Biết ngay là anh ta không tốt thế mà.
Thế nhưng tôi vẫn nở nụ cười phối hợp với anh: “Được thôi.”
Anh dường như không quen lắm với sự phục tùng của tôi nên nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ: “Sao đột nhiên cô nghe lời quá vậy?”
Tôi không hề tức giận mà trả lời anh nhẹ nhàng: “Đúng vậy, đấu với anh chẳng có lợi ích gì cả thì tôi không nghe lời làm gì chứ? Làm thú cưng cũng có quy tắc của thú cưng, cứ xem như đó là công việc vậy” . Truyện Full
Sắc mặt Đường Kiêu có chút khó coi, anh ra hiệu xua xua tôi đi, tôi biết ý nên đi ra và đóng cửa phòng làm việc lại.
Vừa quay về chỗ ngồi thì chị Lily đã đến gần: “Nhã Hàm, tối hôm qua chủ tịch Đường đưa em về nhà đúng không?”
Những người trong văn phòng mỗi ngày ngoại trừ làm chút công việc thì việc họ làm nhiều nhất chính là đi nhiều chuyện, chuyện của tôi và Đường Kiêu thì luôn là cái chủ đề nóng bỏng được họ bàn tán hăng say.
Chỉ cần một ánh mắt hay một động tác của chúng tôi thôi cũng sẽ trở thành chủ đề để họ nói cả ngày. Ấy vậy mà nhân vật chính là Đường Kiêu đến bây giờ vẫn cứ ở trong cái trạng thái không hề hay biết gì thì quả là khiến tôi phải nể phục đấy.
Tôi nghĩ mối quan hệ giấu kín của chúng tôi từ lâu đã trở thành cái “bí mật” công khai rồi nhưng mà tôi vẫn không thể nói năng lung tung được, dù sao thì anh cũng là cấp trên, còn tôi chỉ là nhân viên bình thường thôi, nên cũng phải bảo mật cuộc sống riêng tư của sếp chứ.
Thế là tôi nở một nụ cười với chị ấy: “Đúng vậy nhưng anh ấy đưa em đến dưới lầu, còn em thì về một mình”
Tôi mà nói ra chuyện Đường Kiêu đưa tôi đến bác sĩ đông y làm mát xa thì đảm bảo ngày hôm sau những “ông tám bà tám” trong công ty sẽ đi khắp nơi rêu rao, họ sẽ nói đại loại những câu như “Lý Nhã Hàm dẫn chủ tịch Đường đi làm một chuyến tổng kiểm tra cho mà xem.
Miệng lưỡi người đời là như vậy, tôi vẫn còn quá ngây thơ nên làm chuyện nói năng phải cẩn thận mới được.
Đặc biệt là bây giờ em gái của Đường Kiêu Đường Hân Nhiên cũng ở trong công ty, mặc dù chức vụ cô ta thấp thôi nhưng thế nào những lời nói vu vơ này cũng sẽ truyền đến đó được.
Cái thời buổi bây giờ đều là chuyện tốt không ai biết, chuyện xấu thì truyền ngàn đời, với tính tình nóng nảy của Đường Hàn Nhiên thì cô ta không đến kiểm tôi gây sự mới là lạ đó, sẽ chẳng ai quan tâm đến lúc mình thuận lợi đâu mà họ chỉ muốn xem bộ dạng mất mặt của mình thôi. “Vậy hai người... trên đường đi hai người có làm gì không, hay có nói gì không? Em yên tâm... chị sẽ không tiết lộ cho ai biết đâu.”
Tôi cười thầm trong lòng, Lily mà giữ lời thì heo nái cũng biết leo cây đấy, trong công ty này người nhiều chuyện nhất là chị ấy, bộ tưởng tôi cái gì cũng không biết sao?
Lẽ ra tôi muốn nổi nóng nhưng dù sao cũng là đồng nghiệp với nhau nên không thể trở mặt được, chính vì thế mà tới trường cưới biế thăm tổ tiên của chị ấy, “Chị Lily, chủ tịch Đường chỉ căng em xuống lầu rồi đón xe đưa em về nhà thôi, cả chẳng đường còn chưa đến mười phút nữa thì chí hy vọng tụi em nói gì và làm gì được?”
Có lẽ biểu cảm chán nản của tôi đã quá rõ ràng rồi nên chị ấy đã nhận ra, sau đó thì chị ấy chớp mắt ngây thơ với tôi: “Xin lỗi em, chị không có ý gì đâu, chị chỉ là thấy tò mò thôi. Nếu em không nói thì chị không làm phiền em nữa, ha ha, ha ha.
Hạ hạ cái đầu chị, tôi thầm lườm một cái trong lòng rồi lên mạng xem phim chơi trò chơi một lúc, bất giác đã đến giờ tan ca rồi.
Thời gian tan ca của Đường Kiêu không giống như chúng tôi, lúc nào tôi cũng phải đợi anh lề mề nửa ngày mới rời khỏi được, vì vậy mà hôm nào hai chúng tôi cũng là người rời khỏi công ty cuối cùng cả
Lúc bước ra khỏi tòa nhà thì thành phố đã lên đèn lung linh hết rồi, Đường Kiêu cử thể chạy trên đường còn tôi thì ngồi suy nghĩ ngẩn ngơ bên ghế phụ đến mức anh gọi tôi cũng không nghe thấy. “Lý Nhã Hàm, cô lại đang ngẩn ngơ à.”
Giọng nói anh vang lên khiến ba hồn bảy vía của tôi bỗng chốc quay trở về cơ thể nên đã nhanh chóng tỉnh táo lại. “À, không có, anh nói tiếp đi. “Không có gì, chúng ta sắp đến nơi rồi, một lát cô đến nhà tốt nhất là nói ít lại, bởi vỉ ba mẹ tôi. cô biết mà.”
Tất nhiên là tôi biết rồi, quá biết luôn có được không? Nếu không phải là vì Đường Minh Hiền thì tôi cũng không muốn đến nơi này, hai ông bà già nhà họ Đường không thích tôi thì ai lại muốn đâm đầu vào để bị mắng chứ?
Chiếc xe từ từ tiến đến khuôn viên đầy cỏ xanh và đậu vào trong nhà xe.
Tôi vừa bước xuống xe thì thấy trong bóng tối mờ mờ có vài bóng người đang ra từ trong căn nhà đèn điện sáng trưng.
Đường Kiêu nắm lấy tay tôi khiến trái tim bồn chồn đã yên tâm chút ít. “Anh hai, lâu lắm rồi anh không về làm Minh Hiền nhớ anh muốn chết!”
Một hình bóng nhỏ bé lao về phía chúng tôi, tôi nhìn lại thì Đường Minh Hiền đã chui vào lòng anh rồi.
Đường Kiêu cười như đứa con nít vậy, anh bồng Minh Hiền lên và chơi đùa với thằng bé. “Anh hai bận làm việc ấy mà, không làm việc thì đâu ra tiền để cho em đi học nè?”
Minh Hiền đau lòng mà sờ sờ mặt anh rồi nũng nịu: “Anh hai cực khổ rồi, em thơm một cái có phải là đỡ hơn không?”
Tôi cười “khúc khích” thành tiếng, thế giới của bọn trẻ thật kỳ diệu, ngây thơ đến mức không muốn khiến người ta nỡ lòng phá vỡ.
Nào ngờ Minh Hiện quay đầu qua nhìn tôi, khuôn mặt thăng bé trông rất giống Đường Kiêu: “Chị cũng phải đến thơm chứ đúng không?”