Editor: Nana Trang
Phủ Tướng quân thật đúng là đồ sộ.
Phủ uyển được làm mới nhìn không thấy đầu, phóng mắt nhìn xa, núi đá san sát, đình lâu như ở trong sơn thủy, khắp nơi gói xanh xa xăm dính liền chặt chẽ, kỳ hoa rực rỡ, đúng là một cảnh đẹp.
A Mộc nhẹ nhàng dừng bước, chỉ nghe thấy tiếng líu ríu của một con chim không biết tên bay qua đỉnh đầu, bọn nha hoàn đỡ Triệu Thù ở phía sau luống cuống tay chân dìu lấy nàng ta, tiểu cô nương lại nhảy lên nhảy xuống không ngừng ở bên cạnh nàng: “Nhà ta thế nào? Đây là do mời sư phụ mỹ nghệ ở bên Giang Nam tới, toàn bộ Yên kinh không thể nào tìm được chỗ như thế này.
A Mộc cười, chỉ nói một chữ đẹp.
Triệu Thù nhướng mày, cực kỳ đắc ý: “Trong viện của ta có một hồ nước, nuôi rất nhiều loại cá kỳ lạ đấy, đáng tiếc năm nay nuôi hoa sen không được tốt lắm, không thể nhìn thấy được hoa, nếu không ta sẽ dẫn ngươi đi ngắm hoa!”
Nói xong không đợi nàng trả lời thì kinh ngạc đứng lại, nhìn xung quanh kỳ lạ nói với lão nô: “Thật là lạ, nãi nãi ta không quan tâm tới ta thì thôi, sao lại không có ai đi ra đón ta?”
Ngày thường thì là cục cưng nâng trong lòng bàn tay, ngã trật chân một đêm không về lại không có ai ra đón nàng ta.
Lão nô khom người, ánh mắt luôn quét qua trên mặt A Mộc vừa sợ vừa nghi: “Tiểu thư đừng hỏi, chúng ta đi vào trước đi.”
Triệu Thù bướng bỉnh, đẩy mạnh ông một cái: “Tại sao không để cho ta hỏi, không biết ở đâu ra một đứa con hoang cũng xứng ở trong viện của ta? Nàng ta là kiểu người gì không biết sao? Hiện giờ ta ngã trật chân, đến cả mấy người các ngươi cũng không đặt hai mẹ con chúng ta vào trong mắt hả?”
Lão nô cúi đầu, dáng vẻ vô cùng khó xử: “Tiểu thư không biết, từ khi sau khi cô rời đi, Đại tiểu thư khóc đến chết đi sống lại, sáng sớm hôm nay nghe nói phu nhân đi qua thăm không biết nói gì, không lâu sau thì nghĩ quẫn treo cổ tự tử, may mà được cứu sớm, nếu không người đã không còn!
Triệu Thù ngạc nhiên: “Mẹ ta đâu?”
Lão nô hèn mọn khom lưng, hai bên tóc mai hoa râm: “Các lão tổ tông đều rất tức giận, Tướng quân tức giận, bảo phu nhân đến từ đường... đến từ đường chịu phạt.”
Thì ra là mâu thuẫn nội bộ, những ngọn lửa nhỏ nổi lên ở một góc của phủ Tướng quân, náo loạn đến gà chó không yên.
A Mộc lạnh lùng nhếch môi, nhìn đồng tử tối đen của lão mô.
Triệu Thù vừa nghe thấy mẫu thân quỳ ở từ đường thì lập tức sốt ruột: “Mau mau đỡ ta đến từ đường! Cha ta thật sự hồ đồ rồi!”
Trong nhà nàng ta gặp chuyện nên không quan tâm đến A Mộc nữa, nàng cũng vui vẻ đi theo sau lưng một đống nha hoàn, từ đường Triệu gia nằm ở một góc của hậu viện, đi theo bước chân vội vàng của Triệu Thù, A Mộc đi qua cửa chính từ đường, đi qua phòng chính, phòng ngoài thẳng đến nhà giữa, trực giác dường như đã có mấy đời.
Trí nhớ khi còn bé bất chợt hiện lên.
Ở phủ Mộc Vương cũng có từ đường, A Mộc tinh nghịch từng bò lên cây cột ở bên trong, khi đó nàng bị mẹ nàng cầm cây chổi lông gà đuổi theo đánh nàng, A Mộc ngước mắt, lại nhìn thấy ở giữa bài vị liệt tổ liệt tông Triệu gia có đặt một thanh kiếm dài, trên vỏ của cây kiếm dài kia đều khắc hoa vân tối, kiếm tuệ là hình con cá dài có màu đỏ sậm.
A Mộc nhìn chằm chằm mặt trên thật lâu, không hề nhúc nhích tí nào.
Nàng cũng có một thanh kiếm nhỏ, nếu không có gì ngoài ý muốn thì trên thân kiếm có khắc chữ.
Cây kiếm dài thẳng tắp cắm ở phía trước kiếm cách*, đằng trước là một bài vị màu tối không chữ, A Mộc nghiến răng.
(* là bộ phận xem như bảo vệ tay, nằm giữa thân kiếm và chuôi kiếm)
Quả nhiên Lâm thị quỳ ở từ đường, Triệu Thù đã gấp đến độ khóc lên, đi khập khiễng nhào vào trong vòng ôm của mẫu thân: “Mẹ, sao giờ lại thế này? Phủ Tướng quân thay đổi rồi sao? Ông ấy vẫn còn là cha con sao? Chỉ vì một đứa con riêng ư? Chiếm viện của con còn mốn giết chết con!”
Nữ nhân toàn thân áo trắng, một tay ôm con gái, ánh mắt mờ mịt: “Đúng vậy, cha con làm sao vậy?”
Động tác nhào qua này khiến mắt cá chân Triệu Thù sinh đau, nàng ta lập tức kêu lên, lúc này Lâm thị mới nhớ tới con gái bị thương, đau lòng không kiềm được, ngước mắt nhìn lão nô: “Tài thúc, Thù nhi bị thương, đưa con bé đến phòng của ta trước đi, cẩn thận chăm sóc đừng để nó làm loạn, lúc này trong phủ đã đủ loạn rồi.”
Nói xong thì quay đầu lại nhìn thấy A Mộc, mặt bà không khỏi biến sắc: “Sao hắn lại ở đây?”
Lúc này Triệu Thù mới nhớ tới A Mộc, bèn cuống quýt bảo vệ nói: “A Mộc từng cứu con hai lần ở trên phố, con muốn cảm ơn hắn!”
Đương nhiên Lâm thị vẫn còn nhớ, “hắn” là thiếu niên bên cạnh Lý Dục, cũng chỉ là một tùy tùng.
Lúc này thật sự không nên có dính liếu gì với phủ Tấn Vương, nhất là ở trước mặt lão gia nô của Triệu gia, bà vuốt ve mặt con gái, lập tức nhíu mày: “Con là con gái lại càn quấy như vậy, nếu muốn cảm ơn thì cho hắn chút bạc là được rồi, dẫn về nhà làm gì!”
Triệu Thù còn muốn nói gì đó, bà trầm mặt nói: “Nghe lời mẹ! Tài thúc, tiễn khách.”
Trong từ đường này đặt bài vị liệt tổ liệt tông Triệu gia, A Mộc nhìn chung quanh một vòng, không khỏi cười nhạo, trong viện xây dựng đẹp như vậy, bên trong từ đường của Triệu gia còn bày đồ của phủ Mộc Vương nàng, thật biết điều.
Triệu Thù vẫn muốn biết ca ca nói gì với nàng ta, đương nhiên không đồng ý.
Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của mẫu thân, nàng ta không dám cãi lời, miễn cưỡng cười cười với A Mộc, được nha hoàn dìu đỡ đứng lên, tiểu cô nương cực kì ảo não nhìn A Mộc: “A Mộc, ngươi về trước đi, ngày khác ta lại sẽ mời ngươi đến.”
A Mộc cười cười, cũng không để ý, đi theo Tài thúc ra ngoài.
Bầu trời xanh thẳm, trong sân phủ Tướng quân có thể lờ mờ nghe thấy tiếng khóc ở nơi nào đó, Tài thúc thỉnh thoảng quay đầu nhìn nàng: “Vị công tử này là con nhà ai vậy, lão nô đi theo Tướng quân nhiều năm, chưa từng nhìn thấy ở Yên kinh.”
A Mộc thản nhiên liếc nhìn ông ta, ánh mắt lại có ý cười nhàn nhạt: “Cũng bình thường mà, cháu ở Yên kinh nhiều năm rồi cũng chưa từng đi qua phủ Tướng quân.”
Tài thúc đưa nàng đến cửa chính, không muốn để người ngoài truyền bậy chuyện trong phủ, nhưng trong lúc nhất thời không biết thân phận của A Mộc, đành phải khom lưng cung kính.
A Mộc đứng ở cửa lớn phủ Tướng quân, nhận cái cúi đầu này của ông, quay đầu nhìn quanh.
Gò má A Mộc tuấn tú, càng khiến Tài thúc kinh hãi, cửa son chậm rãi đóng lại, sau cùng vẫn là hai thế giới khác biệt, không để đứng cùng lúc đi cùng đường, A Mộc chỉ cảm thấy buồn cười, đồ của phủ Mộc Vương nàng, người của phủ Mộc Vương nàng, hiện tại cho dù Triệu Thị giữ lại thì như thế nào, ông ta muốn giảm chút cảm giác áy náy trong lòng sao?
Nhưng người chết không thể sống lại, tội a tỷ chịu cũng không thể xóa đi.
Mối hận nàng đối với nam nhân này chỉ tăng chứ không giảm, bên trong tường cao kia, là lâm viên được thiết kế xa hoa lộng lẫy, giống như Triệu Thù nói vậy, còn mời sư phụ mỹ nghệ ở Giang Nam đến, ân huệ sủng ái này có thể nói là Đại Tướng quân đệ nhất đương triều rồi.
Nam nhân như vậy, nghĩ đến ý nghĩ trước đây muốn giết chết ông là xong hết mọi chuyện, quả thật quá buồn cười rồi.
Phủ Mộc Vương đã không còn tồn tại, quân Mộc gia chia rẽ tứ phương, phủ viện và gia thế của Mộc gia đều tan thành mây khói theo trận lửa lớn đó, còn người khởi xướng, nếu như chỉ giết chết là hết thì quá tiện nghi cho ông ta rồi.
A Mộc đi ở trên phố, chung quanh đều là người đi đường.
Qua đường vội vàng, ngựa xe như nước, nàng ngước mặt lên, giữa trời đất này, đột nhiên cảm thấy mình nhỏ bé đến mức không thể nhỏ bé hơn.
Yếu kém đến mức không thể yếu hơn.
Đang phiền muộn, một chiếc xe ngựa ở phía sau chậm rãi chạy đến, A Mộc bàng hoàng ở trên đường, quay đầu lại nhìn chiếc xe ngựa.
Chẳng mấy chốc, Triệu Vạn nhô đầu ra khỏi xe: “A Mộc! Thật sự là ngươi!” Nàng ta vén rèm xe lên nhảy xuống xe ngựa đang chạy chậm trên đường, chạy ba năm bước đến bên cạnh nàng: “Ta còn tưởng rằng ta hoa mắt đấy!”
Nói xong thì xoay một vòng ở trước mặt nàng, trang phục không giống như trước kia, cả người thiếu nữ mặc hồ phục, trên khuôn mặt nhỏ tròn còn cố ý điểm chút mai, cực kỳ đáng yêu.
A Mộc liếc nhìn nàng ta từ trên xuống dưới: “Ôi, ai thế này!”
Triệu Vạn liếc nàng một cái, tiến lên ôm lấy tay nàng: “Đáng ghét, thấy ta mặc hồ phục thế nào! Đẹp chứ!”
Xem ra nàng ta ở bên cạnh Phù Tô cũng không tồi, A Mộc im lặng nhìn nàng ta: “Đẹp lắm.”
Triệu Vạn nghe thấy lời tán dương của nàng thì lúc này giậm chân, ghé vào bên tai nàng nói nhỏ: “Thái tử điện hạ đối với ta khá tốt, Xuân Mai tỷ tỷ cũng đối tốt với ta, còn nói một tháng trừ chi phí ăn mặc ra thì còn cấp thêm cho ta mấy lượng bạc đấy!”
A Mộc liếc mắt: “Lúc nào cũng có nguyên bảo lớn từ trên trời rơi xuống đập vào người ngu ngốc, bị người ta bán còn đếm tiền giúp người ta, biết nói ai không, là nói loại người như ngươi đấy, trời sinh thiếu tâm nhãn.”
Triệu Vạn vốn đang cười tươi như hoa, nghe nàng nói câu này thì lập tức nhảy dựng lên đánh nàng, đôi tay trắng nõn của thiếu nữ đánh lên bả vai của thiếu niên, nhưng dưới chân A Mộc như mọc rễ, chẳng mảy may nhúc nhích, cứ mặc cho nàng ta đánh, đánh mãi đến khi nàng ta chảy nước mắt xuống, lúc này mới bắt lấy cổ tay của nàng ta cầm trong tay.
Tiểu cô nương rớt nước mắt mím môi: “A Mộc, ngươi là đồ khốn!”
A Mộc lại ngước mắt nhìn về phía xe ngựa, màn xe đã bị đẩy ra, có thể nhìn thấy nam nhân híp mắt phượng lại, dáng vẻ có chút hứng thú nhìn nàng.
Phù Tô cười: “A Mộc đi đâu đấy, ta tiễn ngươi một đoạn.”
A Mộc tiến lên trước hai bước, khom người với hắn ta: “Tạ điện hạ, chỉ là ta có mấy lời muốn nói với Điện hạ, có thể để Vạn Vạn về trước được không, đã lâu rồi nàng ấy vẫn chưa về, Triệu di nương rất nhớ nàng ấy.”
Ánh mắt của nam nhân khẽ lướt qua tay hai người đang cầm nhau: “Được, ngươi lên xe đi.”
Triệu Vạn không rõ, tại sao phải để nàng ta đi trước, nhưng A Mộc véo sau lưng một nàng ta một cái, nàng ta ngầm hiểu rõ, mặc dù hiếu kỳ nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
Xe ngựa đi rất ổn định, thiếu niên vừa lên xe, Xuân Mai bên trong xe liền thả màn xe xuống, ngăn cách tất cả ánh mắt bên ngoài, trời nắng nhưng may mà không thấy quá nóng, nên không hề có cảm giác oi bức.
A Mộc nhìn thẳng vào nam nhân, hơi ngẩng mặt lên: “Mặc kệ mục đích của Điện hạ là gì, ta hi vọng Điện hạ có thể hiểu rõ, châu chấu nhỏ như Triệu Vạn hoàn toàn không giúp gì được cho người.”
Phù Tô hơi nghiêng người, vươn tay qua chụp lấy ngọc bội trên người A Mộc.
Mười ngón tay của nam nhân thon dài, khớp xương rõ ràng, ống tay áo bó chặt cổ tay, cả người hồ phục càng lộ ra vùng eo thon, trên mặt đai lưng còn khảm ngọc thạch, phối thêm một ngọc bội linh, hết sức lộng lẫy.
Hắn khẽ vuốt thân ngọc, khẽ nhếch môi: “Khối ngọc này, thật sự bây giờ ta có thể tặng cho ngươi đồ tốt nhất rồi.”
A Mộc vung tay áo phất nhẹ tay hắn: “Nếu đã cho ta, vậy chính là đồ của ta, Điện hạ có lời nói thẳng.”
Vẻ mặt A Mộc phòng bị, ánh mắt không vui.
Phù Tô thở dài, đột nhiên không biết nên nói từ đâu, qua vài lần tiếp xúc, đại khái hắn đã hiểu tính tình của A Mộc, trong lòng của tảng đá này, e rằng quan niệm thị phi thù nhà hận nước đều không bằng một a tỷ của “hắn”, trong đôi mắt to đen lánh kia, mát lạnh đến đặc biệt động lòng người.
Trí nhớ từ từ hiện ra, hắn liền nở nụ cười.
A Mộc nhìn hắn, bắt đầu suy đoán lung tung: “Dường như tâm trạng Điện hạ rất tốt, là vì sắp được về Triệu quốc sao?”
Phù Tô lắc đầu: “Không, lúc này mà để Triệu Thị đưa về, ta nào còn mạng trở về Triệu quốc? Chỉ sợ ông ta sẽ đạp lên thi thể của ta một đường tiến đánh sang mới đúng.”
A Mộc nhíu mày: “Ta không hiểu.”
Phù Tô vô cùng kiên nhẫn: “Đợi sang Đông lương thảo không đủ lại hồi Triệu, mới là thượng sách.”
Lương thảo không đủ sẽ không đánh, A Mộc đột nhiên hiểu ra, hiện tại mấy đội ngũ kia vẫn đang rối rắm nên chiến như thế nào, mà Thái tử Phù Tô là nhân vật mấu chốt trong đó, thật ra hắn là miếng thịt trên thớt gỗ, không có chút do con người.
Nàng nhướng mày: “Nhưng ta nghe nói thời gian hồi Triệu đã định rồi mà.”
A Mộc hơi có chút hả hê mà nhìn hắn, thậm chí trong mắt còn mang theo chút tinh ranh.
Phù Tô hơi giật mình, chợt nhớ tới một việc, vươn tay lên trước gẩy gẩy đầu mũi A Mộc: “Được rồi, ta kể cho A Mộc nghe một chuyện cũ vô cùng dọa người, thế nào?”
A Mộc nhìn hắn tựa như nhìn một câu chuyện cười: “...”
Nam nhân giống như bị nghiện lại gẩy một cái: “Thật ra ta đã từng thấy ngươi lúc nhỏ.”
A Mộc phụt cười ra tiếng: “Điện hạ, điều này dọa người chỗ nào?”
Phù Tô suy nghĩ một chút, vươn tay làm dấu chiều cao: “Lúc ngươi chừng này, ở phủ Mộc Vương.”
A Mộc không cười được nữa.