Tôi thầm quan sát biểu cảm của Phàn Dục Nam, phát hiện cô ta giống tôi.
Đều là người căm ghét đối phương, có lẽ cô ta cũng ghét tôi như tôi ghét cô ta vậy, nhưng cô ta không nói ra.
Đường Kiêu nhún vai: “Ra ngoài ở khó tránh khỏi sẽ có một chút phiền phức, có điều hai người là phải nữ dễ ở chung hơn, chấp nhận một đêm đi, ngày mai họp hành xong tôi sẽ đi đổi khách sạn khác.”
Phàn Dục Nam miễn cưỡng đồng ý, có điều gương mặt cực kỳ không vui, mặc dù không biểu hiện rõ ràng như tôi, nhưng dựa vào trực giác của phụ nữ, tôi vẫn có thể đoán được bảy tám phần.
Ài, phụ nữ cần gì phải làm khó phụ nữ chứ.
Đường Kiêu giúp tôi cầm vali vào phòng, tiện thể cất đồ luôn cho cô ta, trong lòng tôi không được dễ chịu, bèn đi vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Tiếng nước chảy ào ào át đi tiếng nói chuyện của bọn họ bên ngoài, tôi ở bên trong muốn nghe xem bọn họ nói gì cũng không nghe được, đành bỏ cuộc. Sau khi tắm rửa xong, tôi quấn khăn tắm bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Tôi thấy Đường Kiêu đang nói gì đó với Phần
Dục Nam, nét cười khỏe mắt anh rất rõ ràng, dáng vẻ cười lên cũng rất đẹp.
Tôi còn chưa đi đến, đã nhìn thấy Phàn Dục Nam nhanh chóng hôn lên mặt Đường Kiêu, tôi giật mình, lược trong tay cũng rơi xuống đất.
Trên mặt đất là thảm lông trắng, tôi ngồi xuống nhặt lên, nghe thấy Phàn Dục Nam mở miệng nói với tôi: “Nhã Hàm, tối nay cô có thể đổi phòng với A. Kiêu được không? Tôi muốn ngủ cùng phòng với anh ấy.
Mặt tôi lạnh tanh ngẩng đầu, Đường Kiêu và cô ta cùng ngồi trên giường, dự định đứng dậy, tôi lại lạnh lùng nói: “Dựa vào cái gì? Muốn ngủ thì cô dọn đến phòng anh ta đi, dù sao tôi cũng không chuyển. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Bây giờ tôi hoài nghi Đường Kiêu vì trả thù tôi nên cố ý để người phụ nữ này đi theo, sau đó nói cho tôi: “Cô xem, người ta đẹp hơn cô, có khí chất hơn cô, chỉ cô ấy mới xứng với người như tôi thôi.”
Được lắm Đường Kiêu, anh lợi hại thật đấy.
Hay cho anh lấy tôi ra làm thùng phát tiết, chỉ có tôi ngây ngô còn tưởng rằng anh đã đổi tính nết, nhưng chó không đổi được tính đớp phân, bây giờ dù Đường Kiêu dịu dàng cũng chỉ là giả tạo thôi.
Bất kể anh chọc giận tôi thế nào, tôi cũng không đi, nhăm nhe phá hỏng chuyện tốt của hai người, xem xem hai người làm thế nào?
Đường Kiêu cười khẽ một tiếng: “Được rồi, Nam Nam, em ngủ trong phòng này đi, anh biết em sợ tối, buổi tối có thể bật đèn ngủ, như vậy sẽ không sợ nữa.
Nói xong hình như anh vẫn hơi không yên lòng, nói tiếp: “Dù sao anh cũng ở tầng này, có chuyện gì gọi điện thoại là được rồi.
Nói xong, anh quay người muốn đi, vào lúc này Phàn Dục Nam lại nhào tới, ôm chặt eo Đường Kiêu. “A Kiêu, anh hãy ở lại với em được không, từ sau khi Vương Húc chết, em không dám đối diện với màn đêm cô độc nữa, bây giờ vất vả lắm mới lấy dũng khí tới tìm anh, có phải anh đã không còn tình cảm năm đó với em nữa không?”
Tôi còn đang mải nghĩ rốt cuộc Vương Húc là người nào, Đường Kiêu đã quay đầu vố nhẹ cô ta: “Cô gái ngốc, anh đã nói sẽ bảo vệ em thì tuyệt đối sẽ nói được làm được, như vậy đi, buổi tối anh tới đây ngủ ghế sô pha, trông chừng hai người, được không?”
Tôi chỉ cảm thấy tâm trạng mình hết sạch hi vọng.
Lời của Đường Kiêu như cái búa lớn, đập bốp vào tim tôi, khiến trái tim pha lê tôi vốn tự cho là bảo vệ rất tốt vỡ thành bụi phấn, gió thổi qua ngay cả hạt bụi cũng chẳng còn. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Thật ra tôi đã sớm nghĩ đến sớm kết cục như vậy, chỉ là tôi mãi không hạ quyết tâm để mình từ bỏ triệt để mà thôi. Bây giờ chính miệng anh nói ra, tôi cũng bình thường trở lai.
Thế là tôi ngơ ngác đứng lên, nặn ra nụ cười tự cho là rất là hoàn mỹ: “Thật ra vừa rồi tôi nói đùa với hai người thôi, hai người ngủ trong phòng này đi, tôi sang phòng bên cạnh, có điều buổi tối hai người đừng tạo ra tiếng động quá lớn nhé...
Cuối cùng, tôi cảm thấy như này vẫn chưa thể biểu hiện được thành ý của tôi, thế là lại bổ sung một câu. “Chúc hai người sớm sinh quý tử, mau chóng kết hôn, đương nhiên, Chủ tịch Đường à, đại mỹ nhân như chị Nam Nam đây, anh phải hành động nhanh đấy, tránh cho đêm dài lắm mộng”
Sắc mặt Đường Kiêu rất khó coi: “Vậy tôi cám ơn cô.
Tôi mỉm cười đóng cửa lại, giây phút cửa đóng lại, tôi cảm thấy trái tim đã ngưng đập. “Được rồi, Lý Nhã Hàm, mày đâu phải cô bé Lọ Lem, ảo tưởng gì chứ?”
Tôi không hề rơi một giọt nước mắt, mang theo khuôn mặt còn buồn ngủ nằm trên giường, cứ thế ngủ một đêm, vậy mà không nghe thấy tiếng động phòng bên, nghĩ cũng thật thần kỳ.
Trạng thái tinh thần của tôi hôm nay rất tốt, cũng lười sang phòng bên gõ cửa, đi thẳng đến nhà ăn bên dưới tìm đồ ăn, đang ăn đến quên cả trời đất, đột nhiên có giọng nói ngọt ngào vang lên sau lưng. “Aunty~ “
Miệng tôi còn ngậm bánh mì, nghiêng đầu sang thấy Shelly được Đào Cẩn bế, hai người đang đi về phía tôi.
Đúng là một cặp ba con có giá trị nhan sắc cao, đi đâu cũng có thể có tỉ lệ quay đầu trăm phần trăm. Truyện Điền Văn
Tôi vô cùng ngạc nhiên nhìn Đào Cẩn, suýt nữa phun miếng bánh trong miệng ra ngoài. “Đào Cẩn, sao hai người lại ở đây?”