Giữa Chốn Phù Dung

Chương 15: Chương 15: Chương 15.




Sấm sét lại đến, ban đêm trong phủ Tấn Vương cực kỳ yên tĩnh.

Thời gian đã không còn sớm, Ngưu Nhị ở phòng bên cạnh còn đang vui mừng, vui mừng là vì Thế tử Điện hạ đã ngủ sớm, nếu không với thời tiết này, hậu viện này lại náo loạn lên. Người biết càng ngày càng ít, mà ở bên cạnh Thế tử cũng càng lúc càng nguy hiểm, hắn ta vừa lòng thỏa ý uống chút rượu, lại không biết Lý Dục đã sớm tỉnh lại.

Ầm một tiếng, tiếng sấm như nổ vang ở trên đỉnh đầu, hai người A Mộc và Lý Dục đang đấu sức không nhịn được đều run rẩy một cái.

Hai tay A Mộc vặn trên người hắn, chân dài của Lý Dục cũng quấn lấy nàng, trong giây lúc A Mộc nhảy lên giường, Lý Dục đã động thủ, đáng tiếc từng trận sấm sét bên ngoài cũng khiến hắn có chỗ cố kỵ, mà A Mộc xuống tay độc ác, nghe được tiếng khớp xương vang lên.

Tóc dài của Lý Dục xõa trên vai, cả người quần áo trong màu trắng càng nổi bật sắc mặt tái nhợt của hắn: “Sao ngươi lại ở đây?”

Cả người A Mộc quần áo màu đen, quấn quít cùng một chỗ với hắn, không chút nhường nhịn: “Thế tử buông tay, ta sẽ nói cho ngươi biết.”

Hai chân hắn đau nhức, dưới tay càng thêm dùng sức, Lý Dục lăn lộn cùng nàng: “Ngươi buông ra trước.”

A Mộc tin hắn mới là lạ: “Ngươi buông trước!”

Lại một tia sấm xẹt qua trên không, hai người át chế quyền cước đối phương dường như càng quấn chặt hơn.

A Mộc vừa cúi đầu, vừa chống lại hai mắt hoảng sợ của Lý Dục, đương nhiên nàng cũng không khá hơn chút nào, bốn mắt nhìn nhau, hai người đồng thanh kêu lên: “Cùng buông!”

Lần này A Mộc không do dự nữa, đồng thời buông Lý Dục ra, hai chân được tự do, mục tiêu của hai người lại đồng thời biến mất, cái chăn vừa rồi khoát trên người Lý Dục lúc này đương nhiên hai người không tranh tới tranh lui nữa, mà là cùng khoác trên người, lại đồng thời phát hiện nhét chung một chỗ càng có cảm giác an toàn hơn, cùng nhau thở phào nhẹ nhõm.

Bên ngoài tiếng sấm ầm ầm, tia chớp không ngừng xẹt qua, A Mộc bắt đầu lực chú ý của mình.

Nàng ôm đầu gối, níu chặt góc chăn: “Điện hạ rất sợ sét đánh sao?”

Lý Dục kề sát nàng, ánh mắt lại dừng ở trên vớ của nàng: “Vớ của ngươi bẩn.”

Cũng khó trách bị bẩn, cuống cuồng chạy thẳng vào trong, từ nhỏ A Mộc lớn lên trong đống đất cũng không thèm để ý, cúi đầu nhìn quả thật lòng bàn chân có chút bẩn, vươn tay kéo cái vớ ra ném xuống đất, hai chân nàng xinh đẹp tuyệt trần, trên móng chân còn sơn do a tỷ quét cho nàng, thoạt nhìn trông rất đẹp mắt.

Ánh mắt nam nhân vốn ghét bỏ lập tức thay đổi: “Chân ngươi đẹp thật.”

A Mộc nhìn màu nhạt trên móng chân, nhớ tới a tỷ, tâm trạng lại sa sút, quay đầu quơ quơ quả đấm về phía hắn, đối với Trọng Gia biến thái này dù sao cũng không cần cố kỵ gì, liền tặng cho hắn một ánh mắt xem thường: “Đẹp thì ngươi ráng sức mà nhìn!”

Nàng không có cấm kỵ gì về nam nữ, hoàn toàn không có khái niệm đó.

Ngón chân oánh nhuận còn biết linh hoạt chuyển động, Trọng Gia lập tức ngây dại: “Sao,sao có thể động thế?”

A Mộc im lặng, nhấc chân lên rút trâm cài tóc trên mũ của tóc mình, sau đó dùng ngón chân kẹp trâm cài vạch xuống ở trước mặt nam nhân: “Đâu chỉ chuyển động, còn có thể giết người đấy!”

Đương nhiên, nàng nói lời này cũng chỉ dọa người ta mà thôi.

Trọng Gia và nàng nhét chung một chỗ: “Ngươi từng giết người?”

A Mộc mím môi, ôm lấy hai đầu gối: “Chưa từng.”

Nói xong rút chân về, tiện tay cắm cây trâm lên đầu, lại co vào trong chăn: “Điện hạ từng giết người sao?”

Bây giờ Trọng Gia có một cảm giác tri kỉ với nàng: “Ta cũng không có.”

Đây là lời nói dối sáng ngời, A Mộc khinh bỉ nhìn hắn: “...”

Mưa rơi lộp bộp trên cửa sổ, thỉnh thoảng mang theo từng tiếng sấm vang lên, hai người chen chúc cuộn thành cục tròn vo, Trọng Gia đột nhiên nắm lấy tay nàng, nắm thật chặt: “Người đã ăn đường của ta, vậy là người của ta rồi, trước kia thủ hạ của ta có mấy người, tối nay ta giới thiệu bọn họ cho ngươi làm quen.”

A Mộc muốn rút tay của mình về, nhưng sức lực nam nhân cực kỳ mạnh, kiên quyết nắm chặt.

Tiếng mưa rơi bên ngoài lớn dần, nhưng tiếng sấm lại hồi lâu vẫn không vang lên tiếng nào, có thể là vì có người ở cùng, khác với lúc trước là lúc này lại không hề thấy sợ hãi. Người này trở mặt còn nhanh hơn lật sách, A Mộc còn lâu mới trúng kế của hắn: “Cảm ơn Thế tử Điện hạ rồi, ta muốn đi ngủ.”

Nàng muốn đi, đáng tiếc nam nhân lại không có ý định cứ vậy mà bỏ qua cho nàng, lúc này cũng không kéo chăn nữa, mà quay người lại đánh đòn phủ đầu vặn hai tay A Mộc: “Ta là Trọng Gia, không phải tên khốn Lý Dục kia, ngươi nhớ cho kỹ!”

A Mộc chỉ cảm thấy người này quá nguy hiểm, vô thức muốn chạy trốn, sau khi đánh khuỷu tay thì chính là tay đấm chân đá.

Lúc mới bắt đầu, Lý Trọng Gia còn có ưu thế, về sau hai người uốn éo thành cục tròn, quả thật là lăn qua lăn lại rồi.

Trâm cài tóc trên đỉnh đầu là tùy tiện đâm lên, không bao lâu liền rơi xuống một bên, mái tóc dài của A Mộc tán ra, lông mày như mực con ngươi như nguyệt, quả nhiên sắc thái thanh tú.

Nam nhân vừa mở mắt ra thì nhìn thấy cảnh tượng này.

A Mộc nằm ngủ ở bên cạnh hắn, vừa mới tỉnh dậy, một chân của nàng vẫn còn đặt lên trên mặt hắn, hai người gần như nằm thành hình chữ thập, tư thế ngủ quả thật tệ đến mức không có cách nào hình dung. Lý Dục mím môi, đáy mắt giận dữ cuồn cuộn.

Đá một cước văng chân A Mộc ra, A Mộc cũng tỉnh ngủ, lập tức ngồi dậy.

Lý Dục ngồi ở bên giường: “Đi gọi Ngưu Nhị tới đây.”

A Mộc cũng sợ tới mức mơ hồ, buổi tối hai người đánh đến tiếng sấm không còn, có quỷ mới biết nàng ngủ thiếp đi như thế nào, còn ngủ say như vậy!

Nàng nhanh chóng nhảy xuống giường, nhưng nhảy xuống mới phát hiện mình không mang vớ, còn để chân trần.

Đương nhiên Lý Dục cũng nhìn thấy, sắc mặt hắn càng trầm hơn: “Đứng lại!”

A Mộc rũ vai đứng ở bên giường: “Điện hạ ta có thể giải thích một chút không?”

Ánh mắt Lý Dục như lưỡi dao:“ Giải thích cái gì?”

A Mộc buông tay, nói nhanh: “Đêm qua Trọng Gia Điện hạ vẫn luôn la hét nên ta liền chạy vào xem, không phải Điện hạ bảo ta bảo vệ tốt cho hắn sao? Ta đương nhiên không thể ngồi nhìn mặc kệ hắn được, nhưng hắn nói hắn sợ sét đánh nên bảo ta ở lại bên cạnh hắn, riết hồi không biết sao ta lại ngủ mất.”

Lý Dục nghe nàng nói tới Trọng Gia thì sắc mặt hơi giãn ra: “Trong phòng ta có hương an thần, có trợ giúp giấc ngủ. Lần này ngươi làm rất khá, từ nay về sau ngươi ở lại bên cạnh ta, ta đổi ý rồi, đi theo Ngưu Nhị cẩn thận học hỏi.”

A Mộc ngước mắt: “Học cái gì?”

Lý Dục vươn tay kéo tiếng chuông bên giường một cái, không đến một lát, Ngưu Nhị bưng nước rửa mặt tiến vào: “Điện hạ rửa mặt ạ.”

A Mộc im lặng, chẳng lẽ muốn nàng học làm sao phục vụ vị này sao?

Lý Dục đứng dậy, cũng không nhìn nàng: “Mang vớ vào.”

A Mộc vội vàng chạy ra ngoài, may mà Ngưu Nhị vẫn không quên nàng, còn mang nước rửa mặt cho nàng. A Mộc rửa mặt xong thì bước qua bước lại ở phòng ngoài.

Đợi Lý Dục thay bộ đồ mới, đi ra phòng ngoài thì nhìn thấy một thiếu niên bất lực tóc tai bù xù.

A Mộc lúng túng nhìn hắn: “Trâm cài tóc của ta dường như rớt ở trên giường Điện hạ rồi.”

Ngưu Nhị ở bên cạnh Lý Dục cúi đầu xuống, cảm thấy khó ở hết sức!

Lý Dục nhíu mày: “Ừ.”

Lúc này muốn đi lướt qua, đáng tiếc A Mộc lại ngăn ở trước mặt hắn: “Cái đó... Điện hạ thứ lỗi, có thể tìm giúp ta một nha hoàn chải tóc không, ta không biết chải tóc.”

Nam nhân che dấu sắc mặt giận dữ: “Lần này phụ thân ngươi đến Triệu quốc, ta phải bảo vệ ngươi chu toàn, muốn cái gì cứ nói, bảo Trường Lộ đi làm.”

Nói xong liếc nhìn Ngưu Nhị, đương nhiên Ngưu Nhị đáp ứng: “Ta sẽ chuyển lời đến Trường Lộ.”

A Mộc quẫn bách: “Vậy hôm nay?”

Bản thân Lý Dục ghét đụng chạm với nữ nhân, trước nay đều tự xử lý mái tóc dài của mình, nhưng hắn gần như lập tức nhìn về phía Ngưu Nhị, Ngưu Nhị nhướng mày: “Ta sẽ tìm nha hoàn tới đây ngay.”

Buổi sáng A Mộc ở bên cạnh Lý Dục, đi theo hắn làm quen phủ viện của phủ Tấn Vương.

Ngoài viện được tường cao vòng quanh bảo vệ, liễu xanh làm đệm, ba gian lầu cửa, bốn mặt hành lang. Trong nội viện lối giữa* liên tiếp nhau, núi đá tô điểm, hòn non bộ chiếu vào giữa hồ nước, đường nhỏ gói xanh kéo dài làm nên một phong cảnh khác.

(* xưa quan đi, đắp đường cao hơn hai)

Tấn Vương Lý Hạo là một nam nhân tốt ai ai cũng biết, A Mộc cũng thấy được tính cách tốt của ông, ông có bốn người con, trưởng tử Lý Dục thứ tử Lý Uẩn, tam nữ Lý Mẫn, tứ tử Lý Tương. Lý Dục và Lý Uẩn là cùng một mẹ sinh ra, sau đó mùa đông năm ấy thì bị hưu, Lý Uẩn thân thể không tốt bị bệnh nặng chết yểu. Về sau lấy vợ kế là một gái lỡ thì mạnh mẻ, sau khi vào phủ phu thê cũng coi như ân ái, lại có một gái một trai.

Gia phong phủ Tấn Vương cực kì ấm áp, cả nhà còn ngồi vây chung một chỗ ăn cơm.

A Mộc đứng sau lưng Lý Dục, nàng quả thật không thể tin được đây là bầu không khí ở phủ Tấn Vương.

Trí nhớ khi còn bé của nàng chỉ còn lại trận lửa lớn kia, hoàn toàn không nhớ nổi cảnh tượng người một nhà cùng nhau vây quần, hôm nay ở phủ Tấn Vương này, nàng nhìn chằm chằm vào cái bàn tròn lớn kia hơi bần thần. Trên bàn bày biện bát đũa, Lý Hạo bồng hai đứa bé trên người, đứa lớn là bé gái, nhìn dáng vẻ chừng năm sáu tuổi, trên đầu là hai búi tóc bánh bao, ôm lấy ông níu chặt râu mép ông, còn đứa nhỏ thì ôm lấy bắp đùi ông chơi, Tấn Vương phi khoảng chừng ba mươi, tính tình cũng trẻ cơn ở một bên chơi đùa.

Trường Lộ chỉ huy hai nha hoàn bưng thức ăn lên, món nguội được mang lên trước sau đó tới món nóng, không bao lâu cả bàn đầy ấp món ăn.

Lý Dục vừa đi tới ngưỡng cửa, Lý Mẫn quay đầu lại nhìn thấy hắn thì trượt xuống gối phụ thân, chạy ào tới, ngay sau đó, tiểu bất điếm ôm đùi phụ thân cũng đi theo phía sau bé gái chạy tới, A Mộc trợn to hai mắt, lại nhìn thấy Lý Dục mặt than lạnh băng này nở nụ cười.

Nụ cười của hắn nhạt hơn so với Trọng Gia, nhưng lại có thể nhìn ra cảm giác ấm áp.

Tiểu cô nương giang hai cánh tay, ngây thơ nói: “Ca ca ôm!”

Tiểu bất điểm ở đằng sau chạy sắp đến rồi, chân ngắn người ngốc suýt chút nữa thì ngã xuống, Lý Dục vừa mới ôm lấy muội muội, mắt nhanh chân nhanh duỗi chân ra chặn bé trai lại, sau đó khẽ cong người, một tay một đứa ôm hết vào trong lòng.

Nhìn hai tỷ đệ chen lấn hiến hôn cho Lý Dục, A Mộc cũng nhớ tới a tỷ của mình.

Nàng cúi đầu, Tấn Vương phi đã đi đến trước mặt: “Ơ, đứa nhỏ này là ai vậy, bộ dáng thật khôi ngô.”

Tấn Vương gia đã biết lai lịch của nàng rồi, gọi nàng tới ngồi xuống ăn sáng.

A Mộc khổ sở trong lòng, đi theo Lý Dục ngồi xuống, lại nghe thấy tiểu cô nương Lý Mẫn kia đọc “Lễ Ký-Khúc Lễ“.

Lý Mẫn: “Cộng thực bất bão, cộng phạn bất trạch thủ, vô bác phạn, vô phóng phạn, vô lưu ca, vô trá thực, vô ngão cốt. Vô phản ngư nhục, vô đầu dữ cẩu cốt. Vô cố hoạch, vô dương phạn, phạn thử vô dĩ trứ...*”

(* Lễ Ký – Khúc Lễ của Khổng Tử, không biết dịch sau nên ta bơ nguyên Hán Việt vô TT^TT)

Nàng mơ hồ nhớ tới, lúc mình còn nhỏ dường như cũng từng đọc.

Nhà của nàng cũng từng náo nhiệt như vậy.

Mẹ của nàng cũng từng cười vui vẻ như vậy.

A tỷ của nàng cũng từng, ôm nàng như vậy...

Vụng trộm nắm thành quyền, A Mộc cứ thế mà bần thần, Trường Lộ sải bước từ bên ngoài đi vào, vội vàng đi đến bên cạnh Lý Dục: “Thế tử, Hình bộ có tin tức nói nữ thích khách kia đã bị bắt, Triệu tướng quân xem thường luật pháp muốn dẫn người đi, làm sao bây giờ?”

A Mộc bỗng nhiên ngước mắt.

Lý Dục nhất thời nhíu mày: “Chuẩn bị xe.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.