Giọt Tình

Chương 151: Chương 151: Vì sao không vui




Không biết tối hôm qua rốt cuộc mấy giờ mình mới ngủ, buổi sáng thức dậy tôi và Đường Hân Nhiên suýt nữa đi muộn.

Có điều cũng may, sau cùng tôi chạy tới công ty vào lúc tám giờ năm mươi chín phút, nghe thấy tiếng “tít tít” quen tại chỗ quẹt thẻ.

Ngơ ngơ ngác ngác tới tận trưa, chủ tịch vẫn chưa trở về, thư ký chủ tịch là tôi cũng không biết nên làm gì, mở máy tính ra chơi game xem phim, chơi đến lúc buồn ngủ.

Tôi giải quyết bữa trưa trong căn tin ở công ty, trước kia khi Đường Kiêu ở đây, nguyên nhân trước giờ anh ấy không hề tới đây là do mỗi lần hết giờ làm, chỉ cần anh ấy đến căn tin, căn tin sẽ bị một đống động vật giống cái chiếm hữu, nghe nói còn có người của những công ty khác nữa.

Điều đó không có nghĩa là thức ăn của căn tin công ty tôi ngon cỡ nào, mà là những con người u mê này vì có thể tới chứng kiến phong thái của Đường đại nhân, ong bướm hùng hổ đến như bão cát, thậm chí ngay cá bác gái bán cơm của căn tin cũng đầy thẹn thùng khi đối mặt với Đường Kiêu.

Nếu có khả năng, Đường Kiêu đã có một hội fan hâm mộ trong công ty rồi, những người phụ nữ đó sẽ giăng một tấm băng rôn, trên đó viết những khẩu hiệu đại loại như “Yêu Đường Kiêu trọn đời trọn kiếp”, tuyệt đối sẽ hút ánh mắt người ta hơn đám người lôi tông ti họ hàng đến quỳ trước cửa công ty giơ tấm biển hô to “Đưa tiền mồ hôi nước mắt của tôi đây”.

Cho nên đây chính là nguyên nhân vì sao tôi không được chào đón trong công ty.

Ngay cả nam châm cũng hiểu đạo lý cùng cực đẩy nhau khác cực hút nhau, những động vật giống cái cao cấp này dĩ nhiên am hiểu đạo lý này sâu sắc.

Ài, nghĩ lại chuyện cũ mà kinh, Đường Kiêu đã lâu không đến, lượng người của căn tin đã giảm bớt hai phần ba trong nháy mắt, căn tin công ty ngày xưa kín người hết chỗ, bây giờ chỉ có mấy chục người ngồi thưa thớt, vô cùng ảm đạm.

Ngay cả trong thức ăn của bác gái phát đồ ăn của căn tin cũng là cảnh rau nhiều thịt ít. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Tôi tìm kiếm miếng thịt trong món rau cần xào thịt, cuối cùng cũng tìm được miếng thịt băm nhỏ cỡ đầu đũa, chậm rãi bỏ vào miệng.

Xem ra chủ tịch đại nhân không đến, ngay chú xào rau cũng lười biếng nha, chẳng lẽ cả ngoại hình thật sự quan trọng đến vậy sao?

Tôi nghĩ tới cô gái gặp ở tầng hai hôm qua, đang phỏng đoán lúc này có phải Đường Kiêu dẫn cô ấy chơi “xe rung” ở đâu đó không, cũng không biết hiệu quả cách âm của chiếc xe anh lái hôm nay có tốt không.

Nghĩ đến đây, tôi có chút buồn nôn, đối mặt với những món đầy đầu mỡ này, tôi lập tức không còn muốn ăn.

Đang buồn nôn, chị Lily đại biểu cho mấy chục người thích buôn chuyện của tầng quản lý công ty lại tới “sưu tầm dân ca” cạnh chỗ tôi ngồi.

Có câu tôi không vào Địa Ngục thì ai vào, bởi vì tôi gần Đường đại nhân nhất, quan hệ cũng thân mật nhất, cho nên đảm bà tám buôn dưa như Lily thích tóm tôi khai đạo nhất, từ đó tạo nên hiện tượng giả như thể tôi rất được chào đón.

Thực chất nói trắng ra là, trong công ty có sự tồn tại của hồ ly tinh không biết xấu hổ như tôi, chắc hẳn người người đều có thể tiêu diệt.

Được rồi, tôi lại bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi.

Lily lại gần hỏi câu đầu tiên: “Chủ tịch Đường đâu? Hai ngày nay không đi làm, có phải anh ấy cãi nhau với cô không? Nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của cô hai ngày qua thật sự khiến tôi đau lòng chết đi được.

Tôi cười khẩy trong lòng, cô mà biết hai ngày nay Chủ tịch Đường ăn ngủ với một báu vật mà nhìn bóng lưng cũng đủ đè chết các cô, chắc hẳn trái tim cô sẽ nổ tung mà chết, nào còn để ý tới tôi được chứ? Tự đi bệnh viện hít khí ô-xi đi thôi.

Còn nữa, cái gì mà dáng vẻ tôi hai ngày nay thất hồn lạc phách vậy? Tôi là buổi tối ngủ không ngon ban ngày mệt rã đấy cô có biết không?

Tôi gầm thét trong lòng, nhưng lại bày ra vẻ mặt người vật vô hại nói với cô ấy. “Ôi, chị nói đùa gì vậy? Ai dám cãi nhau với Chủ tịch Đường chứ, anh ấy chỉ nói với tôi anh ấy đi nơi khác công tác thôi, nhưng cụ thể đi đâu anh ấy cũng không nói cho tôi lịch trình, có điều đây là chuyện riêng của ông chủ người ta, nào đến lượt người làm công như chúng ta đoán chứ?”

Tôi nói bóng gió cô nên làm gì thì làm cái đó đi, việc riêng của người khác mà ngày nào cô cũng quan tâm vậy làm gì, trong nhà cô còn có đồng chuyện đấy, lại còn có thời gian rảnh đi quan tâm chuyện nhà người khác à?

Nghe thấy tôi phủi sạch trách nhiệm như vậy, cô ấy bực bội: “Sao lại thế? Chẳng phải cô là thư ký của Chủ tịch Đường sao? Sao lại không biết lịch trình của anh ấy vậy?”

Câu này khiến tôi không vui, là do cô hỏi mà? Kết quả người không hài lòng cũng là cô, cô không tin tôi thì cô hỏi làm quái gì? Hài hước thật đấy! “Ôi, tôi nói này chị Lily, tôi chỉ là thư ký, không phải bảo mẫu, Chủ tịch Đường cũng không phải người đàn ông của tôi, làm sao tôi biết anh ấy muốn đi đâu được, tôi chỉ là nhân viên, không phải cơ quan tình báo, chỉ sợ không lấy được nhiều tin tức hữu dụng như vậy đâu?”

Sắc mặt cô ấy hơi khó coi, có lẽ tôi nói quá đột ngột, khiến cô ấy không đỡ được, cười gượng hai tiếng, rời đi.

Nhìn bóng lưng đã đi xa của cô ấy, tôi còn suy nghĩ, vốn hôm nay đồ ăn căn tin nấu khó ăn như vậy đã đủ khiến tôi ức chế rồi, cô ấy còn đến moi tin, khác nào đụng vào họng súng không?

Trở về từ căn tin, tôi cảm nhận rõ sự khác thường trong công ty.

Tầng này rất yên tĩnh, mà các đồng nghiệp nữ của công ty đều giả bộ như chăm chỉ làm việc, vừa vùi đầu làm việc, còn vừa không quên trang điểm, chuyện gì thế này?

Tôi mang đầy nghi hoặc trở về văn phòng, điện thoại lập tức vang lên, tôi nhận, nghe thấy người đầu bên kia dùng chất giọng trong trẻo nói: “Đến phòng làm việc của tôi một lát.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.