Trước mặt tôi, hai chiếc bánh pudding ngon lành một mang vị dâu một hương vani. Và tất nhiên không thể thiếu hai gương mặt “thí sinh” đang chờ đợi ban giám khảo là tôi và ba đây bình chọn.
- Mẹ làm vị vani phải không mẹ?
- Quy tắc là không được tiết lộ con gái à, con chỉ được chọn chiếc bánh ngon nhất, à cả ba con nữa nhỉ?
Mẹ xoa xoa cằm và nói, tôi thể là hành động kia mẹ bị tiêm nhiễm bởi một người phụ nữ hai cằm nào đó, khỏi nói đâu xa chính xác là cô hàng xóm kế bên bị câu dẫn bởi tài nấu nướng của mẹ, từ khi gia đình tôi chuyển qua đây vì công việc thăng tiến của ba mẹ cũng đã gần một năm, tôi nhớ lúc ấy cân nặng cô Susan còn kém hiện tại cả chục cân, và thế là cô nước mắt ngắn nước mắt dài dọn nhà đi nơi khác tránh bị thức ăn mẹ tôi cám dỗ sáng-trưa-tối!
- Mùi vị rất lạ, chọn cả hai được không?
Ba tôi từ lúc nào đã đặt dĩa xuống, tôi cũng lanh chanh xúc mỗi vị bánh bỏ miệng. Lạ ư? Lạ chỗ nào? Ngoài hai vị khác nhau thì phần pudding dâu ngon hơn mặc dù tôi thích vị vani hơn, à mẹ nháy mắt. Ba tôi liền ăn chăm chỉ ăn khay bánh vani một cách đột xuất rồi hướng mẹ
- Hôm nay em làm vị này lạ nên rất ngon.
Lạ nên rất ngon? Ba à, câu giả tạo ấy ba thốt ra chẳng trơn tru tí nào, hay tại ba thường xuyên làm việc vơí các khối vẽ khô khan nên văn chương mượt mà ba vứt hết rồi đây?
- À, ngon hơn hẳn mẹ ạ.
Tôi cười, dĩ nhiên vô cùng giả tạo hơn nhiều khuôn mặt “ khen ngợi” đáo để của ba, mẹ liền vui vẻ bật ngón cái kêu rõ to
- Bánh này do Lousi làm nhé, khẩu vị mọi người đúng là ưa cái mới mà, bánh dâu mới là do mẹ làm kìa.
- Thế hả? Ba thốt lên một câu rõ to nhưng thập phần giả ngây, may thay vừa lúc chuông di động reo ba liền chộp thời cơ ra ngoài nghe bắt tôi một mình diễn!
- Mẹ đùa à? Lousi có khiếu ẩm thực lúc nào đâu, cậu ấy thích thời trang sao có thể làm pudding lạ miệng thế này được.
- Lạ? Nghĩa là không ngon hả?_ Lousi lúc đầu hơi phấn chấn sau khi nghe câu này của tôi liền nhăn mày suy nghĩ, mẹ liền xua tay chữa cháy.
- Người Việt thích những thứ lạ và mới mẻ mà, cháu thấy đấy, gia đình cô cũng chưa thể quen hết cách sống tại đây.
- Vậy hả? Nghĩa là không nhất thiết phải theo sách dạy nấu ăn chỉ cần sáng tạo theo ý mình?
- Ok! Yes, is it! You are very intelligent!
- Vậy đây là bí kíp nấu ăn của đầu bếp?
- Dĩ nhiên, cháu thấy đấy. Bánh pudding của cháu hôm nay rất khá.
Sau 123 lần thi tài cùng mẹ, chính xác hôm nay Lousi mới được “ khen” và chính mẹ đã thao túng hai trọng tài luôn tôn trọng sự thật là ba và tôi. Điều này cảm giác như Lousi thật nhỏ bé khi bị qua mắt, sự thật là 123 lần thi tài hay 10000 lần đi nữa Lousi không bao giờ thắng nổi mẹ dù cho là ngang bằng đi nữa. “ Sáng tạo theo ý của mình” ư? Thưa mẹ, con thề là trong món canh thập cẩm thay vì cho muối cậu ta sẽ tống luôn cả lọ đường vì mẹ đang đứng trước một kẻ sùng kính đồ ngọt đấy.
- Ba ngắt ngang chút nhé, chúng ta sẽ tới một nơi_ oa, ba tới đúng lúc lắm, con gái ba sắp cạn sức chịu đựng bởi cô vợ thích làm diễn viên của ba rồi đây_ khu cắm trại ngoại thành, hội người Việt sẽ tập trung tại đó.
Không phải chứ?
Ba nhìn tôi cười cười đẩy gọng kính vô cùng bác học còn mẹ đã sướng tới tận chân mây có lẽ đang hào hứng thử bộ đầm bằng vải len mẹ đã cất công tiết kiệm chi tiêu thậm chí cắt luôn tiền tiêu vặt một tháng qua của tôi.
- Con...
- Thử nói không đi, mẹ thề sẽ cắt tiền tiêu vặt của con hai tháng tiếp, mẹ biết con đang lăm le đôi giày ngoài trung tâm.
- A, mẹ à! Đó là giày nhảy, vũ hội ballet của con nữa. Mẹ không thể nhấn chìm mơ ước của con được.
- À, có đấy!
Ok! Mẹ chống hông dọa nạt, mẹ không đáng sợ nhưng lại rất ác triệt tiêu mọi mộng mơ của tôi. Lousi thì cười khúc khích. Còn ba à? Đã lén lấy trộm bánh pudding vị dâu đi đâu rồi kìa và lẽ thường tất yếu ba bị đồ ăn của mẹ chi phối, thử hỏi xem công lý ở đâu? Tự do dân chủ ở đâu chứ?
- Little lady! Cậu sẽ thế nào trong bộ váy công chúa nhỉ?
- Không! Không thể nào, thế kỉ này là 21 rồi cơ mà_ tôi liền đuổi theo mẹ đang vội vã bước lên cầu thang mà gào thét_ mẹ à, con không phải búp bê, cũng không phải người mẫu thời trang làm ơn đừng ép con mặc những thứ đó.
Và tôi thấy lòng gan rối tung thầm trách mắng tên nào đó đang cười lăn lộn dưới nhà. Khen cậu là một sai lầm, rước cậu vào nhà là một thảm họa. Sao không ai ngăn hành động quá thể đáng mà mẹ sắp lôi tôi ra thí nghiệm cơ chứ?
*
- Ra đây nào con gái cưng!... Đi nào, có biết rất thiếu lịch sự khi để người lớn tuổi phải lôi kéo không?
Vâng, lớn tuổi! Cứ lớn tuổi là chén ép “ bé tuổi” à? Ba thật lừa đảo, cớ sao chỉ vì dạ dày mà lấy phải cô vợ “ lớn tuổi” thế này chứ? Vợ ba cười suốt, đến nỗi người xung quanh “phản ánh” ba có cô em gái thật đánh yêu. Vợ ba thích ngâm nga hát son mí rê, hàng xóm bên kia liền “ cộng hưởng” con gái ba thật nhí nhảnh, thật hay hát. Vợ của ba lại vô cùng khoái chí lôi “ con cưng” thực hành thí nghiệm những mốt thời trang tây-tàu-ta.
- Con gái, chúng ta sẽ muộn mất.
Ba sốt ruột nói vọng vào trong, mẹ thừa cơ tôi nao núng đã túm gọn hai cánh tay tôi lôi sốc sộc xuống dưới cầu thang.
- Mẹ à, đây không phải vũ hội hóa trang.
Tôi hét lên ức uất nhìn chính mình phản chiếu qua gương chiếu hậu xe của ba. Con bé kia kìa, may thay mặt không có phấn nhưng môi thì đỏ mọng cứ như phù thủy ấy, tóc đen nhánh còn uốn xoăn tít mù rồi búi lên. Còn nữa, bộ váy hồng dát ánh bạc hông váy phồng lên rất giống với bộ váy của nàng lọ lem, chân váy lết đất che đi đôi giày cao gót mẹ cố tống vào chân tôi năm phân. Mẹ à? Bộ váy len xám đắt tiền toát lên sự quý phái với những hạt cườm óng ánh, chiếc nơ trắng to đùng buộc ngang hông, trên đầu còn cài chiếc vương miện ánh hoa khôi thập phần kiêu kì. Thưa mẹ, chúng ta không như lọ lem tìm chàng hoàng tử trước 12 giờ đêm và nhỡ đâu chúng ta lại là mẹ con gì ghẻ lăm le chiếm được trái tim chàng?