Giọt Tình

Chương 120: Chương 120: Như vầy đủ chưa?




“Nhã Hàm, dĩ nhiên tớ chọn cậu... “Vậy chẳng phải đủ rồi sao? Hà Phong, cậu hãy lập tức chia tay với cô ta, nghe thấy không? Cô ta không phải thứ hay họ gì đâu, cậu ở bên cô ta, cô ta sẽ phá hủy cậu đấy... “Tớ biết cô ta không phải người tốt, nhưng...

Cậu ấy ngắt lời tôi, hình như khó có thể mở miệng nói nên lời.

Trong lòng tôi nảy sinh nghi ngờ: “Nhưng cái gì?”

Hà Phong thở dài một hơi: “Nhã Hàm, nếu như chuyện này có thể đơn giản, tớ đã sớm chia tay với cô ta rồi, nhưng đêm đó tớ uống quá chén, cô ta chụp rất nhiều ảnh nude của tớ và cô ta..." “Sau đó tớ muốn cho cô ta tiền, để cô ta từ bỏ, thế nhưng cô ta lại cầm ảnh nude đến uy hiếp tớ, cô ta nói cô ta thích tớ, thích tớ rất lâu rồi, bây giờ vất vả lắm cô ta mới có cơ hội ở bên tớ, dù cô ta có chết cũng sẽ không buông tay... “Má nó chứ!”

Trên thế giới này còn có loại phụ nào trở trên hơn Dương Hân không vậy? Cô ta cho rằng dựa vào những thủ đoạn ti tiện này thì có thể giữ được Hà Phong ư? Dù giữ được, cũng chỉ giữ được người, chứ không giữ được tim!

Tôi phát hiện chiêu này của cô ta rất giống Đường Kiêu, cả hai chúng tôi đều bị người khác nắm thóp trong tay, muốn tới gần đối phương nhưng mà trong tay Đường Kiêu và Dương Hân lại cầm chặt một sợi dây thừng siết cổ chúng tôi, muốn tách chúng tôi ra...

Có điều Đường Kiêu lỗi lạc hơn Dương

Hân chút, tốt xấu gì Đường Kiêu cũng chưa từng làm chuyện gì hại đến tôi, nhưng cô ta thì sao? Cô ta chưa từng làm được chuyện gì tốt cả “...Nhã Hàm, bây giờ cô ta điên rồi, cô ta nói với tớ, nếu như tớ dám đá cô ta, cô ta sẽ cầm ảnh nude đến công ty tớ làm loạn, gửi mỗi người mấy tấm cho sếp và đồng nghiệp tớ xem... “Cậu cũng biết, vất vả lắm tớ mới đi tới vị trí hôm nay trong giới phiên dịch, cô ta làm vậy... sau này đừng nói tớ ở Trung Quốc, dù ngay cả ở nước ngoài, cũng không sống được...

Người phụ nữ xấu xa này, có ai uy hiếp người khác như cô ta không? Suốt ngày chỉ toàn làm mấy chuyện hại người không lợi mình, bây giờ còn muốn dùng cách hèn hạ này để khống chế Hà Phong, làm sao bây giờ?

Đầu tôi đang nghĩ nên xử lý con côn trùng có hại Dương Hân này như thế nào, thế nhưng nghĩ hồi lâu, tôi không nghĩ được gì, đành phải uể oải hỏi cậu ấy. “Vậy làm sao giờ? Cậu cũng không thể giao nửa đời còn lại của cậu cho cô ta được đúng không?”

Cậu ấy không nói gì, nghe thấy cậu ấy im lặng đầu bên kia điện thoại, tôi cũng có thể cảm giác được sự buồn bã của cậu ấy. “Hà Phong... “Tớ đây, Nhã Hàm... Bây giờ ngoại trừ phối hợp với cô ta ra, tớ không còn cách nào nữa, cậu...

Không chờ cậu ấy nói xong, tôi đã cúp điện thoại.

Cô được đấy, Dương Hân, cô cho rằng cô làm vậy thì có thể quấn lấy Hà Phong vĩnh viễn rồi à? Đừng quên, trong lòng Hà Phong chỉ có tôi!

Cứ đợi đấy, sớm muộn cũng có một ngày, tôi sẽ khiến cô phải trả giá bằng máu vì điều đó!

Tôi thầm hạ quyết tâm, vốn đang tính toán nên tìm Dương Hân tính sổ như thế nào, ai dè cô ta lại chủ động tìm tôi trước. ♠ Cuối tuần vừa khéo tôi được nghỉ, cô ta chợt gọi điện thoại cho tôi, nói muốn gặp tôi.

Tôi nghĩ thầm cô ta gặp tôi hoặc là muốn dạy dỗ tôi, hoặc là khoe khoang với tôi, muốn so kè với tôi, không gì ngoài hai mục đích “đơn thuần” này.

Có chuyện cô ta lợi dụng Khương Chí

Cang phá hỏng cuộc hôn nhân của tôi phía trước, uy hiếp Hà Phong phía sau, tổng kết trước trước sau cô ta đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với tôi, món nợ này, tôi cũng nên thanh toán với cô ta thôi.

Cô ta vốn muốn hẹn gặp tôi ở “Quán cà phê Gặp Gỡ”, nhưng tôi thật sự không muốn dây dưa với cô ta nên nói địa điểm khác, cô ta đồng ý ngay tắp lự.

Đã lâu rồi tôi không liên lạc với cô ta, từ lần trước cô ta bắt tay với Châu Vũ Dạo rồi về sau bị Đường Kiêu uy hiếp đuổi việc, tôi chưa từng gặp lại cô ta, bây giờ thanh danh của cô ta trong giới đã rất xấu, chắc là đổi nghề rồi.

Có điều đã muốn đi gặp cô ta, thì nhất định phải khiến bản thân tốt đẹp hơn tài giỏi hơn cô ta, dù tạm thời không làm gì được cô ta, nhưng ít ra có thể khiến cô ta ghen ghét về mặt tinh thần, ghen ghét là tư vị gì, tôi tin nhất định cô ta còn hiểu hơn tôi.

Hôm nay Đường Kiêu cũng ở nhà, vừa thấy tôi trang điểm, lập tức lên tinh thần hỏi tôi đi đâu.

Tôi biết là anh sợ tôi lén ra ngoài, cho nên nói thẳng luôn cho anh biết tôi muốn đi gặp Dương Hân, tiện thể hỏi anh muốn đi hay không.

Nghe thấy tôi muốn gặp Dương Hân, anh lập tức hứng thú. Còn biết rõ mà vẫn cố hỏi tôi. “Dương Hân chính là bạn thân của cô đúng không? Khoảng thời gian trước tôi khiến cô ta thất nghiệp, đồng thời đưa ra thông báo không cho phép tất cả công ty trong ngành nhận cô ta, sao vậy? Bây giờ cô ta lại gây chuyện gì à?” “Đúng vậy, cô ta không chỉ gây chuyện, cô ta còn muốn gặp tôi đấy, một mình tôi đi thật sự hơi sợ, hay là anh đi cùng tôi đi.”

Tôi không dám nói cô ta và Hà Phong ở bên nhau, nếu không anh sẽ tưởng rằng tôi muốn đi chém giết tình địch mất, vậy sẽ càng không để cho tôi đi.

Hôm nay Đường Kiêu còn cố ý lái chiếc xe Cadillac phong cách, âu phục giày da rất ra dáng, làm không ít người đi đường ngoái nhìn anh.

Đến chỗ hẹn, tôi phát hiện cô ta đã sớm chờ ở đó, nhìn thấy tôi đến còn dẫn theo Đường Kiêu bên cạnh, sắc mặt lập tức xụ xuống.

Chúng tôi ngồi xuống đối diện cô ta, cô ngượng ngùng nhìn qua Đường Kiêu, lúc ánh mắt nhìn tôi lại sắc bén như lưỡi dao. “Nói đi, chuyện gì.

Tôi lạnh nhạt mở miệng, chỉ muốn nói cho xong chuyện.

Cô ta nửa cười nửa không hỏi tôi: "Nhã Hàm, chẳng lẽ cô không muốn về bên Hà Phong sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.