**********
Chương 266 kỳ cục
Tôi do dự một giây rồi đặt tay vào lòng bàn tay anh, hoàn toàn ấm áp như trước đây.
Theo tiếng nhạc vang lên, tôi kéo cánh tay Đào Cần vào sàn nhảy, ánh mắt Đào Cần rất dịu dàng, như cất giấu ảnh năng và một vườn hoa nở đây hoa tươi
Sau động tác xoay tròn, tôi thấy Đường Kiêu cách đó không xa, anh đang say mê khiêu vũ với Phàn Dục Nam, Phản Dục Nam như không có xương, cả người dân vào cơ thể Đường Kiêu
Tôi trừng mắt với Đường Kiêu, thấy toàn bộ quá trình anh đều đến mặt, ngược lại biểu cảm của Phần Dục Nam còn sướng hơn cả can thuốc.
Bởi cô ta đi giày cao gót mười centimet, cả người cao không kém Đường Kiêu bao nhiêu, mà thỉnh thoảng có ta còn có cơ thể mình vào dưới người Dường Kiêu, động tác vô cùng là lợi
Chỉ là nhảy một bản mà thôi, cô ta lại dùng tất cả vốn liếng để quyến rũ Đường Kiều,
Bằng nhiên co tôi bị siết chặt tôi lấy lại tinh thân ảnh mặt Đào Căn cũng dừng trên hai người kia thấy tôi nhìn anh, anh cũng cui đầu xuống nhìn tôi, ánh mắt mập mờ.
"Nhã Hàm, bây giờ anh tuyệt đối không yên tâm để em ở bên anh ta."
Nói xong, anh ôm eo tôi, đi đến giữa sàn nhảy, tôi không hiểu rốt cuộc anh muốn làm gì, nhưng cả người đã mất khống chế bị anh dẫn di.
Khi đi ngang qua người Đường Kiêu, Đào Cần cố ý huých mạnh vào anh, suýt nữa đụng ngã hai người bọn họ, tôi nhìn mà trợn mắt há miệng.
Đường Kiêu ngang đầu, nhìn chăm chăm Đào Cẩn, không nói một chữ
Phần Dục Nam ở bên cạnh cũng vô cùng bất mãn, có điều có ta không dám ném ảnh mặt bất mãn với Dào Can, mà là hóa phân nó tràn ngập của cô ta thành ảnh mặt sac ben, đậm vào mặt tôi như dao
Tôi giữ thái độ coi thường với nét mặt của cô ta từ đầu đến cuối, cô ta quyến rũ người đàn ông của tôi như vậy, tôi còn muốn xông tới đánh cô ta Dạo Can chỉ giúp tôi hà gian, có lợi gì chứ?
Có điều đối tượng anh trút giận bị sai thôi, Đào Cẩn chĩa mũi dùi vào Đường Kiêu, thế nhưng Đường Kiêu cũng là người bị hại mà. Ài, tôi giải thích với anh anh cũng không nghe, bỏ tay rồi.
Đào Cẩn và mạnh vào người ta, xin lỗi cũng rất nhanh: “Xin lỗi Chủ tịch Đường, va vào anh rồi."
Đường Kiêu nhìn qua vẻ mặt áy náy của tôi lại nhìn chăm chăm Đào Cẩn, nén tức giận tha thứ cho anh ấy.
"Không sao."
Trong tim tôi bất ổn.
Sau sóng gió nhỏ này, Đường Kiệu tiếp tục ôm Phần Dục Nam khiêu vũ, bởi vì vừa rồi bị đụng như vậy, cô ta nghiêm túc đi rất nhiều biểu cảm sung sướng trên mặt cũng biến mất, chắc là biết hai chúng tôi đang nhìn bọn họ
Dù là người phụ nữ lắng lợ đến đâu cũng cần chút mặt mũi, đây chính là trường hợp công chúng đấy!
Tôi cứ tưởng chuyện sẽ kết thực như vậy,
Đường Kiêu và Phần Dục Nam lại một mực loanh quanh bên cạnh chúng tôi, chưa được một lúc, Đường Kiêu "không cẩn thận đạp Đào Cẩn một phát, sau đó nhã nhặn lịch sự nói xin lỗi với anh ấy.
"Xin lỗi nhé Chủ tịch Đào, giảm vào anh rồi
Hơ, đây là trả thủ sao?
Tôi không khỏi buồn cười, hai tên ấu trĩ này
Nhìn tình huống tối nay như vậy, hai người bạn họ đánh qua đánh lại như này, tôi không sớm lui đi, hai người bọn họ còn chưa xong đầu
Dang định đi, chân tôi bông đau đớn, cúi đầu nhìn, giày cao gót của Phần Dục Nam giảm lên giày tôi quang minh chính đại, tôi đau đến nổi suýt bất tỉnh.
Tôi cố nên cơn đau trên chặn, dùng sức đạp Phần Dục Nam một phát, Phần Dục Nam hết lên một tiếng, lập tức ngã trên đất.
Anh mát xung quanh lập tức tập trung lại, người chờ xem kịch vui xung quanh đều dùng lại, dù sao người biết hai chúng tại không phải số ít, muốn xem tôi và Phàn Dục Nam xé nhau ở đây, vậy sẽ là một vở kịch hay của năm.
Vì ngăn ngừa cô ta mượn đó kéo chuyện đi xa, tôi chủ động kéo cô ta lên, cũng chân thành nhận lỗi
“Xin lỗi, Phần tiểu thư, tôi không biết khiêu vũ, không cẩn thận va vào cô, thật sự ngại quá, cô ngã có đau không? Hay là tôi dẫn cô sang bên cạnh kiểm tra vết thương nhé?"
Tôi đã chân thành vậy rồi, nếu như Phần Dục Nam vẫn cần tôi không tha, vậy người khác sẽ nói cô ta bụng dạ hẹp hòi, nói cô ta không có sự rộng lượng của tiểu thư nhà giàu.
Cho nên dù cô ta đè nén vô vàn lửa giận, nhưng vẫn lựa chọn mim cười tha thứ cho tôi,
Tôi không thông minh, nhưng không có nghĩa là tôi không có não, Phản Dục Nam nhiều lần hạt tôi, tôi mà không phản kích thì tôi chắc chắn là chó cái rồi
Dưới tình huống hai chúng tôi nhìn nhau như "gặp nhau mỉm cười cho qua thủ oán", những người kia thay chan đều bỏ đi tôi có nên đau đớn trên chân đứng lên, có lẽ đầu ngón chân đã bị cô ta làm cho tím bầm rồi.
Lần trước tôi đã được nhận cơn đau bị giày cao gót giảm lên trong tay Đường Hân Nhiên, bây giờ lại bị Phần Dục Nam bắt nạt mới thấy tôi và giày cao gót đúng là thù sâu như biển.
Tôi hơi hối hận hôm nay mình không đi giày cao gót tới, nếu không tôi nhất định sẽ cho Phản Dục Nam nếm trải nỗi đau chân đứt ruột xót này!
Đào Cần dịu tôi, ảnh mật ân cần rơi vào chân tôi "Sao rồi? Đau làm hả? Anh dẫn em đi khám bác sĩ.
Nói xong anh liền bề ngang tôi lên, như đang tuyên bố với người xung quanh rằng tôi là món đồ riêng của anh.
Nói thật, tôi rất chán ghét bay giờ tôi và Đào Cần không còn liên quan nữa, nhưng anh vẫn đối xử với tôi tốt như vậy, khiến tôi rất áy náy, còn rất khó chịu.
Tôi không muốn để Đường Kiểu nhìn thấy rồi buồn, anh đã làm nhiều chuyện vì tại như vậy tôi lại mập mờ với người đàn ông khác ở đây, như này rất có lỗi với anh.
Đào Cần bế tôi, xung quanh có rất nhiều cô gái nhìn tôi với ánh mắt ước ao ghen tị, có lẽ Đào Cẩn là người trong mơ của rất nhiều người đây?
Kết quả lại bị người phụ nữ không có gì nổi bật như tôi cướp đi...
Ải, tôi cười khổ trong lòng, thật ra tôi cũng khổ làm chứ, nếu có ai muốn đối với tôi, chắc chắc tôi vô cùng bằng lòng.
"Đào Cần, anh để em qua một bên là được rồi, em không sao đầu, không cần đi khám bác sĩ.
Tôi nhìn lướt qua Đường Kiêu từ xa, thấy anh đang bị Phần Dục Nam quần lấy không thoát ra được, trong đôi mắt khi nhìn tôi đầy lo lắng.
Tôi đang đau lòng cho anh thi khuôn mặt của Đào Cần lại phóng to trước mặt tôi: "Thật sự không cần sao?"
Nhìn qua đời mát tha thiết của anh, tôi gật đầu chắc chan "Anh đi khiêu vũ đi, em không sao dau"