Editor: Nana Trang
A Mộc tựa như bị kinh hãi.
Trong tay Hàn Tương Tử cầm cao lạnh vừa mới bào chế xong, lúc này liền đi vào.
Người trên giường nhắm mắt lại như đang ngủ, không nhúc nhích, giống như tất cả vừa mới xảy ra đều không phải là thật.
Nam nhân bước tới, vươn tay về phía A Mộc: “Dùng cái này bôi lên mặt trước, tạm thời chúng ta không đi được.”
A Mộc cầm lấy, vụng trộm chỉ chỉ Lý Dục trên giường, lặng lẽ nói ba chữ với cha nuôi: “Hắn tỉnh rồi.”
Hàn Tương Tử quay người lại ngồi bên giường, ông lấy một kim châm dài trong bọc ra muốn ghim vào cổ tay Lý Dục, vừa mới kéo tay áo lên, người trên giường liền tránh đi, bật người ngồi dậy.
Lý Dục lắc lắc hai tay, ra vẻ vô cùng vô tội: “Hàn đại phu đừng ghim ta, đừng ghim ta.”
Hàn Tương Tử vẫn giơ châm dài lên: “Thế tử lại bướng bỉnh rồi, nhìn xem đã lúc nào rồi sao còn chưa ngủ?”
Lý Dục co mình ở trong góc giường, ánh mắt nhẹ nhàng: “Ta sẽ ngủ ngay, ngủ ngay mà.”
Nói thì nói như thế, nhưng hắn vẫn nhìn A Mộc.
A Mộc đứng ở bên cạnh cha nuôi, cũng tò mò nhìn hắn.
Hàn Tương Tử vẫn rất bình tĩnh: “Muốn ta đi mời Tấn Vương gia tới đây sao?”
Lý Dục lập tức nằm xuống, không cam tâm tình nguyện vươn tay ra, A Mộc thấy cha nuôi cực kỳ nhanh chóng nắm lấy cổ tay hắn, sau đó đâm liên tiếp lên mấy huyệt vị, đến cổ và đầu, chỉ chốc lát sau, Lý Dục đang mở mắt liền từ từ nhắm mắt lại.
Hàn Tương Tử nhìn hắn thật sự đã ngủ say, lúc này mới quay đầu lại.
Mặt bên mặt của A Mộc vẫn còn sưng: “Phụ thân, chúng ta phải đi sao?”
Nam nhân đắp chăn lên cho Lý Dục, sau đó đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống: “Không thể đi, tối nay cần phải canh chừng Thế tử, để tránh cho tinh thần hắn bị thương, rồi lại làm chuyện sai trái nào đó.”
A Mộc muốn nói lại thôi, bí mật của cha nuôi quá nhiều, từ nhỏ đã biết chuyện gì nên hỏi, chuyện gì không nên hỏi.
Lần này Hàn Tương Tử không giấu nàng nữa: “Nhìn đi, Thế tử động kinh, hơn nữa hiện tại bệnh cũng không nhẹ.”
A Mộc đi theo phía sau ông: “Con chưa từng thấy người như vậy.”
Giọng của Hàn Tương Tử vẫn ồm ồm như cũ: “Lúc hắn còn nhỏ vẫn chưa phát hiện căn bệnh này, là sau này mới có, hiện tại hắn đã phân ra thành hai người, một người là Thế tử Lý Dục bình thường tất cả mọi người đều thấy được, còn người kia thì trước đó con cũng đã gặp ở phủ Tấn Vương rồi, là người khi nãy đấy.”
A Mộc nhìn ông: “Hình như hắn rất sợ cha.”
Hàn Tương Tử lấy Phật châu xuống, để ở trong tay vân vê từng hạt: “Đừng để vẻ vô tội của hắn mê hoặc, hắn rất độc ác.”
Đương nhiên A Mộc đã được lĩnh giáo, cũng ngồi bên cạnh chống cằm: “Con thấy cho dù là Thế tử nào cũng đều không phải là đèn đã cạn dầu, vừa rồi hắn nói với con hắn là Trọng Gia, còn nói muốn làm bạn với con, cho con hai viên đường.”
Hàn Tương Tử nhàn nhạt liếc nàng một cái: “Người từng tiếp xúc với Thế tử Trọng Gia không còn lại mấy người đâu.” Ông suy nghĩ, lại thở dài: “Lần trước dẫn con vào phủ, thị nữ duy nhất là Liên Đệ ở bên cạnh Thế tử, cũng bởi vì bò lên giường của hắn mà bị Trọng Gia ấn vào trong hồ.”
A Mộc chợt trợn mắt, lúc này mới hiểu ra.
Nàng giả dạng thành Liên cô nương kia, tại sao bị người ta nhận ra nhanh như vậy, thì ra là người đó đã sớm chết rồi.
Lý Trọng Gia nói cái gì mà trong nước có thỏ ngọc tinh muốn hại hắn, thì ra là nói nàng ta.
Trước đó Thế tử đã ra lệnh, không cho phép bất cứ ai đi vào phòng của hắn.
Hàn Tương Tử ghim châm cho hắn, trước tiên để hắn mơ màng ngủ thiếp đi, chuyện ám sát Triệu Thị cứ vậy mà bỏ mặc không giải quyết, phủ Tấn Vương vẫn còn phải cho Thái tử Triệu quốc một công đạo, lúc này A Mộc không thể đi, chỉ có thể ở lại lẳng lặng đợi Lý Dục tỉnh lại, tiếp tục làm chủ.
Ông bảo A Mộc ngủ giường ở gian ngoài, còn ông thì gác đêm bên cạnh Lý Dục.
A Mộc lắp bắp không chịu đi, nghĩ đến thân thế của mình và a tỷ như nghẹn ở cổ họng: “A tỷ đâu rồi, hiện giờ tỷ ấy đang ở đâu? Con có lời muốn nói với phụ thân.”
Rất rõ ràng, Hàn Tương Tử không có ý muốn tiếp tục đề tài này với nàng, liền nhắm mắt lại: “Đừng nói gì cả, con chính là Hàn Mộc, không có qua lại.”
A Mộc mím môi, muốn đi qua đấm bóp lưng cho ông hỏi chút chuyện của a tỷ, nhưng lại thấy vẻ mặt xa cách của ông, rốt cuộc xoay người đi ra ngoài.
Trên giường lành lạnh, A Mộc nằm xuống, bần thần với vầng trăng sáng ngoài cửa sổ.
Không biết lúc nào Lý Dục sẽ tỉnh lại, ngoài cửa có thị vệ canh gác, cách cửa sổ có thể nghe thấy tiếng dế kêu ở trong sân, tiếng đầu cao hơn tiếng sau, trừ tiếng đó ra thì không còn tiếng nào nữa, nỗi băn khoăn của A Mộc cũng vơi đi, không bao lâu dần dần chìm vào giấc ngủ.
Một đêm không mộng mị, A Mộc bị một tiểu tư đánh thức.
Trên người nàng vẫn mặc quần áo tiểu tư của phủ Tấn Vương, nàng nhanh chóng nhảy xuống giường.
Lý Dục đã dậy rồi, Hàn Tương Tử ngồi ở một bên uống trà, không đợi A Mộc đi qua đã vẫy tay với nàng.
Lý Dục đang được người hầu hạ rửa tay, lúc quay đầu lại có thể thấy con ngươi thâm thúy của hắn, vẻ mặt nhạt nhẽo.
Từ trước đến nay A Mộc đều tùy mặt gởi lời, chạy nhanh qua làm lễ: “A Mộc khấu đầu Thế tử Điện hạ.”
Nàng theo quy củ quỳ xuống đất dập đầu, làm ra vẻ mình là một tiểu tư ngu ngốc.
Lý Dục tựa như không nhìn thấy nàng: “Ai sai ngươi hạ thuốc này?”
A Mộc láo liếng: “Một tiểu thư của phủ Tướng quân mà ta không quen, nàng ta nói chờ cơ hội bỏ vào trong rượu và thức ăn của Thế tử, chuyện thành công sẽ cho ta hai thỏi vàng.”
Chán ghét chợt lóe lên trong mắt Lý Dục, lúc này mới cho nàng đứng lên: “Đứng lên đi.”
Hàn Tương Tử mân mê trà: “A Mộc vô công rỗi nghề, mỗi ngày ra khỏi Phù Dung Lý đều gây rối gây chuyện khắp nơi, Điện hạ giúp ta giáo huấn nó một chút cũng được.”
Chuyện lớn như vậy mà đến trong miệng ông thì đã biến thành gây rối, nói là giáo huấn một chút, nhưng trên mặt lại không có vẻ gì, Lý Dục không tài nào hiểu được. Nhưng hắn cũng không thèm để ý đến. Hàn Tương Tử nói thích khách là do ông phái tới thăm dò Triệu thị, nói A Mộc chỉ là đánh bậy đánh bạ, quen với nữ nhân trong Phù Dung Lý mà thôi, hắn nhíu mày, chỉ nhìn A Mộc đứng phía sau Hàn Tương Tử, khóe môi hơi cong lên.
Vung tay lên, tiểu tư hầu hạ hắn bưng chậu nước đi ra ngoài.
Ánh mắt Lý Dục nặng nề, vừa nhìn về phía A Mộc: “Hắn cho ngươi đường rồi à? Còn nói muốn làm bạn với ngươi?”
A Mộc kịp phản ứng lại biết hắn đang nói ai, lập tức gật đầu một cái: “Ừ, hắn nói hắn tên Trọng Gia.”
Lý Dục khẽ rũ mắt xuống: “Hiện thích khách đã bị mang đến Hình bộ rồi, Hàn đại phu đâu thể ngày ngày ở phủ Tấn Vương với ta, không bằng để A Mộc ở lại, buổi tối cũng có thể chăm sóc một phần.”
Có ý gì?
A Mộc đứng sau lưng Hàn Tương Tử lén kéo vạt áo phía sau ông, đương nhiên nàng không muốn ở lại phủ Tấn Vương, chỉ sợ sẽ bị chơi đùa đến chết cũng không biết.
Hàn Tương Tử không để ý tới hành động mờ ám của nàng, cũng do dự một lát: “Việc này e rằng không ổn đâu Điện hạ, A Mộc không biết châm cứu.”
Lý Dục đã định chủ kiến: “Nếu là con trai của ngươi, để bên cạnh ta đương nhiên sẽ được đối đãi khác, yên tâm đi.”
Hàn Tương Tử cười: “Cũng được, để A Mộc ở phủ Tấn Vương cũng được bảo vệ, Thế tử Điện hạ bận tâm rồi.”
Nếu đồng ý để A Mộc ở lại phủ Tấn Vương, đương nhiên không thể thay đổi sự thật này.
Hàn Tương Tử thản nhiên dẫn A Mộc rời khỏi phủ Tấn Vương, bên ngoài Hà Kỳ Chính đánh xe ngựa đợi cả đêm, A Mộc nghênh ngang đi ra, người trong phủ cũng không ai biết, từ trước đến nay nàng đều luôn thích ứng trong mọi tình cảnh, chuyện có vào phủ Tấn Vương hay không đều không sao cả, dù sao đều đã có cha nuôi tính, miễn còn sống là được rồi, núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đun.
Lên xe ngựa, A Mộc mới miễn cưỡng kéo cái lưng mỏi.
Hàn Tương Tử cả đêm không ngủ, lúc này nhắm mắt lại chợp mắt một chút.
Ngược lại A Mộc tràn đầy khí lực, rèm xe vén lên gục trên khung cửa sổ xe nhìn người đi trên phố, một buổi sáng người đi đường vội vàng, quầy hàng buôn bán hai bên hét lớn càng lúc càng nhiều.
Hà Kỳ Chính đánh xe không nhanh, không bao lâu liền nhìn thấy tấm bảng lớn Phù Dung Lý, La Tiểu Hổ đứng ở phía sau cánh cửa nhìn xung quanh, đã không biết là đứng sao lâu rồi, A Mộc liếc một cái là thấy hắn, ở xa vẫy vẫy tay với hắn. Nàng quay đầu nhìn Hàn Tương Tử: “Phụ thân, con đến Phù Dung Lý, buổi tối sẽ quay về.”
Hàn Tương Tử ừ một tiếng, A Mộc liền chui ra khỏi xe.
Từ trước đến nay nàng không ưa nhìn bảng mặt thối của Hà Kỳ Chính, lúc này nhìn lại vậy mà cảm thấy vô cùng thân thiết, đi lên vỗ vỗ đầu vai của hắn, rồi nhảy xuống xe ngựa.
Hà Kỳ Chính nghiêng đầu nhìn nàng, muốn nói lại thôi.
Nhưng A Mộc đã chạy đi xa.
Lúc A Mộc chạy tới, La Tiểu Hổ đã tiến lên đón.
Hai người đập tay nhau, đều vui vẻ không thôi.
La Tiểu Hổ đánh vào đầu vai của nàng: “Hai thỏi vàng, chia cho ta bao nhiêu?”
A Mộc đấm hắn một quyền: “Tên ngốc, là ba thỏi vàng, bây giờ ngươi qua chỗ Triệu di nương lấy, trở về rồi tới tìm ra, ta đi thăm a tỷ của ta trước đã!”
La Tiểu Hổ gật đầu một cái: “Được, trở về sẽ tới tìm ngươi!”
A Mộc nhìn hắn vui vẻ chạy đi, bèn đi cửa sau vào Phù Dung Lý.
Ban ngày Phù Dung Lý hoàn toàn yên tĩnh, nàng chạy lên lầu, gần như là chạy đến trước cửa phòng a tỷ, nhưng nàng đứng ở trước cửa không nghe thấy bên trong có tiếng động gì, đẩy cửa phòng ra, đừng nói là a tỷ, ngay cả Tiểu Lan cũng không ở đây, A Mộc lơ đễnh đi vào trong dạo một vòng.
Trong phòng của Hồng Tụ hơn phân nửa là màn sa mỏng, cửa sổ duy nhất ở phía Nam đã sớm mở ra, trên bàn còn có Tiểu Hoa tỷ nuôi, là lá non xanh biếc tên thuyết bất xuất*, trước giờ không nở hoa. Trên bàn còn có quyển sách chưa xem hết, văn phòng tứ bảo ở bên cạnh, trên bàn trang điểm đủ loại trang sức được bày ra, dưới chân còn có một hộp nữ trang lớn, đều là bảo bối hắn mua cho a tỷ.
(* nói không nên lời)
Gió nhẹ chầm chậm, trong phòng a tỷ luôn có mùi thơm trên người nàng ấy, nghe một cái liền thấy thoải mái.
A Mộc nằm ở trên giường tỷ, chậm rãi nhắm mắt lại.
Nàng chờ a tỷ trở về, đáng tiếc a tỷ lại không quay về nữa.