Giữ Chặt Em Đi 1: Hãy Quên Chúng Ta Từng Yêu

Chương 4: Chương 4: Hôn thê




Sau khi Cố Thiên Sơ đi hưởng tuần trăng mật trở về, cả nhóm lại tụ tập tại phòng bao ở Bách Liên, Cố Thiên Sơ mặt tươi phơi phới nhìn ba cô gái mặt mày ủ dột thở dài, chỉ thiếu mỗi Lan Tuệ Như là không thể đến vì bận thi cử.

“Này, các cậu bị sao thế?”

Không ai thèm trả lời.

“Đừng thế chứ.”

Tống Linh ngước nhìn Cố Thiên Sơ, hỏi: “Thiên Sơ, cậu hình như rất vui?”

Cố Thiên Sơ mỉm cười, “Cứ cho là vậy.”

“Thế nào, Tô Lãng đối tốt với cậu không?”

“...Rất tốt! Hình như là... Tôi cũng có chút động lòng.”

Diệp Tử Yên ngẩng lên.

“Thiên Sơ, trái tim cậu thật dễ chữa đấy. Như vậy có phải là quá nhanh rồi không?”

Cố Thiên Sơ nhún vai, vừa ăn hoa quả vừa nói: “Có lẽ là quá nhanh, nhưng các cậu thử đặt mình vào vị trí của tôi đi, đang thất tình thì được một người đàn ông tuấn tú, nho nhã quan tâm, trái tim sẽ sợ sự cô đơn mà nhanh chóng đồng ý rung động để đưa người ấy vào lấp đầy nỗi trống trải, huống gì anh ta lại là chồng của tôi, rung động thì càng tốt chứ sao?”

Cố Thiên Sơ vì tổn thương tình cảm do cái tên chết dẫm Hoàng Thiên vừa gây ra nên liền cưới Tô Lãng, không ngờ chỉ trong vài tháng đã nhanh chóng quên người cũ, yêu người mới. Cả ba người kia im lặng thở dài, dù không tán thành lắm nhưng lại ngưỡng mộ đôi phần, như vậy thì tốt chứ nhỉ?

Cố Thiên Sơ lại nói: “Có lẽ vì vậy mà tôi không tìm được một người để yêu thật lòng mình chăng?”

Triệu Ngân Lam ngẩng lên, nói: “Nếu chồng cậu yêu người khác trong khi cậu yêu anh ta tha thiết thì phải làm sao?”

Cố Thiên Sơ dửng dưng trả lời: “Trả tự do cho anh ta.”

“Cậu làm được không?”

“Nếu giữ anh ta bên cạnh mà không có tình yêu của anh ta, đó là tự chuốc lấy thêm một kẻ hận mình, gây ra đau khổ cho anh ta lẫn cho mình, không vui vẻ gì đâu.”

Triệu Ngân Lam sững người.

Diệp Tử Yên lắc đầu, nói: “Lý thuyết là vậy, khi chạm vào thực tế rồi sẽ biết lý thuyết rất khó làm.”

Tống Linh gật đầu, nói: “Trên thế giới này, có hàng tỷ con người mang tính cách khác nhau, tại sao chỉ có một cái lý thuyết như vậy, làm sao cuộc sống muôn màu muôn vẻ được? Vì vậy, lý thuyết không những khó làm mà chẳng mấy ai thèm áp dụng.”

“Cậu và Gia Hạo thế nào rồi, hôm trước đến nhà gặp lão thái bà ổn chứ?” Cố Thiên Sơ bẻ chủ đề.

Tống Linh lắc đầu thở dài: “Bác ấy không muốn tôi làm con dâu.”

“Tại sao chứ?”

“Các cậu nghĩ thử xem?”

Cố Thiên Sơ nhanh nhẩu đáp: “Chắc lại là kịch cũ như mấy bà mẹ chồng giàu có trên phim ảnh chứ gì?”

Tống Linh gật gật đầu rầu rĩ: “Đúng vậy. Bác ấy nói điều kiện của tôi không thích hợp.”

Cố Thiên Sơ đặt ly nước xuống, giọng chua ngoa nói: “Mấy người giàu có ấy cứ thích dùng từ hoa mỹ chỉ để che đậy cái tư tưởng ấu trĩ của mình. Nói trắng ra là bà ta xem thường cậu, cậu mà về làm dâu nhà đó sẽ gặp không biết bao nhiêu khổ ải.”

Triệu Ngân Lam và Diệp Tử Yên đồng loạt nói: “Không phải ai cũng như vậy.”

Cố Thiên Sơ nhe răng cười cười: “Tôi quên mất còn có hai cậu, người nhà hai cậu không thế chứ?”

“Không hề.”

Tống Linh mỉm cười: “Dù có khổ ải đến đâu thì cũng phải chấp nhân thôi, ai bảo tôi yêu Gia Hạo làm chi.”

“Gia Hạo rất tốt, rất yêu cậu, chắc chắn sẽ không để cậu chịu khổ đâu.”

Cố Thiên Sơ giơ ngón trỏ lên lắc qua lại, nghiêm mặt nói: “Đúng là Gia Hạo rất tốt, rất yêu Linh Linh nhà ta, nhưng liệu một người tốt như vậy thì có phải là cũng rất có hiếu hay không?”

“???”

“Giữa mẹ và vợ là chuyện muôn thuở, anh ấy biết đứng về phía ai khi hai người bất đồng, đặc biệt là khi mẹ của Gia Hạo không chấp nhận Linh Linh? Mối quan hệ của hai vợ chồng có bền vững hay không cũng phụ thuộc vào mối quan hệ mẹ chồng và nàng dâu.”

Diệp Tử Yên nhíu mày, “Thiên Sơ, cậu có cần hù dọa Linh Linh như vậy hay không?”

“Không phải là hù dọa, mà là chúng ta phải tìm cách để khắc chế lão thái bà bà kia giúp Linh Linh.”

Di động Tống Linh đổ chuông, là của Lý Gia Hạo: “Tiểu Linh, tối mai 9 giờ anh sẽ có mặt ở nhà với em.”

Tống Linh vui vẻ hỏi: “Sao lại được về nhanh như vậy?” không phải là bảo sẽ ở rất lâu sao?

Ba cô gái bên cạnh không chịu ngồi yên mà cùng nhau giả giọng cố tình nói cho Lý Gia Hạo nghe.

“Tiểu Linh, mau lên, anh chịu hết nỗi rồi đây.”

“Linh Linh, em còn đứng đó làm gì, lại đây với anh.”

“Trước mặt anh, em còn dám nói chuyện với tên đàn ông đó?”

Tống Linh đẩy bọn họ ra, Lý Gia Hạo cười hì hì ở bên kia, nói: “Em nói với bọn họ là đừng chơi NP để em còn sức chiến đấu vào tối mai.” câu anh nói ra bọn họ đã nghe hết khiến Tống Linh thẹn quá mà ngượng đỏ mặt.

Cả ba cô gái kia ghé sát tai nghe thấy liền la lên, sau đó Diệp Tử Yên đưa miệng vào nói: “Yên tâm, bọn em sẽ không để cô ấy đuối sức.”

Tống Linh đỏ mặt đi ra chỗ khác, “Gia Hạo, chị anh phẫu thuật thế nào rồi?”

“Vẫn chưa được phẫu thuật, bên này có người chăm sóc cho chị ấy rồi nên anh về, khi nào phẫu thuật thì qua với chị ấy, mà cũng có thể là chuyển chị ấy về luôn.”

“Ừ, vậy em sẽ làm một bữa ăn hoành tráng đợi anh.”

“Ừ, anh sẽ về sớm.”

Cuộc gọi kết thúc, Tống Linh bước vào, ba cô gái kia cười khúc khích khiến cô tức giận, quát: “Các cậu thật quá quắc.”

“Đêm mai chiến đấu!”

“Đừng để đuối sức.”

Tống Linh chỉ biết la lên một tiếng chói tai “AAAAA...” may mà phòng bao ở Bách Liên có cách âm rất tốt.

Những tưởng sẽ vui vẻ mà chờ đợi anh về, không ngờ ngày anh trở về, trước đó lại gặp một vị từ đâu tới...

Đứng trước cửa là một cô gái xinh đẹp, ánh mắt thấp thoáng nụ cười, phong thái tự tin.

Tống Linh nhìn mãi vẫn không cho là mình đã gặp qua người này, đánh tiếng hỏi: “Cô tìm ai?”

Cô gái nhếch môi cười xả giao, lên tiếng, giọng nói dễ nghe nhưng người nghe lại không thấy dễ chịu chút nào.

“Tôi là Trương Thiệu Mai, là vị hôn thê của Gia Hạo.” xem ra cô ta đến đây có mục đích hẳn hoi.

Tống Linh kinh ngạc, hôn thê sao?

“Lát nữa Lý gia sẽ sang nhà tôi định ngày cưới hỏi, Gia Hạo cũng đi cùng, hi vọng cô tránh xa anh ấy ra.”

Sét đánh giữa trời quang.

Chẳng phải Gia Hạo nói tối nay mới về tới?

Tống Linh tinh thần bất ổn nhưng vẫn giữ cho mình một vẻ bình tĩnh hơn bao giờ hết trước mặt đối thủ.

“Làm sao tôi xác thực được những lời cô nói? Gia Hạo ưu tú như vậy, không tránh khỏi nhiều người theo đuổi, tới nói vài câu là tôi sẽ tin ư?”

Trương Thiệu Mai im lặng, mở di động ra, vào mục hình ảnh, đưa cho Tống Linh xem.

Lý Gia Hạo trong hình cười rất tươi với Trương Thiệu Mai, hai gương mặt lại kề sát vào nhau rất thân mật, Tống Linh tim đập không phanh, không biết nói gì.

Xưa nay anh qua lại với rất nhiều phụ nữ, đúng vậy, và cô ta là một trong số đó, mình phải tin tưởng Gia Hạo. Tống Linh khẽ hít một hơi sâu trấn an tinh thần bản thân.

Trương Thiệu Mai cười nửa miệng, nói: “Gia Hạo là người như thế nào cô hiểu không? Cô biết Gia Hạo cần gì không?”

“...” Gia Hạo cần những gì, không đến lượt cô chấp vấn tôi như thế.

“Hãy tránh xa anh ấy ra, bằng không, cô phải hối hận.”

Trương Thiệu Mai vừa quay lưng đi thì Tống Linh tiến lên một bước, cuống quít nói: “Trừ phi Gia Hạo chính miệng nói không yêu tôi, bằng không, tôi sẽ không rời khỏi anh ấy.”

Trương Thiệu Mai dừng bước, im lặng, hơi quay đầu liếc nhìn cô, khóe miệng nhếch lên rợn người, song liền bỏ đi.

Tống Linh nhanh chóng gọi cho Lý Gia Hạo, sau chuỗi tít tít thì cũng nghe thấy tiếng của anh.

“Tiểu Linh.”

Tống Linh im lặng một lúc mới lên tiếng: “Gia Hạo... Anh đang ở đâu?”

“Anh đang ở nhà mẹ, tối nay sẽ về với em.”

“.... Ở nhà có việc gì hả anh?” có thật là anh sẽ sang nhà cô ta hay không?

Lý Gia Hạo mỉm cười, “Em hôm nay sao vậy? Hay là.... nôn nóng gặp anh à?”

“Đúng đó.” cô cười gượng.

“Đúng là hôm nay có chút việc, xử lý xong là về với em ngay, có khi sẽ sớm hơn dự định đấy.”

“Ừm.”

Kết thúc cuộc gọi, Tống Linh thất thần vào nhà.

Ở bên nhà Lý gia quả thật có chuyện cần phải xử lý. Lý Gia Hạo tiến đến sô pha ngồi, nhìn Lý Nhã Tuyết gương mặt rầu rĩ không có mùa xuân, nói: “Chị vừa về lại muốn qua bên đó trở lại, ở trong nước chữa trị vẫn được mà?”

Mẹ Lý nghiêm giọng: “Gia Hạo, con gọi cho Dận Hy đưa Tiểu Tuyết về đây.”

Lý Nhã Tuyết ngăn cản: “Không được, mẹ à, con không thể để Tiểu Tuyết trông thấy bộ dạng này của con được, càng không muốn Dận Hy phải lo lắng.”

“Không phải quyết định lần này trở về của con là để gặp Dận Hy à?”

Lý Gia Hạo thở dài, không dám nói nguyên do thay đổi ý định của chị mình cho mẹ biết, rằng khi ở sân bay đã trông thấy hai người kia tình tứ bên nhau giữa chốn công cộng, sợ bà sẽ gây khó dễ cho anh rể và cô gái kia.

Lý Nhã Tuyết ngân ngấn lệ, khẽ lắc đầu.

“Tiểu Tuyết từ lúc sinh ra đã không biết mặt mũi của mẹ nó, con nở để nó không có mẹ hay sao? Rồi Dận Hy nữa, đàn ông không thể nào gà trống nuôi con đâu, sẽ rước người phụ nữ khác về làm mẹ của Tiểu Tuyết, rồi sẽ ra sao đây?”

Lý Nhã Tuyết hơi kích động, lắc đầu, nói: “Mẹ đừng nói nữa. Con không thể gặp bọn họ lúc này, không thể.”

~(hết chương 4)~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.