Editor: Nana Trang
Bộ dạng của hắn trông thật đẹp.
A Mộc ngẩng mặt, chớp chớp mắt rất có dáng vẻ thấy chết không sờn.
Sắc mặt nam nhân ửng hồng, lạnh lùng trong đáy mắt đều bị quyến rũ thay thế, ngồi ở trên ghế bành mặt mày sáng quắc.
A Mộc bị trói hai tay lại, mặc dù quỳ ở trước mặt của hắn, nhưng so với hắn còn thản nhiên hơn.
Tấn Vương Lý Hạo ngồi ở bên cạnh: “Ai phái ngươi tới?”
A Mộc vẫn trong dáng vẻ tiểu tư trong phủ: “Hồi vương gia, không ai phái ta tới cả, ta hận Triệu Thị, không giết ông ta thì không thể xả hận.”
Lý Hạo nhíu mày: “Ngươi họ gì tên gì người ở đâu?”
Giọng A Mộc hơi khàn: “Hồi vương gia, ta và Triệu Thị có cừu oán, không ai xúi giục ta, lời này ta chỉ nói một lần.”
Hai cha con trao đổi ánh mắt, lần này cho dù Tấn Vương hỏi cái gì, A Mộc thật sự không lên tiếng nữa.
Ở phủ Tấn Vương ám sát Đại Tướng quân Tề quốc, còn uy hiếp Thái tử Triệu quốc, điều này có thể tuỳ tiện được sao?
Lý Hạo nhìn về phía con trai, không ngờ lại phát hiện sắc mặt Lý Dục càng lúc càng khó coi: “Sao vậy?”
Lý Hạo bỗng nhiên đứng dậy, phất tay áo nói: “Dẫn hắn đến thư phòng.”
Dược hiệu càng lúc càng phát tác rồi, A Mộc thờ ơ nhìn bóng lưng của hắn, sau đó bị người ta nhấc lên.
A Mộc bị đẩy về phía trước, lảo đảo đi theo Lý Dục đến thư phòng của hắn, một tiểu tư chưa từng nhìn thấy bưng cho hắn một cái chậu, hắn tự tay vẩy nước rửa mặt, tiếng nước chảy rào rào bên tai không dứt.
A Mộc vẫn quỳ trên mặt đất, nam nhân cầm khăn tay lau mặt và tay, nhưng lại càng lau càng nóng, càng lau càng miệng đắng lưỡi khô, toàn thân không hề có chút sức lực, toàn thân đều rầm rĩ muốn làm chút chuyện không hài hòa nào đó.
Hắn xoay người lại ngồi trên ghế, rũ mắt nhìn A Mộc: “Ngươi cho ta ăn cái gì?”
A Mộc vẫn ngẩng mặt nhìn hắn như cũ, nhưng lại không mở miệng.
Lý Dục định lực, chẳng mảy may nhúc nhích: “Nha hoàn trước đó cũng chính là do ngươi giả sao? Nếu mục đích là ám sát Triệu Thị, hà cớ gì bỏ thuốc vào trong rượu của ta?”
A Mộc bình tĩnh nhìn hắn.
Vẫn là ý nghĩ đó, dáng dấp của nam nhân này thật đẹp.
Mặc dù sinh nhật mười lăm tuổi của nàng vẫn chưa tới, nhưng ăn mì trường thọ của a tỷ cũng miễn cưỡng coi như mười lăm rồi, lại được nuôi lớn như một nam hài, bây giờ A Mộc có tám phần tâm tính thiếu niên, hai phần nhu tình còn lại đều cho a tỷ. Chưa từng thấy nam nhân nào nhìn đẹp hơn Thế tử Tấn Vương, cứ vậy mà nhìn hắn, nghĩ đến cảm giác hít thở không thông ngày đó ghìm chặt cổ nàng, lúc này mới lạnh lùng bình tĩnh hơn nhiều.
Làm thế nào nàng cũng không mở miệng, Lý Dục đột nhiên nghiêng người.
Nam nhân vươn tay ra ấn cổ áo A Mộc xuống thấp, mặc dù A Mộc vô thức ngửa ra sau, nhưng vệt đỏ bên trong cổ áo vẫn lộ ra bên ngoài.
Lý Dục nhướng mày, giọng nói đã bị dục vọng hành hạ đến khàn đi: “Ta đã gặp ngươi.”
A Mộc bị trói hai tay nên không thể động đậy, chỉ mở to hai mắt, đối diện trước mặt nàng là chân bàn, ngay sau đó hai má bị nam nhân nắm lấy khiến nàng phải ngoái đầu nhìn vào đôi mắt ở đối diện.
Đôi mắt của thiếu niên trong veo thấy đáy.
Chỉ có chút tức giận, thế nhưng con ngươi của nam nhân lại thâm sâu không thể thấy đáy, tuyệt đối không phải là Thế tử ngày đó nàng nhìn thấy.
Nghĩ đến ngày đó là suýt chút nữa nổi cáu, bên ngoài lại có tiếng bước chân vang lên.
Một tiểu tư dẫn Phù Tô đi vào, phía sau hắn ta còn có Đông Sinh chưa tỉnh hồn đi theo.
Thái tử Triệu quốc bị kinh hách và bị uy hiếp ở phủ Tấn Vương, đương nhiên không phải là chuyện nhỏ, đại phu kiểm tra cho hắn ta một lát, sau đó mới tới đây bắt mạch cho Lý Dục.
Phù Tô đương nhiên không sao, hắn ta quay người lại ngồi ở bên cạnh bàn.
Nếu không phải có nghị lực kinh người, chỉ sợ nam nhân đã sớm bị điên rồi, đương nhiên cũng chính vì nghị lực kinh người kia, cho nên đại phu hoàn toàn không dò ra được bệnh nào, chỉ nói mạch tượng của hắn nhanh hơn lúc thường, cái khác thì...
Có người đến đưa trà, Phù Tô nâng tách trà lên, cúi đầu nhìn A Mộc: “Trước mắt bao người, tất cả mọi người đều nhìn thấy, thích khách này uy hiếp ta, cho nên ta có một yêu cầu quá đáng, có thể để cho ta dẫn hắn đi, toàn quyền xử lý không.”
Âm thanh của hắn ta không cao không thấp, lại tựa hồ như một câu nói đùa.
Lý Dục nhìn lão đại phu gần năm mươi tuổi lắc đầu với hắn một cái, ý bảo không dò ra được điều gì khác, cũng cụp mắt xuống: “Điện hạ bị kinh hãi, hiện tại thích khách vẫn còn có một người trốn thoát, đợi thẩm tra có kết quả, phủ Tấn Vương sẽ cho Điện hạ một công đạo hài lòng.”
Phù Tô ngước mắt: “Nhưng...”
Lời còn chưa dứt, bên ngoài lại có tiếng thiếu nữ kinh hô, trước đó Triệu Thị suýt chút nữa bị đâm trúng chỗ hiểm vốn phải đưa tiễn ông hồi phủ, lúc này ông lại muốn gặp A Mộc. Triệu Thù chỉ có thể vịn ông đi tới, chỉ là còn chưa tới trước cửa, thiếu chút nữa ông ta lại ngã xuống.
“Mau, có ai không!”
“...”
Lý Dục nhíu mày, lập tức có người ra cửa xem xét, không đến một lát, Triệu Thị được con gái dìu đỡ đi vào.
A Mộc ngẩng đầu nhìn thấy ông, mí mắt nhảy dựng lên.
Mặt nàng không đổi sắc nhìn nam nhân kia, hận không thể nhảy lên bổ thêm cho ông một đao, sắc mặt Triệu Thị tái nhợt, tự mình đi tới bên cạnh nàng, cúi đầu nhìn nàng: “Ta hỏi ngươi, cô nương kia đi đâu rồi?”
A Mộc ngẩng mặt nhìn ông, đột nhiên mở miệng: “Đại nhân đến gần thêm chút nữa, ta sẽ cho ông biết.”
Triệu Thị nhíu mày, chậm rãi khom lưng.
Cái cúi này suýt chút nữa lấy mạng của ông, nhưng có một chuyện càng làm ông khiếp sợ, khiến ông không quan tâm tới đau đớn nhanh chóng chạy tới, nhưng vừa động một chút, lập tức đau đến đầu đầy mồ hôi.
Trên mặt thiếu niên vẫn còn ý cười, không đợi Triệu Thù đỡ người dậy, đột nhiên dùng sức phun nước miếng vào Triệu Thị.
Thật sự là phun vào mặt ông, nam nhân hơi khựng lại, vuốt mặt xém chút nữa tức đến bất tỉnh, ông đứng thẳng người lại, sắc mặt hết sức khó coi.
Triệu Thù tức giận, vung tay cho A Mộc một bạt tai: “Xem ta làm thịt ngươi!”
A Mộc quật cường trừng mắt nhìn nàng ta, cuống họng khàn khàn hờ hững nói: “Có gan thì bây giờ cô giết ta đi.”
Nàng ta thực sự cực kỳ tức giận, rút chủy thủ bên hông ra, nhưng không đợi nàng ta khoa tay múa chân ở trước mặt thiếu niên, cổ tay lại bị người ta bắt được.
Triệu Thị hất cánh tay nàng ta ra, đau đớn nhíu mày: “Hồ đồ!”
Lý Dục ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, ánh mắt Phù Tô dừng ở trên người nàng ta, trên mặt Triệu Thù có chút khó coi, dậm chân chạy ra sau lưng phụ thân: “Con chỉ hù hắn thôi mà!”
Ông làm lơ vẻ mặt làm nũng của con gái, lau mặt của mình, quay đầu nhìn về phía Lý Dục: “Thỉnh Thế tử giao toàn bộ người cho phủ Tướng quân, còn một thích khách kia tung tích không rõ, còn cần phải thẩm tra.”
Một bên của A Mộc đau rát, cười khảy một tiếng.
Lý Dục chịu đựng giày vò, chỉ có hắn mới biết, hắn kiên cường giữ cho mình tỉnh táo đến mức nào, đương nhiên không thể thả người đi: “Chuyện này là do phủ Tấn Vương mà nên, cho nên nhất định phải do phủ Tấn Vương hạ xuống, mời Đại Tướng quân về phủ điều dưỡng thân thể, ít ngày nữa điều tra rõ ràng sẽ phái người đến mời.”
Nói xong lập tức vung tay gọi thị vệ: “Trước tiên nhốt lại, sáng sớm ngày mai đưa vào đại lao Hình bộ tái thẩm.”
A Mộc lập tức bị người nhấc lên, nàng ở phủ Tấn Vương đợi quá lâu rồi, nếu cha nuôi có thể tới cứu nàng thì sớm đã tới rồi, từ nhỏ đến lớn nàng đều luôn không hy vọng vào điều này, thản nhiên bị đẩy đi về phía trước, cũng không ngẩng đầu lại.
Có người tranh chấp, Phù Tô lập tức đứng dậy cáo từ.
Triệu Thị cũng nghe thấy câu Hình bộ kia, cướp người đương nhiên có thể đến Hình bộ cướp, không hề do dự điều này, ông nhanh chóng trở về nhà.
Trong tay Lý Dục vẫn còn nắm tách trà, nhìn lão đại phu đứng thẳng ở một bên: “Không nhìn ra được?”
Lão đại phu nhíu mày: “Có lẽ phải nhờ các vị đại nhân ở Thái Y Viện hội chẩn.”
Hai hàm răng của hắn đều phát run, nhắm mắt lại.
Bọn họ đương nhiên không nhìn ra được, loại độc dược nặng trọng lượng này A Mộc luôn lấy làm kiêu ngạo, chỉ có thể càng khiến người ta thêm say mê, ở trong say mê mà không hề tự biết, cổ giả* ở Thái Y Viện đều hội chuẩn bệnh tật chính thống, sao có thể chẩn ra được cái này.
(* cổ giả là những lão già chuyên nghiên cứu)
Đợi một lát, sau khi những người không liên quan được đưa đi, lúc này Lý Dục mới vẫy tay gọi thị vệ lần nữa: “Dẫn người vào!”
Chỉ trong chốc lát, thiếu niên bị ném vào phòng củi lại được nhấc lên mang tới lần nữa, nam nhân đã chuẩn bị xong một bầu rượu và bánh thạch anh.
A Mộc lập tức phát giác hắn muốn làm gì, không nhịn được trừng lớn hai mắt.
Lý Dục ngoắc tay, lập tức có người đến giữ lấy A Mộc, nàng trực tiếp hô lên: “Ta tự mình tới!”
Dù sao cũng là một đao, sao nàng có thể để người khác đổ rượu nhét bánh thạch anh vào miệng, không bằng tự mình ra tay, còn có thể ăn no.
Hai mắt Lý Dục đều đỏ lên: “Buông hắn ra.”
Hai tay A Mộc được thả ra, nhưng hai chân vẫn bị trói.
Nàng lăn đến trước bàn, dựa vào bàn đứng lên, quay người lại ngồi xuống đối diện Lý Dục, trên bàn bày một bầu rượu, một dĩa bánh thạch anh, A Mộc làm như trên mặt không có gì, nhưng miệng đã bắt đầu ăn.
Ánh mắt Lý Dục nặng nề, không biết tại sao, chỉ nhìn đôi môi nàng khẽ động, lại rất muốn xé nàng ra!
Trong lòng hắn mặc niệm mấy câu A Di Đà Phật, lúc mở mắt lần nữa, thần sắc lại thay đổi như thường: “Cho dù như vậy, cũng không chịu nói ra là thuốc gì sao?”
A Mộc cười hắc hắc, còn lâu mới nói thật với hắn: “Thuốc gì, đương nhiên là thuốc độc khiến tim của ngươi đập tới chết, có thể đi Tây Thiên cùng Thế tử Tấn Vương, thật sự không tồi đâu!”
Trong miệng nàng vẫn còn bánh thạch anh, cười đến mức hết sức vui vẻ.
Lão đại phu lập tức bị dọa không nhẹ: “Điện hạ, không bằng đi mời Hàn đại phu đi!”
Trước đó Lý Dục từng nói đã nhìn thấy A Mộc.
Nhưng A Mộc lại không rõ, tại sao hắn không hề nhắc tới chuyện cha nuôi nàng.
Thật ra trí nhớ đêm hôm đó Lý Dục chỉ nhớ mang máng, lúc này lão đại phu nhắc tới Hàn đại phu, linh quang trong đầu Lý Dục hiện lên, chợt nhớ tới chút ký ức thưa thớt: “Có phải ngươi là A Mộc.”
A Mộc lập tức ngừng cười.
Đúng lúc này, bên ngoài có người gõ cửa: “Thế tử Điện hạ, Hàn đại phu đến để xem bệnh cho ngài.”
Lý Dục lập tức ngước mắt: “Cho ông ta vào đi.”
Sau khi Hàn Tương Tử vào cửa, A Mộc đã đứng lên, nàng không sợ trời không sợ đất chỉ sợ người cha nuôi này, trước mắt hai chân đã bị trói, chỉ có thể ngượng ngùng nhìn ông, không dám nói câu nào.
Trên trán Lý Dục đã toát ra mồ hôi dày đặc, Hàn Tương Tử nhìn vào khuôn mặt trắng ngần kia, nhíu mày nói: “Hôm nay Thế tử Điện hạ tức giận trong lòng không có chỗ tiết, sợ sẽ nguy hiểm tánh mạng.”
Cả người Lý Dục giống như bắt lửa, chỉ nhắm mắt không nói gì.
A Mộc không dám nói chuyện, lại thấy Hàn Tương Tử bước lên trước, vén áo quỳ xuống: “Hàn Tương Tử chỉ có một đứa con trai này, còn phải nhờ hắn chăm sóc cho ta khi về già, mong Điện hạ khai ân.”
Lúc này người ngồi trên ghế mới mở mắt ra.