chẳng có bao nhiêu đồng trong túi.

Bà ta nghe tôi nói xong thì nhanh chóng mở cửa cho tôi.

“Xem như cô thông mình, cô nghĩ thông sớm thì ba cô đâu cần chết sớm thế chứ?”

Nếu là lúc trước thì tôi sẽ lập tức bóp cổ bà ta đến chết khi nghe lời này.

Nhưng bây giờ thì tôi lại rất bình tĩnh, lạnh lùng nhìn ánh mất tham tiền của bà †a hiện ra trước mặt.

“Vương Thục Phấn, thế giới của bà ngoại trừ con trai thì bà chẳng còn gì sao?”

Tôi buột miệng hỏi khi nhìn thấy gương mặt bà ta.

Bà ta trả lời một câu tất nhiên, đến đầu cũng không ngẩng lên nữa.

Tôi cười lạnh lùng: “Thật tội nghiệp, cả đời này bà đều trông chờ vào con trai để sống” Lúc này bà ta mới ngẩng đầu lên, gương mặt khó chịu: “Thì sao chứ, cô chưa chắc đã sinh được con trai nữa” Giọng điệu của bà ta khiến tôi muốn buồn nôn, nói cứ như sinh con trai là việc vĩ đại lắm vậy.

Tôi cười khan một cái: “Đúng rồi, Con trai và chồng đều cùng một loại, khó trách bà lại xem như báu vật vậy.” Bà ta đột nhiên kích động, giọng nói cao vút: “Cô có ý gì?”

Vẫn với giọng bình thản: “Tôi tưởng tôi bị Khương Chí Cang lạnh nhạt hai năm là thảm lắm rồi, không ngờ…” Tôi nhướn nhướn mày, nhìn bà ta bông đùa: “Bà còn thảm hơn tôi.” Sắc mặt bà ta thoắt trở nên khó coi, trong mắt ánh lên chút gì đó tuyệt vọng.

Tôi chưa từng thấy sắc mặt bà ta khó coi như thế, chỉ có thể dùng từ tội nghiệp để hình dung.

Xem ra tôi đã đoán đúng rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.