Giữa Chốn Phù Dung

Chương 1: Chương 1: Chương 1: Mở đầu




Trời trong nắng ấm, đây là thời tiết tốt.

Trên đường cái phía nam của yên kinh Tề Quốc, tiếng chiêng trốn lớn làm trấn động trời đất, một đội ngũ đón dâu đi thật chậm. Tân lang cưỡi ngựa đi ở phía trước, hắn cao lớn tuấn tú nhưng lại không phải là nam tử yếu kém, vừa nhìn là biết đã hơn ba mươi. Lại nói kiệu tám người khiêng đi ở giữa, tân nương tử cũng là người rất nặng tình cảm, nhìn dân chúng náo nhiệt mà thấy kỳ lạ, nhắc tới đôi tân nhân, thật sự là cá nước thâm tình, sơ tâm không đổi.

Nói đến chuyện xưa, đây là một câu chuyện rất cảm động.

Mười tám năm trước, sáu nước đánh nhau không nghỉ, Triệu tiểu tướng quân Triệu Thị của Tề quốc xuất binh đi đánh Triệu quốc, sau đó sống chết không rõ.

Không ai biết sau này thế nào. Lúc đó tiểu tướng quân trọng thương mất trí nhớ, sau này được Mộ gia quân cứu, cơ duyên xảo hợp lại ở rể lấy vợ sinh con, người mà hắn cưới không ai khác, chính là thiên kim của Mộc vương phủ.

Thiên ý trêu người, mười tám năm sau, Triệu Thị bỗng phục hồi trí nhớ, hai nước giao chiến, hắn trong ứng ngoại hợp khiến Triệu quân thất bại thảm hại, quyết đoán hưu thế giận dữ rời khỏi Triệu quốc.

Lập được công lớn, trở lại Tề quốc, người thân ở Tề quốc đều khóc lóc nức nở, cha nương sắp xếp một bữa tiệc, huynh đệ tỷ muội ở xa đều trở về, sau nhiều năm chia lìa cuối cùng cũng được đoàn tụ, tiếc nuối duy nhất của hắn chính là Lâm tiểu thư - vị hôn thê thanh mai trúc mã của hắn năm đó, đã gả cho người khác, cũng sinh hai đứa nhỏ rồi.

Ai cũng không nghĩ tới, về sau đôi uyên ương số khổ gặp nhau trên đường, liền ôm đầu khóc rống. Sau đó khi về nhà, hắn quyết không thú thê, không phải là người đó thì không cưới, đương nhiên thanh mai đã gả đi, chẳng những gả, còn gả cho một người có tình cảm như Tần vương Lý Hạo. Hắn sủng thê như mạng, nhịn không được thấy ái thê đau khổ năm lần bảy lượt tìm chết cầu xin, liền đưa cho nàng một phong hưu thư thành toàn cho nàng.

Mười tám năm về sau, Lâm tiểu thư vứt chồng bỏ con, Triệu tiểu tướng quân biến thành Triệu đại tướng quân, hậu lễ tương sính, mùa đông năm đó liền tạo nên một đoạn kỳ duyên có một không hai.

Nhưng mà, ngay tại lúc dân chúng say sưa nói chuyện ở hai bên đường, bên trong một chiếc xe ngựa bị ngăn ở ngã tư, lại là một quang cảnh khác, trong xe mười mấy đứa nhỏ chen chúc, nam có nữ có, bởi vì sợ không khí trong xe không lưu thông nên không khóa cửa xe, mành cửa sổ treo lên, hai bên hai cái cửa nho nhỏ chính là nơi duy nhất để không khí lưu thông, bên trong xe mùi hơi người thối hoắc.

Tiếng nhạc vô cùng vui vẻ, xa phu dừng xe tránh ở ngã tư.

Bên ngoài có người ồn ào nói Triệu đại tướng quân tung tiền, thiếu nữ quần áo lộn xộng bên trong xe ngựa tới gần cửa sổ, chợt ngẩng lên.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vừa thấy đã thương, hai mắt ảm đạm vô thần, ngơ ngác nhìn bên ngoài, thậm chí gió lạnh thổi vào mặt nàng, giống như tò mò nhìn đội ngũ đón dâu, không nhúc nhích. Một lát, ngay khi đội ngũ đi đến ngã tư, từ trong lòng nàng mọc ra một cái đầu nhỏ, bộ dạng của đứa nhỏ ba bốn tuổi, hai mắt to đen như mực, khuôn mặt lớn cỡ bàn tay còn có hai cái lúm đồng tiền, mái tóc ngắn ngủn của nàng được tết thành hai bím tóc nhỏ, so với thiếu nữ mà nói, quần áo sạch sẽ chỉnh tề lại bị một cái áo bông lớn quấn thành bánh bao.

Gió lạnh thổi qua, nàng nhất thời rùng mình một cái, ôm cổ thiếu nữ: “A tỷ, ta lạnh.”

Thiếu nữ vội vàng ôm nàng, vừa muốn ấn tiểu nhân nhi vào trong lòng, lại phát hiện trện mặt đứa nhỏ này rất nóng, trách không được lại mơ mơ màng màng ngủ lâu như vậy, nàng ôm chặt hơn một chút nữa, hôn lên trán tiểu gia hỏa một cái: “A Mộc ngoan, nhịn thêm một chút nữa.”

Tiểu A Mộc bị tiếng reo hò bên ngoài hấp dẫn, quay đầu nhìn thoáng qua.

Vừa thấy, nàng liền mở to hai mắt, trong con ngươi đen giống như chiếu sáng người mặc đồ đỏ, tay nhỏ bé túm lấy người thiếu nữ: “A Tỷ, mau nhìn hắn...”

Một câu cha còn chưa nói ra miệng, thiếu nữ liền lập tức che mồm nàng lại: “A Mộc!”

Đúng lúc này, người ngồi trên con ngựa cao to đã đi quá xa, những đau khổ do chạy trốn của nhiều ngày qua tất cả đều trào lên trong lòng, nước mắt tiểu cô nương tí tách rơi lên tay của tỷ tỷ, nàng còn nhỏ trong lòng đã sớm phát hỏa, hận không thể thiếu chết nam nhân, cho xong hết mọi chuyện!

Đời này nàng không quên được, bởi vì mẫu thân một mình đuổi theo phụ thân, ngoại tổ liền phạt mẫu thân quỳ ở từ đường.

Nàng không biết vì sao phụ thân nhất định phải đi, trước khi đi cũng không hôn nàng một cái.

Sau đó, vào một ngày gió lớn, sấm sét vang dội, mưa to tầm tã, Mộc vương phủ bị hỏa hoạn, nửa đêm khi A Mộc bị tiếng sấm làm tỉnh giấc, lại kinh ngạc nhìn thấy ác nhân sắc mặt dữ tợn đứng ở ngoài cửa sổ đòi giết nàng. May mắn nhũ mẫu bảo vệ nàng, sau đó thị vệ xông tới đánh giết, ánh lửa cao ngất giữa trời, tỷ tỷ Mộc Kiếm Anh lôi kéo nàng chạy đi tìm mẫu thân, mẫu thân chỉ nói với các nàng sáu chữ, sau đó liền đẩy cả hai vào cửa mật đạo.

Nàng nói: “Đi Tề quốc, tìm cha ngươi.”

Tỷ muội hai người vừa mới vào cửa mật đạo, liền có người tiến vào, A Mộc tận mắt nhìn thấy trường kiếm của người áo đen xuyên vào trong thân thể mẫu thân.

Nàng kêu không được, một tay của tỷ tỷ che miệng nàng, nàng cũng không nhìn thấy, nước mắt của tỷ tỷ rơi xuống mặt nàng, tay kia che khuất ánh mắt của nàng ấy, nên sau đó cái gì cũng không biết, ánh lửa cắn nuốt hết thảy, trong một đêm, tỷ muội các nàng từ thiên kim tiểu thư của Mộc vương phủ, biến thành những kẻ đáng thương không tên không họ.

Trong cuộc sống chạy trốn, cũng nghe được một chút chuyện xưa của Triệu đại tướng quân Triệu quốc.

Người Triệu quốc nói tổ tông của Triệu gia chính là người Triệu quốc, mấy năm trước là kẻ bán nước cầu vinh, không nghĩ tới nhiều năm sau hắn lại làm lại với Triệu quốc, nói hắn cố ý vào Mộc vương phủ. Hơn nữa còn cùng Mộc vương phủ thông đồng với địch bán nước, khiến Triệu quốc phải cắt đất nhường lãnh thổ, hơn một trăm người của Mộc vương phủ, đã chết sạch khiến cho hả hê lòng người.

Người Tề quốc nói, Triệu Thị chịu nhục mười tám năm, bây giờ áo gấm hồi hương, là tướng quân Thiết Huyết của người Tề quốc.

Về phần đứa nhỏ trước đây của hắn ở Mộc vương phủ. Có lẽ đã chết trong trận tai ương diệt môn kia, đa số người đều vui sướng khi người khác gặp họa, nói lên trong lòng rất hả hê!

Nói đi nói lại đều là hả hê lòng người.

Ngoại tổ phụ mẫu, tiểu di cữu cữu không biết thế nào, tỷ tỷ nói cho nàng biết, tất cả mọi chuyện đều bởi vì phụ thân, là hắn hại Mộc vương phủ, hại chết mẫu thân. Nghĩ đến mẫu thân trước khi chết thảm, khi nhắc đến người cha này, nàng ta hận không thể ăn thịt của hắn, uống máu của hắn! Còn tiểu A Mộc nhớ kỹ ở trong lòng, sau này luôn có người đuổi giết, hai tỷ muội cửu tử nhất sinh, trời xui đất khiến bị Dung nương cứu, cuối cùng vẫn đến Tề quốc, ai cũng không nghĩ tới.

Sau khi đội ngũ đón dâu đi qua, hơn một nửa dân chúng vội vàng đi theo xem náo nhiệu, xa phu lấy tay kéo mũ che khuất mặt, vung roi lên, trên xe xóc nảy một chút, rất nhanh liền rời khỏi phố. Không lâu sau, chiếc xe ngựa trở mười mấy đứa nhỏ này liền đi vào ngõ hẻm thứ chín Phù Dung.

Ngõ hẻm thứ chín của Yên kinh là nơi vàng thau lẫn lộn, là nơi phồn hoa nhất của kinh đô Tề quốc, trong đó có một nơi bướm hoa tấp nập nhất, gọi là Phù Dung, danh tiếng càng ngày càng truyền xa.

Tất cả mười mấy đứa nhỏ trên xe ngựa đều bị túm xuống, xa phu mang theo roi ngựa quát lớn, ở bên trong chọn chọn lựa lựa đông hai người, tây hai người, cuối cùng chỉ còn lại hai tỷ muội Mộc gia. Gió bắc thổi qua, bầu trời cũng bắt đầu có tuyết rơi.

Rất lạnh, lúc này một nam nhân từ bên trong đi ra, hắn một thân hoa phục, chỉ là sắc mặt tái nhợt.

Liếc mắt một cái còn có thể nhìn thấy hai vết sẹo trên trán hắn, giữa trán cũng có.

Xa phu lập tức tiến lên, cúi gập thắt lưng thở dài: “Tam gia, đây là hai đứa nhỏ mà Dung nương đưa tới.”

Người nam nhân bị hắn gọi là Tam gia đứng ở trước mặt tỷ muội Mộc gia, tiếng khàn khàn như muốn phá vỡ cổ họng: “Tư sắc được, ánh mắt của Dung nương không tệ.” Nói xong tay đưa ra giữ lấy cằm của Mộc Kiếm Anh, nhìn tới nhìn lui mặt nàng: “Đứa nhỏ, có biết đây là nơi nào không?”

Mộc Kiếm Anh ngước mắt, trong mắt tràn đầy oán hận: “Biết, ngươi bảo vệ tỷ đệ ta chu toàn, núi đao biển lửa mặc đại nhân sai khiến.”

Phù Dung là hẻm hoa bướm, chính bởi vì biết nơi này là nơi nào, cho nên mới càng muốn bảo vệ muội muội, để nàng lấy thân phận nam nhi sống, trưởng thành sẽ tìm cơ hội thoát thân.

Cũng chỉ có ở loại địa phương này, mới tạm thời tránh được đuổi giết của hai người, chờ ngày sau có thời cơ sẽ báo thù rửa hận!

Nhưng mà, tỷ đệ?

Tiểu bất điểm trước mặt này, Dung nương đã sớm đưa thư đến nói là một nha đầu rồi.

Móng tay nam nhân này rất nhọn, xẹt một cái qua mặt thiếu nữ, một vết máu dài xuất hiện, A Mộc đứng ở bên cạnh nàng ta mơ mơ màng màng thấy, tức giận xông tới, hung hăng đẩy nam nhân, cánh tay cẳng chân nhỏ nhưng khí lực lại không nhỏ: “Ngươi buông A tỷ của ta ra!”

Hắn lại bị hài tử bốn năm tuổi đẩy ra, nam nhân cong môi lên, hạ thấp thân mình ngồi xổm xuống: “A, khí lực không nhỏ, Phù Dung cũng không dưỡng kẻ ăn không ngồi không, a tỷ ngươi có thể lưu lại, ngươi sẽ làm gì, nói nghe một chút?”

Mộc Kiếm Anh đưa tay kéo muội muội bảo vệ ở sau người: “Dung nương nói với ta đại nhân là Bồ Tát sống, nói vậy trong nhà đại nhân cũng có nữ nhân, có thể biết tiểu nữ mang theo đệ đệ rất khó khăn, cầu xin đại nhân...”

Lời còn chưa dứt, giọng nói của nam nhân đã lạnh xuống: “Ta không có nữ nhân, ta cũng không phải là Bồ Tát sống.”

Hắn nhíu mày, hai vết sẹo trên thái dương liền trở nên dữ tợn, ngay cả xa phu đứng bên cạnh cũng cảm thấy rùng mình, rụt rụt cổ.

Biết mình nói sai, thiếu nữ khẩn trương đứng dậy, mím môi nắm chặt tay muội muội, dứt khoát bình nứt không sự bể, quật cường ngẩng mặt lên: “Dù sao ta cũng phải ở cùng với đệ đệ ta, nếu không thà rằng chết cùng nhau cũng coi như xong chuyện!”

 

Dù sao nàng cũng vẫn là một tiểu cô nương mười bốn tuổi, thật ra lời này cũng là nói nhảm tìm đường sống trong lúc tuyệt vọng thôi.

Nhưng hôm nay mẫu thân không ở bên cạnh, muốn làm nũng cho ai nhìn, nói qua nói lại nước mắt liền rơi xuống, nam nhân đối diện nhíu mày, tỏ ra vô cùng chán ghét.

Thói đòi là như vậy, nam nữ có gì khác biệt, hai tiểu cô nương vào Phù Dung Lý, tương lai chính là tỷ muội trong Phù Dung Lý, điểm này không thể hoài nghi. Hắn liếc mắt nhìn xa phu bên cạnh, vừa muốn gọi hắn ném hai tiểu nha đầu này đi, đúng lúc này, Tiểu A Mộc thò đầu từ sau lưng tỷ tỷ ra: “Ngươi không có nhi tử, ta đây liền làm nhi tử của ngươi!”

Nàng nháy mắt, nở nụ cười với hắn, lúm đồng tiền bên môi như ẩn như hiện: “Được không?”

Nam nhân ngớ ra, lập tức cười ha hả.

Có lẽ vì lúc đó khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ này quá mức trong sáng, có lẽ là nàng cười rất đáng yêu, ma xui quỷ khiến, hắn vẫy vẫy tay với A Mộc.

Như thế, tiểu cô nương có cái tên Mộc Kiến Linh, liền thật sự biến thành A Mộc.

Mười ba năm trong Phù Dung biến ảo khôn lường, thay đổi lớn nhất, chính là A Mộc trưởng thành, thật sự trở thành một thiếu niên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.