Editor: Nana Trang
Vách xe đối diện, nam nhân mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim, chỉ nhìn chằm chằm đường hoa văn cổ trong xe, không nhúc nhích.
A Mộc ở sau lưng hắn cởi áo ngoài của Đông Sinh ra, nhìn chằm chằm sau lưng người đang không nói một câu gì kia: “Ta nói này Thái tử Điện hạ, ta cũng chỉ cởi một cái áo ngoài thôi, ngươi trốn cái gì chứ?”
Triệu Vạn lập tức bịt chặt miệng nàng lại: “Một cô nương gia như ngươi sao lại nói mấy lời linh tinh này!”
Khi nãy tới tiệm may, Triệu Vạn đã xuống xe mua cho nàng một bộ y phục, nàng giúp A Mộc mặc áo cánh lần nữa, ngồi xuống bên cạnh xoa bóp cho người ta, sau đó mới bảo Phù Tô xoay người lại.
Thiếu nữ tóc dài đã xuất hiện rồi.
Hóa ra bím tóc sáng sớm nay là do tiểu Yến Tử búi cho A Mộc, cho nên lúc này nàng bảo Triệu Vạn thả tóc xuống, rủ sang hai bên tai.
Sau khi đã sắp xếp gọn gàng lại xong mới đứng dậy.
Phù Tô chống cằm nhìn nàng từ trên xuống dưới: “Chậc, chậc, chậc, A Mộc cô nương.”
A Mộc nhìn lại hắn bằng ánh mắt kì quái, giẫm một cước tới bên cạnh hắn, cẩn thận thắt chặt vớ hài: “Cái lớp da mặt bên ngoài này là nam hay nữ có liên quan gì tới nhau không?”
Động tác vẫn mang theo vẻ lưu loát của thiếu niên, không hề có dáng vẻ ngượng nghịu.
Nam nhân không nói thêm, chỉ không ngừng gật đầu: “Cũng đúng, với muội mà nói chả có liên quan gì tới nhau cả.”
Triệu Vạn dọn dẹp xong y phục của Đông Sinh, không được bao lâu thì tiểu tử kia đã đi tới đón các nàng, nàng ngước mắt trông thấy A Mộc rút một thanh chủy thủ ra nhắm thẳng tới tay mình thì lập tức bị dọa hết hồn, nhanh chóng bắt lấy cánh tay của A Mộc dùng sức ôm lấy: “A Mộc, ngươi muốn làm gì!”
A Mộc liếc nàng một cái: “Bây giờ trở về, hiện tại cha nuôi đang nổi nóng, dù sao cũng phải để ông ấy bớt giận một chút.”
Triệu Vạn vẫn dùng sức ôm lấy cánh tay của nàng: “Vậy ngươi cũng không thể động đao trên người mình chứ, không được!”
Phù Tô cũng hơi nhíu mày: “Đây là muốn làm gì? Khổ nhục kế?”
Thiếu nữ chậm rãi rút tay ra khỏi hai tay đang ôm cứng của Triệu Vạn, chớp mắt với mấy người họ: “Hi sinh nho nhỏ cũng không đáng là gì, mấy người không hiểu đâu. Ta đi rồi, Đông Sinh sẽ tới đón mọi người, sau này có tin tức thì gặp ở trà lâu.”
Dứt lời, nàng quẹt nhẹ một cái, đầu ngón tay lập tức chảy máu, cẩn thận điểm vài cái ở ống tay áo và mép váy, lại xé thêm một mảnh vải nhỏ băng lên đầu ngón tay.
Lúc xuống xe, A Mộc chà chà chân, Triệu Vạn lo lắng không thôi, nhấc màn xe ra nhìn nàng.
Nàng trước giờ luôn rất mềm lòng với nữ hài tử, cũng đành phải dùng lực lớn phất tay, sau đó nở nụ cười: “Yên tâm.”
Dứt lời, nàng nhanh chóng cúi thấp đầu, sau đó đi tới cửa sau tiểu viện Hàn gia.
Cửa sau không khóa, nhẹ nhàng đẩy mở ra, giống như những gì nàng nghĩ.
A Mộc không hề do dự bước nhanh về hướng tiền viện.
Hà Kỳ Chính đang cho gà ăn ở trong sân, mấy ngày này không về nhà, không biết ở trong góc tiểu viện dựng một hàng rào từ khi nào, bên trong có mấy con gà đang vỗ cánh chạy uỵch uỵch tán loạn khắp góc, nam nhân vụng về vung thức ăn cho gà, quay đầu lại thấy A Mộc thì động tác lập tức ngừng lại.
Hắn chớp mắt, chậu nhỏ trong tay rơi xuống mặt đất: “...”
A Mộc nắm lấy mép váy, nhanh chóng đi tới trước mặt hắn cúi người nhặt chậu nhỏ lên nhét vào trong tay hắn, thậm chí còn vỗ bả vai của hắn: “Đồ ăn cho gà đều rơi hết rồi.”
Dứt lời, nàng xoay người đi tới con đường phía trước, bước chân càng nhanh hơn.
Cửa phòng cũng mở ra, giống như vô số lần nàng trở về tiểu viện này, Hàn Tương Tử ngồi ở trước nhà, đang đánh cờ một mình.
Ngay bên cạnh ông, nữ nhân đang đứng bưng trà, A Mộc đứng ở trước cửa nhìn nàng ấy lập tức nở nụ cười.
Từ đầu tới cuối nam nhân không hề ngẩng đầu, chỉ lấy quân cờ im lặng cúi đầu.
Tiểu cô nương lật tay nhảy vào trong.
A Mộc đi tới trước mặt Hàn Tương Tử, nghiêng đầu nhìn ông cười: “Cha, con đã trở về!”
Thứ đồ ngày thường nàng ngậm trong miệng đã sớm nhả ra ngoài, lúc này giọng nói trong trẻo dứt khoát, nam nhân nghe thấy âm thanh này mới ngước mắt lên, liếc nàng từ trên xuống dưới một lần, chỉ hừ lạnh một tiếng: “Con còn biết trở về sao? Hả? Không phải chết ở thác nước mười dặm rồi sao? Lần đầu tiên cha con bị gọi đi nhặt xác cho con, lợi hại đấy!”
Thái độ của ông quái gở, giọng điệu cực kỳ xấu.
A Mộc tươi cười chào đón, thậm chí nàng còn lấy từ trong ngực ra một đôi giày vải, hai tay nâng tới trước mặt nam nhân: “Cha xem, con thaygiày mới rồi, đây là của cha.”
Nàng hơi nhấc chân lên, có thể trông thấy vết máu nhỏ ở đế giày thêu, trên lòng ngón tay trái của thiếu nữ còn bọc vải, nam nhân lườm một cái, vươn tay nhận lấy giày đặt ở bên cạnh, ánh mắt từ trên khuôn mặt nàng lướt xuống nhìn dưới chân nàng, sau đó mới từ từ đứng dậy: “Bị thương?”
A Mộc ngại ngùng cúi đầu, rụt tay quay mu bàn tay lại: “Không có, chỉ bất cẩn chút thôi.”
Nàng từng giả thành thiếu nữ không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều thích chưng diện, mặc dù là khuôn mặt của người khác, nhưng đều có lòng thích những bộ trang phục tốt đẹp, y phục trước giờ đều sạch sẽ, trông từ xa vẫn hết sức đáng yêu, chẳng qua lúc này là mặt của nàng, y phục trên người có những nếp gấp nhỏ, mép váy và giày còn có vài vết máu, rõ ràng là khuôn mặt xinh đẹp, bím tóc hơi tán loạn, vết thương cũ trên thái dương lộ hở trước ánh mắt của ông, dáng vẻ luôn vui vẻ nhìn ông.
Từ nhỏ nàng đã như vậy, bất kể là chuyện gì, dù bên ngoài đánh nhau thương tích đầy mình trở về cũng sẽ cười nói không sao.
Rõ ràng là một người rất sợ đau, nhưng lại rất ít khóc.
Hàn Tương Tử mím môi, lập tức không vui đứng dậy: “Để ta xem một chút.”
A Mộc lật tay, cười với ông: “Cha, thật sự không sao đâu.”
Ngay lập tức quên mất rằng tức giận nàng cỡ nào, vốn còn nghĩ nên phạt nàng thế nào, đáy lòng mắng ranh con này vô số lần, nhưng khi người thật xuất hiện trước mắt rồi, vừa thấy dáng vẻ chật vật này của nàng thì lập tức đau lòng: “Vươn ra!”
Lúc này thiếu nữ mới lắp bắp vươn tay ra: “Thật sự không sao mà.”
Hàn Tương Tử cởi bỏ mảnh vải nhỏ cho nàng, rũ mắt nhìn vết thương, quả nhiên là vết thương mới, nhưng không sâu, ông nghi ngờ cúi đầu liếc nhìn giày của tiểu cô nương, nếu nàng cố ý dùng khổ nhục kế thì chút máu ấy không đến mức cả đế giày cũng là máu, mấy giọt máu bên mép váy giống như máu đầu ngón tay, ông vừa quay đầu lại đã thấy ánh mắt của Hồng Tụ nhìn trên ngón tay của A Mộc, lập tức lên tiếng: “Còn không mau đi lấy thuốc mỡ tới?”
Hồng Tụ vội vàng xoay người.
A Mộc vui sướng gọi nàng một tiếng: “A tỷ!”
Là vui vẻ thật lòng, Hồng Tụ quay đầu lại nhìn nàng, cảm thấy chua xót, khẽ gật đầu với nàng sau đó mới đi vào bên trong.
Thiếu nữ nhìn bóng lưng a tỷ biến mất, sau đó mới di chuyển tầm mắt, nàng nhấc mép váy trực tiếp quỳ gối trước mặt Hàn Tương Tử, ngẩng mặt ôm lấy một chân của nam nhân. A Mộc trước giờ đều ôm chân rất thuần thục, cũng làm ra vẻ rất mệt mỏi, trực tiếp quỳ gối xuống: “Cha, hài nhi thực sự có lỗi với người, con lại gây họa rồi, là đại họa đấy.”
Giọng nói của nàng rất nhẹ nhàng, sức lực toàn thân đều dựa trên đùi nam nhân.
Hàn Tương Tử vươn tay vén những lọn tóc rơi bên sườn mặt nàng, lại giống như không nghe thấy: “Thế nào? Nếu con thích khuôn mặt của nữ hài, vậy thì làm một nữ hài đi, cha sẽ cho con mặc đẹp mỗi ngày, cũng trở thành đại tiểu thư Hàn gia, nuôi chiều từ bé ai cũng không so bì được, thế nào?”
A Mộc cười, trong mắt còn có chút đắc ý: “Cha có nghe thấy tin tức chưa? Con phóng hỏa trong phủ Tướng quân đấy.”
Lần này Hàn Tương Tử thật sự không biết, sáng sớm nay ông đã bảo Dung nương tới nhà bếp chuẩn bị một vài món mà A Mộc thích ăn, cọc gỗ Hà Kỳ Chính bận rộn tay chân đưa Hồng Tụ về, sau đó trực tiếp lệnh cho hắn đi làm mấy việc nặng, ông và Hồng Tụ đánh hẳn ba ván cờ, cũng để giết thời gian nên cũng không chú ý tới tin tức bên ngoài.
Phóng hỏa phủ Tướng quân, nói thiêu là thiêu.
Chẳng qua ông cũng không mấy để ý, lần này A Mộc trở về tương đối nhanh ngoài việc trong lòng ông có chút an ủi ra, còn khó tránh khỏi có chút đau lòng.
Bím tóc của tiểu cô nương còn có hoa văn, ông không biết nuôi trẻ con, trong nội viên này cũng không cho người khác vào, nếu không phải có Dung nương ở đây thì thật không biết làm sao có thể nuôi đứa bé này lớn lên. Nhưng cho dù có một ma ma ở đây thì A Mộc cũng trưởng thành trong cuộc sống bấp bênh. Hàn Tương Tử vươn tay mơn trớn lọn tóc tết của nàng, thở dài nói: “Chuyện phủ Tướng quân con không cần xen vào nữa, sau này làm một nữ hài cũng không tồi, cứ thế mà bỏ qua đi!”
Ông không hỏi A Mộc đi hay ở lại, cũng không cho nàng có cơ hội lựa chọn.
Đương nhiên A Mộc cũng chưa bao giờ thấy một Hàn Tương Tử như vậy, vốn cho rằng không thể thiếu điều bị đánh, không ngờ chỉ đơn giản như vậy đã có thể lật ngược cục diện này, thật sự cảm thấy kỳ lạ. Nàng nhấc chân nhìn vết máu dưới đế giày thêu, đương nhiên nam nhân cũng nhìn thấy dáng vẻ nhu nhược như phải chịu uất ức vô cùng lớn, động lực bao che khuyết điểm lập tức dâng trào, vịn nàng đứng dậy nói: “Đi tìm a tỷ của con đi!”
Tiểu cô nương quả thật vui mừng, lập tức nhảy dựng lên: “Cảm ơn cha!”
Vừa dứt lời, cả người đã biến mất trước mắt ông.
Hà Kỳ Chính đang cho gà ăn, bất chợt hiểu đã xảy ra chuyện gì, lại nắm kiếm thủ ở trước cửa.
Hàn Tương Tử day trán than nhẹ, dùng một tay phất loạn bàn cờ, sau đó nhếch khóe môi.
Đương nhiên bất cứ lúc nào cũng có người mừng, có người lo.
Xe ngựa còn chưa tới cửa lớn phủ Tướng quân đã có thể nghe thấy dân chúng bàn tán xôn xao, trong phủ có không ít gia quyến đã trốn ra đường phố, vì lần lượt từ từ đường tới những viện nhỏ kế bên cũng đã bị lửa thiêu cháy, cho nên ngoài cứu hỏa ra, lão thái thái cùng hai vị tiểu thư đều được đưa ra khỏi nội viện, con đường lập tức bị lấp kín. Ngưu Nhị dừng xe bên đường, chui vào trong xe hỏi Lý Dục có muốn đi qua hay không.
Trường Lộ trực tiếp đuổi hắn ra ngoài, nhấc bức màn lên, khói đen vẫn bay lơ lửng trên không trung, là từ trong đại viện bay ra.
Hắn nhanh chóng buông bức màn xuống, vừa kêu một tiếng Điện hạ, quay đầu đã thấy chủ tử nhà mình chau mày, sắc mặt bất ngờ, lập tức không nói thêm gì nữa.
Khi nam nhân quay người lại đã nhắm nghiền hai mắt: “Trường Lộ, đi gọi Ngưu Nhị quay lại.”
Trường Lộ cảm thấy khó hiểu: “Điều này... sắp tới phủ Tướng quân rồi mà.”
Lý Dục chậm rãi mở hai mắt, vẻ mặt có chút ảo não: “Lửa lớn qua đi, chắc chắn Triệu Thị sẽ tự tra nội viện của mình, hắn không thể ở đó được.”
Trường Lộ kinh ngạc nhìn hắn: “Điện hạ.”
Trong đầu Lý Dục lúc này là thiếu niên giơ roi đánh ngựa đi qua, khi ấy không chú ý tới, chỉ là nhớ lại, lúc “hắn” xoay người dường như dưới đế giày có dính vết máu hay gì đó, một người như vậy sao có thể là Đông Sinh bên cạnh Phù Tô được, chỉ trách khi ấy Phù Tô gọi một tiếng Đông Sinh mà hắn cũng không để ý tới.
Mỗi lần đều chỉ thiếu một chút xíu như vậy thôi.
Nhóc con gây ra đầy sóng gió này. Nam nhân ngồi ngay ngắn lại, nhướng mày lên: “Không có gì, lần này không cần phải gấp nữa, hắn về nhà rồi.”
Trường Lộ cúi người, Lý Dục ghé bên tai hắn nhanh chóng dặn dò mấy câu, nhìn Trường Lộ xuống xe rời đi, hắn giơ tay nắm thành quyền, lại hơi mở lòng bàn tay ra, trong đó không có thứ gì cả. Xe ngựa bắt đầu lui lại quay đầu đi về phía sau, trên con đường xóc nảy, sắc mặt hắn ánh lên chút dáng vẻ vui mừng.
Đợi đến khi bắt được A Mộc sẽ biết được Hàn Tương Tử đang diễn vở kịch gì.
Đợi đến khi bắt được A Mộc, ha ha...