Giọt Tình

Chương 127: Chương 127: Tại sao cử gây sự với tôi




Thế nhưng lần này thì tôi không may mắn như thế nên đã ngã cắm đầu xuống đất và làm một màn tiếp xúc gần với tấm thảm đỏ.

Khi tôi nắm rạp dưới đất, toàn bộ người trong công ty đều cười ầm ầm, đến mức thiếu chút nữa thì xé toạc cả tầng lầu ra rồi.

Thật không thể hiểu đám người này mà, bộ họ chưa từng bị mất mặt qua hay sao mà mỗi khi có cơ hội thấy người ta bị bẽ mặt thì bọn họ đều không dễ dàng mà bỏ qua cái cơ hội ngàn năm hiếm có này.

Thậm chí có một vài người phụ nữ đi giày cao gót còn đến gần để chụp ảnh nữa, ánh đèn chớp lên, toàn bộ đều là sự trào phúng trắng trợn.

Tôi không hiểu vì sao bọn họ lại có ác ý lớn như thế với những biểu hiện của tôi, thể nhưng tôi nghĩ nguyên do ắt hẳn là vì những "vinh dự mà Đường Kiêu đã ban cho tôi nửa năm qua.

Thôi thì tôi cứ nằm dưới đất và giả vờ yếu đuối hoặc ngất xỉu thì hay biết mấy, nằm dưới thảm đỏ cũng êm ái đấy, ít nhất tôi không cần quan tâm đến ánh mắt châm biếm của bọn họ nữa.

Đường Kiêu là người đầu tiên nhảy từ trên sân khấu xuống và dìu tôi đứng dậy, anh quan tâm: “Cô không sao chứ?"

Tôi muốn nở nụ cười nhưng cười không ra, lẽ ra tôi định giả vờ diễn cảnh ngất xỉu nhưng tôi lại không có năng khiếu nghệ thuật thiên bẩm nên không thể nào diễn được, vì vậy nên tôi cứ nhìn xung quanh tìm kiếm “kẻ đầu sở” lúc nãy.

Hay lắm, tôi đã nhìn thấy Đường Hân Nhiên đang đứng bên cạnh với bộ dạng dương dương tự đắc.

Vậy chính là cô ta rồi, thế nhưng nói gì thì nói, cô ta chẳng phải là hằng ngày đều ăn không ngồi rồi sao, sao bây giờ lại xuất hiện trong công ty Đường Kiêu thế?

Tôi không nghĩ ngợi nhiều mà ngang nhiên chỉ vào mặt cô ta rồi hỏi Đường Kiêu: “Tại sao cô ấy lại ở công ty vậy?”

Đường Kiêu đanh mặt lại nhìn cô ta một cái rồi hướng ánh mắt về lại phía tôi: “Nó đến công ty thực tập, tôi không thể để nó mỗi ngày cứ làm chuyện vô bổ được nên để nó vào công ty làm chức vụ thấp học hỏi kinh nghiệm."

Được thôi, lý do này tôi phục đó, anh là người anh trai tốt nên chuyện gì cũng nghĩ cho cô ấy, thế nhưng tôi cũng có quyền tức giận đúng không?

Lần trước ở buổi tiệc sinh nhật ba Đường Kiêu, cô ta đã khiến tôi bị mất mặt một lần rồi, bây giờ lại như thế nữa thì chắc phải đợi tới khi tôi có ám ảnh với tiệc tùng và cô ta thì mới gọi là sự cổ đúng không?

Tôi không thể chịu đựng được nữa, tôi là con gái độc nhất trong nhà, nếu tôi mà có cô em gái ngang ngược lại khó chiều như cô ta thì tôi đã sớm xử nó một trận rồi.

Vì vậy nên tôi cố gắng nở ra một nụ cười và hỏi Đường Kiêu: “Xin hỏi chủ tịch Đường, tôi có thể tát cô ấy một cái không?"

Giọng không quá lớn nhưng đủ để hội trường trở nên ồn ào. "Lý Nhã Hàm, cô dám?”

Đường Kiêu còn chưa nói gì thì Đường

Hân Nhiên đã trợn trừng đôi mắt nhìn tôi rồi.

Anh nhìn chằm chằm tôi, tôi vẫn giữ nụ cười nhìn về phía Đường Hân Nhiên nhưng ánh mắt tôi lại bừng bừng lửa giận, Đường Kiêu biết tôi đang tức giận thật rồi nên để tránh chúng tôi xô xát nhau, anh đã lạnh lùng đưa tôi đi ra ngoài.

Xem kìa, anh còn bao che cho cô em gái hơn cả tôi nữa, thế nhưng cũng đúng thôi, tôi và anh quan hệ cũng chẳng là gì, nói không chừng hôm nào đó gãy gánh thì ai mà thèm quan tâm chứ?

An ủi bản thân là thế nhưng tôi không ngờ mình lại yếu đuối đến mức mắt bắt đầu đỏ hoe cả lên, là bởi vì cú té vừa nãy sao?

Anh cứ thế kéo tôi vào phòng nghỉ ngơi, chân của tôi đang đau nhói cả lên nhưng vẫn cần răng chịu đựng, từng bước từng bước khập khiễng đi theo anh.

Có lã anh cảm giác thấy có điều gì đó không đúng nên quay đầu lại, thấy đôi chân sưng đỏ của tôi thì đã hiều ra mọi chuyện.

Anh cúi lưng xuống hướng về phía tôi, giọng nói không có chút cảm xúc nào: “Lên nào.”

Tôi không có chút ăn năn mà trèo lên lưng anh bởi vì đó là do anh nợ tôi, em gái anh nợ tôi thì anh trả, đó cũng xem như một sự an ủi vậy.

Chờ thang máy cần phải có một khoảng thời gian, chúng tôi cứ thế yên lặng mà chờ đợi, cuối cùng thì tôi mở miệng trước: “Đường Kiêu, tại sao cùng một ba mẹ sinh ra mà em gái anh so với anh và Minh Hiền lại hoàn toàn là người của hai thế giới vậy?”

Lúc này thang máy đã đến rồi, anh cũng tôi bước vào: "Cô muốn nói gì vậy?”

Tôi im lặng một lúc rồi nói ra những lời không vui trong lòng: “Ý tôi là tại sao cô ấy lại cố chấp, dễ nổi nóng, lại còn ấu trĩ và trẻ con như thế chứ?" “Cho dù có ghét một người như thế nào thì cũng không ngốc đến mức đích thân động tay chứ hả? Cô ấy làm vậy với tôi có lợi ích gì chứ? Cố ý gây sự với tôi à?”

Đường Kiêu không nói câu nào cả. Thang máy mở ra, anh đưa tôi vào phòng nghỉ ngơi, chúng tôi cứ thế mặt đối mặt ngồi đó, không gian im lặng như tờ. “Cô biết lý do vì sao nhà tôi lại chiều chuộng con bé như thế không?”

Anh đột nhiên hỏi tôi câu này khiến tôi ngớ ra chẳng hiểu gì. “Vì sao?" “Lúc nhỏ con bé không phải như thế đâu, nó là một cô bé rất ngoan, rất hiểu chuyện, lúc đó nhà tôi không giàu có như bây giờ, mỗi lần tôi đi học về thì con bé lại đến nhà bếp để nấu mì cho tôi ăn, lúc đó nó mới bảy tuổi thôi.”

Tôi không ngờ nhị tiểu thư chảnh chọe phách lối lại từng có mặt hiểu chuyện như vậy, khi tôi nghe câu chuyện thì phản ứng đầu tiên của tôi là: “Có thật không đó?" “Vậy sau đó như thế nào, tại lại thành ra như thế?" cô ấy

Tôi thật sự tò mò tại sao cô ấy lại biến thành như thế, một con người từ dịu dàng khiêm nhường mà lại biến thành ngang ngược không nói đạo lý thì ắt hẳn phải trải qua chuyện tồi tệ gì đó rồi.

Anh nhìn tôi, tròng mắt đen láy y như là cái giếng không thấy đáy vậy. “Sau đó trong nhà xảy ra một chuyện lớn nên con bé mới biến thành như bây giờ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.