Giọt Tình

Chương 62: Chương 62: Lo lắng bất an:




Nhìn thấy anh chảy máu mà khóe mắt tôi cay cay, nhào vào lòng anh mà khóc lớn lên.

“Cũng do tôi… nếu không phải là tôi muốn đến đây thì cũng không đụng phải hắn ta, thì anh sẽ không bị thương…”

Đường Kiêu vuốt vuốt lưng tôi ra vẻ không có gì: “Tôi không sao, chỉ là bị cắn một cái thôi, chẳng phải chuyện lớn gì, cô bị thương rất nặng, hãy mau đến bệnh viện nào.”

Nói rồi anh đứng dậy và ấm người tôi lên rồi đi thẳng ra cửa.

Nằm trong vòng tay ấm áp của anh, tôi ngẩng đầu lên hỏi: “Đúng rồi… làm sao anh biết tôi ở đây vậy? Chẳng lẽ điện thoại anh có định vị của tôi sao?”

“Tôi đâu có lén lút như vậy?” Anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt khó chịu: “Tôi đợi ở bên ngoài rất lâu mà không thấy cô nên nhờ một người nữ vào tìm xem cô làm gì trong đó thì phát hiện trong đó chỉ có một cái túi và đôi giày cao gót, tiếp đó là một vũng máu, thế là tôi biết cô gặp chuyện rồi…”

“Sau đó thì tôi đã báo cảnh sát và xem camera, từ hình ảnh camera nên chúng tôi mới tìm đến đây, cũng may còn kịp, nếu không thì…”

Anh ấy không tiếp tục nói nữa nhưng tôi thì đã khóc nức nở trong vòng tay anh.

Vào đến bệnh viện thì bác sĩ đã giúp chúng tôi xử lý vết thương, nhưng khi nghe chúng tôi có tiếp xúc gần với bệnh nhân HIV thần sắc bác sĩ rất nghiêm trọng, nhưng hiện tại thì chưa thể xác định được chúng tôi có nhiễm bệnh không, phải đợi đến thứ bảy mới xét nghiệm kết quả.

Tôi bất an mà nhìn lén Đường Kiêu, anh ấy rất bình tĩnh, chỉ là cái nhíu mày nhẹ khiến tôi cảm nhận được nỗi lo lắng trong anh.

Tôi tiến về phía anh muốn an ủi anh nhưng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.

Có lẽ chúng tôi đều đã nhiễm bệnh, hoặc là không phải nhưng điều đáng sợ nhất là một trong hai bị nhiễm bệnh.

“Đường Kiêu…”

Tôi ngẩng đầu lên và nói ngập ngừng.

Vì để khiến tôi an tâm mà anh đã quay về phía tôi, dùng giọng nói ấm áp mà an ủi tôi: “Cô không cần phải lo lắng, chúng ta đều sẽ không sao cả.”

Tôi lại nghẹn ngào và bật khóc trong vòng tay anh…

Bởi vì tôi bị thương nặng hơn, vả lại bộ phận bị thương là não bộ nên cần phải nằm viện theo dõi. Đường Kiêu giống như không có chuyện gì vậy, anh ở bệnh viện chăm sóc tôi hơn một ngày rồi thứ hai đến công ty làm việc.

Tôi ngồi trong bệnh viện với nỗi bất an, mỗi ngày đều nghĩ về việc chừng nào mới có kết quả kiểm tra. Nếu cả hai chúng tôi đều nhiễm bệnh thì sao, hoặc một trong hai nhiễm thì phải làm sao đây.

Tôi cảm giác mình như sắp nổ tung vậy, mỗi ngày đều bị áp lực vô hình đè lên người khiến tôi thở không nổi, chứ đừng nói là Đường Kiêu, tỉ lệ nhiễm của anh ấy cao hơn tôi, không biết mấy ngày nay anh ấy thế nào rồi.

Buổi trưa ngày thứ hai tôi đang nằm trên giường bệnh suy nghĩ thì chị Đan đột nhiên gọi điện thoại đến, tôi có vài giây cảm thấy phiền phức, tôi và chị ấy có thân thiết gì, sao lại gọi điện thoại cho tôi chứ?

Mặc dù vậy nhưng tôi vẫn nhấc máy lên nghe.

“Chà, Nhã Hàm, em khỏe chút nào chưa?”

Cái gì khỏe chút nào chưa? Chẳng lẽ chị ấy biết chuyện tôi bị thương sao?

“Chị Đan… ý chị là… là gì vậy?”

“Chà, Nhã Hàm, chuyện cô và Đường tổng gặp chuyện chúng tôi đều biết cả rồi, cô hãy thả lỏng đừng lo lăng quá, lỡ chẳng có gì thì sao?”

Chị ấy biết sao? Làm sao mà chị ấy biết chứ?

“Làm thế nào mà chị biết vậy? “

Tôi cũng lười đôi co với chị ấy mà trực tiếp mở miệng ra hỏi.

Chị ấy bất ngờ: “Ồ, em không xem tin tức sao? Trên trang nhất luôn đó, chuyện em và Đường tổng lên báo cả rồi…”

“Đoàng…”

Tôi thấy trời như muốn sập luôn rồi.

Hôm đó còn có phóng viên đến chụp hình, tôi biết phải làm thế nào đây?

Tôi nhanh chóng lấy máy tính bảng ra thì thấy trên trang nhất tin tức quả nhiên là chúng tôi với cái tiêu đề “ông chủ vì cứu nữ nhân viên, anh dũng đấu tranh với bệnh nhân HIV.”

Trong đó còn có một đoạn kể về chuyện hôm đó nữa, thêm vào đó là hai tấm ảnh đôi mắt đã được làm mờ của chúng tôi, một tấm là lúc Đường Kiêu ẫm tôi lên xe, tấm khác là lúc anh đang thất thần đứng bên đường.

Mặc dù đôi mắt đã được làm mờ nhưng những người quen biết thì vừa nhìn đã nhận ra đó chính là tôi và Đường Kiêu.

Tiêu rồi, phen này mọi người đều biết hết rồi.

Đầu dây bên kia chị Đan vẫn đang luyên thuyên không ngừng, nghe thì giống như là đang an ủi tôi nhưng ai mà biết được liệu chị ấy có phải là đang cười nhạo tôi không?

Tôi định cúp máy thì chị ấy đã nói cho tôi nghe một tin tức quan trọng.

“Hôm nay vị hôn thê của Đường tổng đã đến công ty làm loạn lên, chà chà, cô ấy đã gây rất lớn, sau đó còn khóc lóc mà đi ra nữa, nói là phải giết con hồ ly tinh đó đi, ôi, Đường tổng thì khổ rồi, cãi với cô ta một trận, buổi chiều đã đi khỏi công ty…”

Tôi lặng lẽ cúp máy, trong đầu tôi toàn là hình ảnh Đường Kiêu.

Tôi chưa từng nghĩ là kết quả lại thành ra như thế, anh ấy vì cứu tôi mà bây giờ có nguy cơ nhiễm bệnh HIV, lại còn cãi nhau với vị hôn thê của anh nữa. Tôi là một tội nhân, đã hại anh ấy rồi, còn hủy hoại cả đời anh nữa!

Vừa nghĩ đến chuyện đó thì tôi đã òa khóc lên, không biết đã khóc trong bao lâu cho đến khi tôi nhận được cuộc điện thoại.

Tôi nghe máy, là Đường Kiêu.

Giọng nói anh nghe rất gấp gáp.

“Cô mau đi khóa cửa phòng lại, Châu Vũ Dao đang cho người đến tìm cô đó, tôi sẽ lập tức đến bệnh viện ngay!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.