Editor: Nana Trang
Cuối thu không khí trong lành, gió nhẹ thổi chầm chậm.
Lúc này có thể ăn hai miếng bánh ngọt thì đúng là có ở ngoài ngàn dặm dư vị cũng vô hạn.
Trong quán trà vẫn lạnh lẽo vắng ngắt như cũ, có mấy khách ở trong quán đang hát tiểu khúc, phần lớn là ca cơ trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp. Nơi này cũng có một phụ nhân mắt bị mù hát tiểu khúc, tiểu khúc của bà hát không phải là loại người thường hay nghe, thường hay vừa đánh trống gõ mõ vừa ngâm hát chữ đơn.
Thỉnh thoảng có người tò mò đi vào, lúc đi ra đều thất vọng, nói không hề có chút vận luật nào.
Trên cách cửa sổ có treo một chuỗi đồng tiền, nam nhân toàn thân áo xanh đi đến phía trước xoay đồng tiền tới tới lui lui, quay đầu liếc nhìn thiếu niên bên cạnh bàn... À không, hiện tại đã là thiếu nữ.
Thế gian này không còn thiếu niên nào tên A Mộc nữa, mà lại có thêm một cô nương tên Cát Tường.
Mà lúc này, trên người nàng mặc áo cánh, lộ da thịt trên đầu vai, trước ngực hơi gồ lên, tinh xảo như Linh Lung, nhỏ như một đứa bé.
Ánh mắt của nam nhân nhìn từ dưới lên trên, khi nhìn vào mặt nàng thì bất đắc dĩ cười cười: "Nhìn dáng vẻ này của muội thật đúng là không quen chút nào." Nói xong xoay người ngồi xuống, chống chằm nhìn nàng: "Muội sao vậy, bây giờ nhìn mặt sao dài thế? Cẩn thận chút, lúc cúi đầu đừng làm bể cằm."
A Mộc ngày trước, Cát Tường bây giờ có động tay động chân lên mặt, lúc này nhìn mặt của nàng chính là khuôn mặt của một tiểu cô nương có dung mạo bình thường, khuôn mặt hơi dài.
Nói tới cũng là cô nương này thích đẹp, không muốn giả trang cho mình quá xấu, trên khuôn mặt bình thường không có gì đặc biệt, chỉ duy nhất là đôi mắt như có sóng gợn, cực kỳ xinh đẹp.
Lúc này trên bàn có đặt một dĩa bánh ngọt, Cát Tường ngồi trên ghế nằm bò lên bàn, cầm miếng bánh ngọt thứ ba lên, thỏa mái dễ chịu duỗi lưng, trên lầu Từ nương vừa gõ mõ vừa hát tiểu khúc, mỗi một khúc đều như thúc giục lão tăng ngồi thiền.
Bánh ngọt tan hết ở trong miệng, cuối cùng Cát Tường cũng dời ánh mắt từ bánh ngọt sang mặt của nam nhân đối diện: "Ta nói này Thái tử Điện hạ, lúc trước có người nói mặt của ta to có thể làm đập nước chống lũ, bây giờ ngươi nói mặt của ta dài, chậc chậc, xem ra nam nhân đều là một kiểu, nhìn người đều nhìn mặt."
Người ngồi đối diện chính là Thái Tử Triệu quốc Phù Tô, hắn nghe nàng nói vậy thì bật cười, ánh mắt đảo qua mặt bánh bao của thiếu nữ: "Thật ra chúng ta không chỉ xem mặt."
Cát Tường trưởng thành ở nơi nào nào, đương nhiên hiểu ý của hắn, hừ lạnh một tiếng, nàng cắn miếng bánh ngọt cuối cùng trong tay: "À ồ, nam nhân các ngươi trời sinh đê tiện không dứt được sữa, còn nhìn ngực."
Cát Tường nói lời này cực kỳ nhẹ nhàng bâng quơ, lúc này nàng để tóc đuôi sam, nghiễm nhiên là cải tranh thành thiếu nữ. Ở trước mặt một nam nhân luôn miệng nói ngực này ngực kia, ngay cả Phù Tô cũng cảm thấy ngượng ngùng. Lúc nói lời này giọng điệu có hơi ngây thơ, nếu hắn so đo với nàng đánh mất thân phận quá nên khiến cho bầu không khí hết sức khó xử.
Cũng may Cát Tường ngồi thẳng người lại, thờ ơ nói: "Mùi vị của bánh ngọt này không tệ, ngươi bảo đầu bếp làm?"
Phù Tô nhướng mày: "Không, hôm nay đi ngang qua gia Hàn đại phu thăm hỏi, ông ấy tặng."
Cát Tường bỗng nhiên ngước mắt, vươn tay ra lấy một miếng bánh ngọt: "Thời gian hồi Triệu đã xác định rồi, Điện hạ bớt đi quấy rầy ông ấy đi."
Nàng cắn một miếng, bên môi dính chút vụn bánh, trợn tròn mắt vô cùng đáng yêu.
Phù Tô ngước mắt nhìn thấy, hơi ngẩn ra.
Do dự một chút, hắn nghiêng người, vươn tay qua chùi vụn bánh, vẻ mặt ghét bỏ: "Lau sạch miệng rồi ăn." Nói xong thở dài một hơi: "A Mộc muội thật đúng là tâm địa sắt đá, không hề đi gặp ông ấy lần nào."
Cát Tường liếm môi, đầu lưỡi dí dỏm nhấp nửa vòng trên bờ môi: "Ông ấy thế nào rồi?"
Phù Tô dời mắt đi: "Cũng bình thường, không nhắc tới muội."
Thiếu nữ sờ tay vào ngực, theo bản năng muốn lấy khăn lau miệng, lúc này mới nhớ tới cái khăn của bị thất lạc ở trên núi ngày đó rồi, nàng ngây người ra, Phù Tô đưa khăn của mình sang, đặt ở trước mặt nàng. Nàng cũng không câu nệ tiểu tiết cầm lên lau môi: "Hàn Mộc đã chết, không cần gặp lại."
Trong lúc lau môi, ở chỗ cổ áo nàng lộ ra một sợi dây đỏ, hình như là đeo ngọc.
Lúc trước Phù Tô cũng đã chú ý tới, miếng ngọc vốn đeo bên hông A Mộc không thấy đâu, vậy hẳn là đã đeo lên cổ rồi, nghĩ đến lời hứa của mình với nàng, nam nhân càng nhếch môi: "Ta không quan tâm muội là Hàn Mộc hay Cát Tường hay là lão yêu Mộc gia, chuyện trước đó nếu ta đã đồng ý với muội thì nhất định sẽ làm được, chỉ cần muội và cữu cữu của muội theo ta trở về, phục hưng Mộc gia, một khi lên ngôi thì sẽ để muội làm Hậu, miếng ngọc này chính là bằng chứng."
Cát Tường mặt không thay đổi nhìn hắn nói hết lời, sau đó dùng đầu ngón tay móc viên ngọc ở dưới sợi dây đỏ ra: "Miếng ngọc này?"
Đây không phải là miếng ngọc của hắn, lúc bốn