Giọt Tình

Chương 146: Chương 146: Oan gia đụng mặt




Cô ta đang kéo tay Hà Phong chậm rãi đi về phía chúng tôi, thật sự coi mình là người mẫu đi trình diễn thời trang à?

Mà gần đây Hà Phong gầy đi rất nhiều, mặt nhăn mày nhỏ, cả người cũng đen hơn, không biết có phải là bị Dương Hân tra tấn hay không.

Tôi còn đang phỏng đoán có phải cậu ấy đi công tác ở châu Phi không, nhưng bây giờ không phải là thời điểm thảo luận cậu ấy có đi châu Phi hay không, tôi cũng tuyệt đối không thể xông lên hỏi cậu ấy được.

Bởi vì cậu ấy đứng bên cạnh Dương Hân, nếu người phụ nữ thổi đó biết tôi xuất hiện ở đây, khẳng định sẽ gặng hỏi cho kỳ được, cuối cùng nếu biết “tôi” nạo phá thai ở chỗ này...

Cô ta chắc chắn sẽ ra ngoài kiếm chuyện.

Tôi làm bạn thân với cô ta nhiều năm như vậy, dĩ nhiên hiểu được cách làm người của cô ta, tựa như tôi hiếu kì cô ta đến bệnh viện làm gì vậy, nếu như bây giờ cô ta đến do sẩy thai, khẳng định tôi cũng sẽ lắm chuyện.

Trong đầu tôi vừa nghĩ những cái này, vừa dẫn theo Đường Hân Nhiên trốn vào trong cầu thang cuối hành lang. Vẻ mặt cô ấy ngày ra hỏi tôi tại sao phải tới đây, lại bị tôi che miệng lại. “Xuyt, bên ngoài có người là đối thủ một mất một còn của tôi cộng thêm là kẻ đê tiện, nếu cô ta biết tôi đi giúp cô bỏ thai ở đây, khẳng định sẽ không yên tĩnh đâu.

Đường Hân Nhiên cái hiểu cái không nhìn tôi, cùng tôi đợi đến khi bọn họ đi vào phòng chuyên gia hội chẩn xong mới chui ra ngoài từ trong hành lang.

Vì phòng ngừa bị bọn họ nhìn thấy, hai tôi lựa chọn chuồn đi từ vườn hoa đằng sau, cẩn thận toàn bộ quá trình, có điều cuối cùng cũng may không có nguy hiểm gì, hai chúng tôi ra ngoài an toàn.

Sau khi về đến nhà, phát hiện Đường Kiêu không ở nhà, chỉ còn lại một mình Đường Minh Hiên ngồi trên ghế sofa phòng khách, ăn khoai tây chiên xem phim hoạt hình Conan, sau khi nhìn thấy chúng tôi trở về, cậu ngọt ngào gọi một tiếng “chị. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Ôi, thật ngoan, tôi xoa đầu thằng bé, tên nhóc này từ lần trước tôi xoa đầu nó xong, chỉ cần là lúc đầu không làm tóc thì thằng bé không hề kháng cự việc tôi xoa rối.

Ừm, Minh Hiền vẫn là thằng bé rất có nguyên tắc.

Xoa đầu xong, tôi tiện thể lấy đi mấy gói khoai tây chiên từ trong túi ăn vặt của cậu bé, hỏi: “Anh cả em đâu? Sao không thấy đầu vậy?”

Thằng bé hơi tủi thân nhìn khoai tây chiên của mình, giận mà không dám nói gì, nhỏ giọng nói: “Anh cả nói anh ấy ra ngoài tìm người rồi, mấy ngày nay anh ấy liên tục tìm người, hình như có vẻ rất bận rộn...

Lúc thằng bé nói câu này, sau lưng tôi lập tức đổ mồ hôi lạnh khắp người, thằng bé nói anh ra ngoài tìm người, liệu có phải là tìm chúng tôi không vậy? Nếu như bị anh bắt được chúng tôi đến bệnh viện Ái Từ, vậy chẳng phải chúng tôi xong đời rồi sao?

Đường Hân Nhiên vừa làm phẫu thuật, hiển nhiên dược hiệu của thuốc tế đã hết, lúc này cô ấy phờ phạc đi vào phòng ngủ, tôi nghĩ, cảm thấy nguyên lý này có phần giống đau bụng kinh, bèn cố ý vào phòng bếp nấu nước trà gừng đường đỏ bưng tới cho cô ấy.

Xem ra mấy ngày tiếp theo, phải cho cô ấy ăn chút gì bồi bổ mới được.

Trước kia nghe mẹ tôi nói với tôi, sinh non cũng rất quan trọng, nếu như không nghỉ ngơi tốt sẽ để lại mầm bệnh.

Vừa nghĩ tới tính nghiêm trọng của vấn đề, tôi lập tức lên mạng tra một chút, tìm rất nhiều thực đơn phụ nữ uống lúc ở cữ, sau đó bắt đầu nấu canh DIY theo trên đó.

Lúc gần tối Đường Kiêu trở về, nét mặt anh không được tốt mấy, tôi nhìn mà giật mình thon thót.

Tôi chỉ sợ nhỡ đâu anh chạy đi theo dõi hai chúng tôi cả ngày hôm nay, sau đó phát hiện bí mật chúng tôi ở trong bệnh viện, đến lúc đó giận tím mặt, cầm nước canh trên bàn đổ vào người chúng tôi, sau đó tôi và Đường Hân Nhiên bụm mặt chạy trối chết trong nhà...

Nghĩ đến kết cục này, tim tôi co giật.

Dù sao lần trước tôi chạy trốn, Đường Kiêu còn dùng thứ đồ cao cấp như bom cay để chơi tôi, thứ đó có thể mang đến cho tôi bóng ma đời này không thể xóa đi được.

Tôi vừa quan sát sắc mặt của anh, vừa ăn cơm, làm thư ký cho anh gần nửa năm, nhìn mặt mà nói chuyện là chuyện thường ngày của tôi.

Hôm nay nét mặt anh hơi ưu thương, còn có chút phiền muộn, như vậy lúc này lựa chọn của tôi chính là ngậm miệng, làm một người phụ nữ yên tĩnh là được, ài, làm thư ký cũng rất khó nha.

Tôi đột nhiên ý thức được, bây giờ bất kể làm gì, tôi cũng đặt Đường Kiêu vào vị trí ông chủ, khi vẫn còn phân biệt rõ chân tình và giả ý, dù anh gửi tin nhắn, trò chuyện điện thoại mập mờ với người phụ nữ khác ở ngay trước mặt tôi, tôi cũng không thèm để ý.

May quá may quá, lúc trước không hãm quá sâu, tôi coi như mất bò mới lo làm chuồng.

Bây giờ chờ ngày nào anh tâm huyết dâng trào tìm true love, sau đó đá tôi đi, tôi sẽ mang theo tiền lương anh cho và tiền của tôi về nhà.

Sau đó tôi sẽ sống cùng mẹ, chừng hai năm nữa tìm người chất phác để cưới, qua hai năm sinh em bé, trải qua cuộc sống hạnh phúc bình yên...

Đang lúc tôi đắm chìm trong ước mơ đối với tương lai không kìm lại được, Đường Kiêu đột nhiên nói chuyện. “Ngày mai tôi phải đi nơi khác công tác, có thể phải ở bên ngoài mấy ngày, cô nên đi làm thì đi làm, không được lười biếng, biết chưa?”

Tôi gắp miếng rau bỏ vào bát mình, hỏi anh như chuyện đương nhiên: “Vậy bao giờ chúng ta đi?”

Anh khó hiểu nhìn tôi: “Là tôi đi, không phải cô đi.”

Tôi cũng khó hiểu theo: “Thế nhưng tôi là thư ký của anh mà, chẳng lẽ tôi không cần đi cùng anh sao?”

Đường Kiêu hừng hỡ liếc qua tôi: “Lần này không cần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.